Tiệc sinh nhật chỉ là nói cho hoa mỹ, kỳ thực chính là một lần tụ hội của các vị tai to mặt lớn trong thương giới mà thôi.
Thẩm Tiêu trước giờ cuồng vọng tự đại, không thích loại phương thức xã giao ồn ào lại giả dối này, nhưng năm nay tình thế bắt buộc, nếu hắn không làm, Lê Viễn Huy sẽ liền lấy thân phận "bạn tốt" mà nhảy ra tổ chức thay hắn.
Thẩm Tiêu tạm thời còn chưa có ý định chơi bài ngửa với Lê Thị, cho nên biện pháp cự tuyệt tốt nhất đó chính là tự mình làm sinh nhật.
Loại cảm giác bị bức bách này làm cho Thẩm Tiêu vô cùng khó chịu.
Dạng người không quá rộng lượng, có thù tất báo như hắn, ai làm hắn khó chịu thì người đó ắt gặp xui xẻo.
Thẩm Tiêu cảm thấy bản thân có thể nhịn xuống mà tổ chức yến hội đã là cực hạn, nếu Lê gia lại còn được đằng chân lân đằng đầu, vậy thì hắn cũng sẽ thật sự trở mặt không kiêng dè gì.
Trên đường từ sân bay chạy thẳng đến ngoại ô, trợ lý Đỗ vẫn luôn lo lắng sốt ruột, còn tận tình khuyên nhủ Thẩm Tiêu "Cục diện của chúng ta bày bố tại Lê Thị vừa mới hoàn thành, lúc này ngài cũng không thể quá tuỳ hứng, cố nhịn một chút, chờ thêm ít lâu nữa, đến lúc đó muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy. Tôi khẳng định sẽ không ngăn cản, ngược lại còn giúp ngài một tay!"
Thẩm Tiêu không kiên nhẫn liếc mắt một cái "Cũng khó nói lắm, hôm nay nếu hắn ta dám bày trò gì, vậy liền xử ngay tại chỗ."
Trợ lý Đỗ quả thực sầu đến bạc đầu rồi, đành nói "Ông chủ có thể nào lấy một phần vạn kiên nhẫn của ngài đối với tiểu thư, đem ra dùng với Lê Viễn Huy được không?"
Thẩm Tiêu cười lạnh "Yêu cầu này của cậu cũng quá cao rồi, tôi đối với cậu còn chưa kiên nhẫn được nhiều như vậy."
"......"
Hoá ra mình lăn lộn bên cạnh ông chủ nhiều năm qua, còn chưa bằng một phần vạn của tiểu thư!
Công việc này quả thực không làm nổi nữa! Ông chủ à tôi muốn từ chức! Liền, ngay, luôn!
Thẩm Tiêu nhìn trợ lý Đỗ giận đến xám mặt cũng không thèm an ủi, chỉ nhàn nhạt mà nói một câu "Ngẫm lại Panamera..."
Trợ lý Đỗ:......
Kỳ thật mà nói, ông chủ vẫn có ưu điểm đó chứ, ví dụ như, ví dụ như... quên rồi, không nhớ!
Trong lúc trợ lý Đỗ còn đang rối rắm, xe đã băng băng hướng về ngoại thành mà chạy.
Lúc gần về đến biệt thự, xe dần dần thả chậm tốc độ, Thẩm Tiêu cực kỳ tinh mắt, kể cả là ngồi trong xe hắn cũng có thể nhìn thấy hai cô gái đang ngồi dựa bên nhau ở trong sân, vì vậy không khỏi nhíu mày.
Thẩm Tiêu không vui mà nghĩ: tiểu hài tử cũng thật là làm hắn lo lắng không thôi, không chỉ đề phòng đám nam nhân rình cô như hổ rình mồi, lại còn phải đề phòng nữ nhân cùng cô thân thiết!
Mà bên kia Thẩm Du cùng Viên Duyệt đang ngồi trên ghế gỗ, vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn Husky chơi bóng trên thảm cỏ, sau khi nghe thấy tiếng ô tô, cô liền có chút sốt ruột mà đứng lên.
Trước đó mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng thật ra không có cảm giác gì, lúc này chỉ giây lát nữa thôi là sẽ gặp mặt, ngược lại trong lòng Thẩm Du lại mong ngóng đến cồn cào.
Xa nhau một tuần, cô thật sự rất nhớ hắn.
Thẩm Tiêu đẩy cửa, xuống xe, thân mình thon dài vừa đứng thẳng trên cỏ liền giơ hai tay về phía Thẩm Du.
Thẩm Du tức khắc liền bỏ quên Viên Duyệt, chạy nhanh sang, định bụng phải cho hắn một cái ôm thật là thắm thiết, nhưng không ngờ ngay lúc thân thể sắp chạm vào nhau, Thẩm Tiêu lại trực tiếp dùng hai tay bế bổng cô lên.
"A!" Thẩm Du trong lòng không có chuẩn bị, sợ tới mức khẽ gọi ra tiếng, đôi tay ôm chặt lấy cổ hắn, oán giận mà hô lên "Anh!"
Người xung quanh đều nhịn không được mà giật giật khoé môi, đột nhiên bị rải cho một đống cẩu lương, không kịp đề phòng!
Sau khi Thẩm Tiêu bế cô lên xong, chính hắn cũng cười ra tiếng, không có lý do gì cả, chỉ cần mỗi lần nhìn đến tiểu hài tử thì tâm tình hắn tự nhiên liền rất tốt, phi thường tốt.
"Nhớ anh không?" Hắn thấp giọng hỏi.
Thẩm Du bị nhấc bổng lên cao, chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn "Anh thì sao?"
Vốn dĩ Thẩm Du tưởng rằng hắn sẽ pha trò, hoặc là dùng mấy lời không đứng đắn mà chọc ghẹo cô, không ngờ Thẩm Tiêu lại đột nhiên nghiêm trang mà nói "Nhớ, rất nhớ, về sau đi công tác phải bỏ em vào vali xách theo thôi."
"......"
Thời gian cấp bách, hai người cũng không thể dính nhau được bao lâu, Thẩm Tiêu sau khi trở về liền đi lên lầu tắm rửa một cái, vừa thay quần áo xong thì khách nhân cũng lục tục đi vào, hắn chỉ có thể cố gắng nhẫn nại mà chào hỏi mọi người.
Cả một sân vườn rộng lớn được trang hoàng thực sự xinh đẹp, có mấy cái bàn đặt ở trung tâm, bên trên bài trí cực kỳ tinh xảo.
Thẩm Du nghe chú Lý nói, đầu bếp hôm nay là được mời từ khách sạn danh tiếng đến nấu ăn, cả nhân viên phục vụ cũng vậy, phòng bếp không đủ chỗ, nên họ liền dựng một gian bếp tạm thời ở sân sau.
"Vì sao không dứt khoát tổ chức ở khách sạn luôn nhỉ, phiền toái như vậy?" Thẩm Du hỏi.
Chú Lý cười cười "Nghe nói gần đây tổ chức yến hội kiểu này đang thịnh hành, vừa thân thiết vừa có thể phô trương tài lực của chủ nhân buổi tiệc."
"......"
Đúng là một xu thế kỳ quái.
Thẩm Du ban đầu còn chụm lại nói chuyện phiếm cùng với Viên Duyệt, sau lại có thêm một ít nữ quyến mà khách mời mang đến, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ là quần áo, túi xách, trang sức... Cũng may danh tiếng của Viên Duyệt còn không nhỏ, giúp cô phân tán đi lực chú ý.
Trợ lý Đỗ xuyên qua đám người, tươi cười chào hỏi cùng các vị lão tổng, sau đó lặng lẽ đi đến bên người Thẩm Du, ra hiệu cho cô ra ngoài trao đổi một chút.
Hai người lánh ra một góc, lúc này Đỗ Huy mới nói "Đợi lát nữa Tư Đồ tổng cùng Lê tổng đều tới, hai người kia cùng ông chủ vốn dĩ không hợp, tiểu thư nhớ trông chừng một chút, cũng không thể để cho ông chủ phát hoả tại chỗ, bằng không ai cũng khó xử."
Thẩm Du nhíu mày "Vì lẽ gì lại bảo tôi đi theo?"
Bọn họ một đám đàn ông nói chuyện với nhau, cô mò mặt qua đó còn ra thể thống gì!
Trợ lý Đỗ cũng khó xử "Tiểu thư thử đi qua đó một chút xem sao."
"......"
Đành vậy, cô chỉ có thể cắn môi, xuyên qua ánh mắt của quần chúng mà đi đến bên người Thẩm Tiêu, sau đó duỗi tay khoác lấy cánh tay hắn.
Hôm nay Thẩm Du mặc một chiếc váy lễ phục màu trắng, cùng với bộ tây trang đen trên người Thẩm Tiêu xem ra còn rất tương xứng.
Hắn đang nói chuyện cùng mấy vị lão tổng, vừa thấy cô tiến đến liền khom lưng, ghé sát vào tai Thẩm Du mà hỏi "Làm sao vậy?"
Thẩm Du bị hơi thở ấm áp của hắn phun đến ngứa ngáy, đỏ mặt lắc đầu, sau đó cũng nhỏ giọng trả lời "Không có việc gì, chỉ muốn đi theo anh vậy thôi."
Thẩm Tiêu khóe miệng mang cười, ánh mắt nhìn cô lại càng trở nên thâm trầm nóng bỏng "Vậy theo sát một chút."
Các vị lão tổng nhìn thấy hai người như vậy, ngăn không được mà che miệng cười trộm "Thẩm tổng, lần này xem ra cậu bị nắm đến gắt gao rồi nha."
Thẩm Tiêu quay đầu nhìn nữ hài bên người một cái, cười nói "Tôi thích."
Lúc này, ở cửa truyền đến một trận xôn xao, mọi người liền nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Tư Đồ Dật một tay cắm túi, đang tiêu sái bước vào bên trong.
Không hổ danh là ảnh đế một thời, mị lực của người này quả thực muốn chắn cũng chắn không nổi.
Thẩm Tiêu nói vài câu khách sáo, cáo lỗi với những người khác, sau đó liền mang theo Thẩm Du đi qua.
Sau khi Tư Đồ Dật tiến vào, điều đầu tiên làm chính là đưa mắt tìm Viên Duyệt, Viên Duyệt cũng thực tự giác, vừa thấy hắn tới liền chủ động chạy sang.
Tư Đồ Dật một phen ôm lấy Viên Duyệt, cúi đầu hôn hôn vành tai nữ hài rồi nói "Bảo bối, cả ngày không gặp, có nhớ tôi hay không?"
Viên Duyệt âm thầm trợn trắng mắt "Nói giống như chúng ta rất thường xuyên dính sát với nhau vậy."
"Vậy tối nay trở về liền dính lấy nhau là được rồi."
Viên Duyệt thật sự không muốn nói chuyện với người này, thấy Thẩm Du đi cùng Thẩm Tiêu tiến lại đây, liền vội vàng lên tiếng chào hỏi "Tiểu Du."
Tư Đồ Dật liếc mắt nhìn hai người họ đang dắt tay nhau đi đến, cười nói "Ai chà, xem ra Thẩm tổng gần đây có chuyện vui!"
Thẩm Tiêu cũng không đáp lại, chỉ đi đến trước mặt Tư Đồ Dật, cố ý đứng thẳng người lên, làm cho 2cm cao hơn đối phương càng thêm rõ ràng.
"Tư Đồ tiên sinh quả thực mặt mũi rất lớn, sắp khai tiệc rồi mới xuất hiện, nếu mà trễ thêm chút nữa, chỉ sợ không còn cái gì để ăn."
Tư Đồ Dật cũng không phải đèn cạn dầu, miệng cười mà lòng không cười đáp trả "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, lát nữa là có thể ăn uống miễn phí, khá tốt."
Thẩm Tiêu nói "Vậy Tư Đồ tiên sinh cần phải cẩn thận một chút, đừng ăn nhiều quá, lại thiệt thân mình. "
Thẩm Du, Viên Duyệt:......
Hai người này đúng là gà chọi, thấy mặt liền đá nhau.
Thẩm Du nhớ tới lời căn dặn của trợ lý Đỗ, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Viên Duyệt đang đứng bên cạnh, sau đó lên tiếng "Viên Duyệt, chị với Tư Đồ tiên sinh vào bàn đi, cũng sắp khai tiệc rồi."
Viên Duyệt gật gật đầu, dùng sức lôi kéo Tư Đồ Dật, người nọ nhìn cô cười cười, sau đó liền ngoan ngoãn đi theo.
Thẩm Du thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại nhìn Thẩm Tiêu mới phát hiện sắc mặt hắn không được tốt, lại còn nhìn chằm chằm cô.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Tiêu nhíu mày "Em đang che chở cho Tư Đồ Dật."
Thẩm Du:......
"Không phải, em chỉ sợ hai người gây nhau thôi."
"Gây nhau? Loại sự tình này Thẩm Tiêu chưa bao giờ biết sợ là gì."
"Nhưng hôm nay là sinh nhật anh, anh đừng gây với người khác, được không?" Cô mềm mại khuyên nhủ.
Thẩm Tiêu chính là ăn mềm không ăn cứng, dù cơn giận có lớn đến đâu, nghe xong lời này cũng biến mất tăm hơi.
"Không phải em muốn múa cho anh xem sao?"
Thẩm Du nhỏ giọng "Chờ bọn họ đi cái đã, em chỉ múa cho một mình anh xem thôi."
Ngữ điệu kia còn phảng phất mang theo móc câu, nhẹ nhàng cào vào trong lòng của hắn, làm cho Thẩm Tiêu cả người sảng khoái.
"Được, anh chờ."
Cô lại nói "Khách khứa ra về xong, đêm nay em lại thổi nến sinh nhật cùng anh, lần này coi như không tính, được chứ?"
"Được." Hắn đáp.
Tiểu hài tử mềm như vậy, ngọt như vậy, kể cả nói muốn lấy mạng hắn, hắn đều sẽ không do dự mà đem cho cô.
Trong khi hai người nói chuyện, một chiếc Bentley lại trờ vào cửa, sau khi dừng lại, Lê Viễn Huy bước xuống xe trước, sau đó chạy qua bên kia mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, sắc mặt Thẩm Tiêu nháy mắt liền lạnh xuống.
Quả nhiên, liền thấy Lê Viễn Huy thật cẩn thận mà đỡ một lão nhân từ cửa xe bên kia xuống, sau khi ông ta đứng trên mặt đất liền vững vàng nện bước về phía Thẩm Tiêu.
Những người khác có mặt trong buổi yến hội đang sôi nổi trò chuyện, lúc này cũng đều dừng lại, tò mò mà nhìn sang phía bên này.
"Lê lão tổng, không ngờ một cái sinh nhật nho nhỏ của tiểu bối tôi lại có thể kinh động đến ngài đại giá quang lâm." Thẩm Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười, hiển nhiên hắn cũng không phải thật tình hoan nghênh sự có mặt của vị lão nhân này.
Lê lão thoạt nhìn thập phần vui sướng mà vỗ vỗ bả vai Thẩm Tiêu, dáng vẻ giống như rất thưởng thức hắn.
Lê lão gia tử này tuy được mọi người tôn xưng một tiếng "Lê lão", nhưng kỳ thật thanh danh của ông ta cũng không tốt đẹp gì.
Lúc trước Thẩm Tiêu hợp tác cùng với Lê Thị, người khác biết được đều trộm nói một câu: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng Thẩm Tiêu ngoài mặt là hợp tác với bọn họ, kỳ thật bên trong cũng ngầm lợi dụng đối phương mà thôi, nhưng hiện tại xem ra Lê Thị đã định bụng quang minh chính đại mà ăn vạ hắn.
Thẩm Du tuy rằng không biết Lê lão tổng này là nhân vật lợi hại gì, nhưng nhìn phản ứng của Thẩm Tiêu, người này coi bộ cũng chẳng dễ ưa.
Sau khi khách nhân đều đến đông đủ, thức ăn lần lượt được dọn lên bàn, Thẩm Tiêu cầm ly rượu đứng lên nói vài câu khách sáo, sau đó liền mời mọi người nhập tiệc.
Kỳ thật cũng không có mấy người vì ăn uống mà tới, chủ yếu vẫn là các vị lão tổng đến xã giao, tìm cơ hội để sau này hợp tác.
Thẩm Du vẫn luôn lo ngại Thẩm Tiêu cùng Tư Đồ Dật gây nhau, may mắn còn có Viên Duyệt rất đáng tin cậy, trông chừng người của mình khá tốt.
Cũng có thể là do Thẩm Du vẫn luôn đi theo Thẩm Tiêu, hắn thoạt nhìn tâm trạng cũng không phải quá kém.
Mọi người cứ ở trong bầu không khí thuận lợi hoà hợp như vậy mà dùng tiệc xong.
Nhưng không thể ngờ chính là, sau khi ăn xong, đến lúc cắt bánh kem lại xảy ra chuyện.
Bánh sinh nhật chuẩn bị cho Thẩm Tiêu chính là một cái bánh kem lớn nhiều tầng, được làm thủ công cực kỳ tinh xảo.
Hiện trường phát ra âm nhạc du dương nhẹ nhàng, không khí thật tốt, người chủ trì lúc này mới mời Thẩm Tiêu lên cắt bánh.
Vốn dĩ mọi thứ đều diễn ra rất bình thường, kết quả hắn vừa đi lên, liền nghe người chủ trì nói tiếp "Sau đây, chúng ta lại mời Lê lão tiền bối đức cao vọng trọng lên đài, cùng Thẩm Tiên sinh cắt bánh kem, mọi người có đồng ý hay không!"
Mọi người:......
Toàn trường nháy mắt liền an tĩnh, chỉ có âm nhạc còn đang vui sướng mà cất lên.
Người này có bệnh phải không, đang yên đang lành đến phân đoạn cắt bánh kem, vì cái gì muốn mời một ông già lên cắt bánh chung? Muốn mời cũng phải mời người trong lòng của chủ tiệc chứ?
Mọi người sôi nổi rủa thầm trong lòng.
Ánh mắt Thẩm Tiêu sắc như kiếm, lạnh lẽo mà nhìn về phía người chủ trì, đối phương cũng chỉ là tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, tức khắc liền bị hắn nhìn đến run bần bật, vội lấy microphone ra, nhỏ giọng nói "Kịch bản tôi được giao chính là viết như vậy."
Thẩm Tiêu híp mắt, tức thời hiểu rõ, chuyện này dĩ nhiên có người âm thầm giở trò.
Nhưng lời nói đều đã nói ra rồi, hiện tại thu hồi liền sẽ rất khó coi, đối phương hẳn là đã dự trước hắn sẽ không đổi tới sửa lui trước mặt quan khách.
Thẩm Tiêu lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Lê Viễn Huy ngồi bên dưới, hắn ta cũng đang cười đến vẻ mặt đắc ý, giống như hết thảy đều trong kế hoạch của bọn họ.
Nhưng đám người này đã quên, người bọn họ tính kế chính là một tên xà tinh bệnh.
Chỉ thấy Thẩm Tiêu đột nhiên câu câu khóe miệng, vô cùng thư thả mà nói "Cũng không biết mọi người có hứng thú hay không, như vậy đi, tôi lại ngẫu hứng biểu diễn một đoạn góp vui, như thế nào?"
Hắn nói xong cũng không cho mọi người có thời gian để phản ứng, đột nhiên liền giơ chân, đá thẳng vào bàn một cái.
Chiếc bàn chao đảo, bánh kem cao cao nhiều tầng cũng theo đó mà "bẹp" một tiếng, toàn bộ đổ trên mặt đất.
Nhìn bánh kem hỗn độn văng ra khắp nơi, Thẩm Tiêu tiếc nuối mà cười nói "Xem ra, bánh kem này không cắt được nữa rồi."
Mọi người:......