Thẩm Du trong lòng không vui mà nghĩ, thời buổi bây giờ dễ dàng gặp được đại minh tinh như vậy sao, đi vệ sinh cũng có thể giáp mặt.
Hay là nói, Bạch Mộ Tình đã sắp hết thời? Bằng không làm sao lại rảnh rỗi như vậy, không lo nghiêm túc mà đi đóng phim, cả ngày chạy nhảy khắp nơi.
Thẩm Du cũng không định để ý tới người này, từ sau khi Bạch Mộ Tình không còn quấn lấy Thẩm Tiêu, bọn họ đã không liên quan gì đến nhau nữa, nếu cộng thêm việc của Bạch Mộ Vũ, vậy hiện giờ cô cùng ả ta còn tính là kẻ thù.
Kẻ thù gặp nhau chỉ biết đỏ mắt, không lý nào còn phải chào hỏi.
Rửa tay xong, Thẩm Du mặt vô biểu tình mà rút khăn giấy ra lau lau, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
"Như thế nào? Cô sợ tôi lắm à?"
Bạch Mộ Tình đã đi đến cạnh bên bồn rửa tay, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lẽo lên tiếng.
Thẩm Du đứng yên, xoay người nhìn ả một cái, vẻ mặt không thể tưởng tượng được "Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi sợ?"
Bạch Mộ Tình cười lạnh "Đã vậy vì cái gì vừa trông thấy tôi cô liền sốt ruột bỏ đi?"
Thẩm Du nhíu mày, kỳ quái mà nhìn ả "Nơi này là nhà vệ sinh, nặng mùi như vậy, tôi không đi, không lẽ còn phải ở đây dùng cơm tối với chị một bữa hay sao?"
Bạch Mộ Tình trừng mắt "Cô—— xem ra miệng lưỡi cũng rất sắc bén! Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã âm hiểm khó lường, cái video trong tay Thẩm Tiêu hẳn cũng là do cô cho người quay lén phải không, ả Viên Duyệt kia cũng là cùng một giuộc! Anh trai cô có biết cô là người tràn đầy tâm cơ như vậy không?"
Thẩm Du nheo mắt "Thì lại làm sao? Chính chị làm chuyện trái với lương tâm còn sợ gì người khác vạch trần. Chị chỉ muốn lợi dụng anh tôi mà thôi, có tư cách gì đứng đây chỉ trích? Chị tưởng rằng chỉ mình chị có não, còn những người khác đều là kẻ ngốc sao?"
Bạch Mộ Tình hít sâu, quát khẽ "Đừng giả bộ đường hoàng, còn không phải là cô coi trọng Thẩm Tiêu, cho nên mới tìm mọi cách đẩy tôi ra xa!"
Chuyện này cũng là về sau Bạch Mộ Tình mới tỉ mỉ mà suy ngẫm lại, từ lúc bắt đầu ả còn cố gắng lấy lòng Thẩm Du, ngược lại đối phương vẫn luôn mang địch ý một cách khó hiểu.
Ban đầu ả còn tưởng rằng là do Bạch Mộ Vũ, nhưng căn bản không phải, từ sau khi nhìn thấy anh em bọn họ dính chặt lấy nhau, Bạch Mộ Tình mới chậm rãi thông suốt từ đầu đến cuối!
Thẩm Du không chút hoang mang, còn cố ý nói "À, hôm nay nếu đã gặp được, tôi liền thuận tiện nói cho chị một chuyện. Anh tôi theo đuổi tôi cũng lâu rồi, tôi còn đang chuẩn bị đáp ứng đây, hiện tại có phải chị càng tức giận hay không? Nhưng lại thế nào? Ai thèm quan tâm đến chị."
Nói xong, Thẩm Du nhìn đối phương một cái, sau đó xoay người mở cửa chuẩn bị bỏ đi, nhưng không ngờ giây kế tiếp đã bị Bạch Mộ Tình túm lấy quần áo, ngăn cô lại "Thẩm Du, cô đừng quá đắc ý, thù của tôi, thù của em tôi, sớm muộn cũng đều phải báo, các người cứ chống mắt lên mà nhìn!"
Thẩm Du hung hăng phủi bay tay ả, cười lạnh một tiếng "Nói đến em của chị, chỗ tôi còn có tội danh bịa đặt phỉ báng đang chờ khởi kiện đây, có phải chị cũng muốn thế em gái mình ra hầu toà hay không?"
Bạch Mộ Tình trừng mắt "Cô..."
"Chị gái, coi như hai ta không quen biết không phải được rồi sao? Hà tất cứ phải chạy tới gây chuyện."
Nói xong câu này, Thẩm Du dứt khoát kéo cửa đi ra ngoài.
***
Lúc cô quay trở lại phòng bao, Thẩm Tiêu đã gọi sẵn thức ăn, rõ ràng chỉ có hai người nhưng hắn gọi một hơi mấy món, xem ra lại ăn không hết gói đem về.
Thấy Thẩm Tiêu đã kéo ghế dựa ra giúp mình, Thẩm Du đơn giản là ngoan ngoãn ngồi vào, vừa nâng mi lên liền nhìn thấy từ khoé mắt đến đuôi mày hắn toàn là ý cười, tròng mắt thâm u phảng phất lấp lánh muôn triệu vì sao.
Thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Thẩm Du nén không nổi lòng hiếu kỳ, liền nghiêng đầu hỏi "Làm sao vậy?"
Thẩm Tiêu rót nước trái cây cho cô, ý bảo mau mau nhuận hầu thấm giọng, mặc dù không hiểu ra sao, nhưng Thẩm Du vẫn thuận theo bưng ly lên uống.
Lúc này Thẩm Tiêu mới từ tốn trả lời "Vừa rồi giám đốc ở đây nói, thời điểm bà ấy đi ngang qua nhà vệ sinh đã nghe được em cùng với người khác cãi nhau."
"Phụt——"
Một ngụm nước ép trái cây trong miệng Thẩm Du đều phun ra ngoài.
Thẩm Tiêu nháy mắt liền bị chọc cười, cứ ngửa đầu ha ha không ngừng.
Đây tuyệt đối là lần Thẩm Du nhìn thấy hắn cười tự nhiên khoan khoái nhất từ trước tới nay, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Thẩm Du chỉ trừng trừng liếc mắt một cái, sau đó vội vàng rút khăn giấy ra lau miệng.
Chờ Thẩm Tiêu cười đủ rồi, hắn cũng lấy mấy tấm khăn giấy qua, cẩn thận giúp cô lau đi nước trái cây dính trên tay áo.
"Như thế nào, chỉ có vậy mà đã bị doạ?"
Thẩm Du bĩu môi "Anh cố ý chờ em uống nước rồi mới nói có đúng không?"
Thẩm Tiêu lại cười "Anh không ngờ em phản ứng dữ dội như vậy."
Chờ chỉnh trang bản thân xong xuôi, Thẩm Du lúc này mới hỏi hắn "Vị giám đốc đó nói gì với anh?"
"Cũng không có gì, chỉ nói là em đang cãi nhau ở trong kia, anh vừa định đi xem thì em đã trở lại."
"Em đụng phải Bạch Mộ Tình, chị ta nói chuyện quá khó nghe, cho nên em mới đáp lại vài câu." Thẩm Du thành thật kể lại, cảm thấy việc này cũng không cần thiết phải giấu hắn.
Thẩm Tiêu thấy trên ngón tay cô còn dính chút nước trái cây, liền kéo lại, cẩn thận xoa xoa, khóe miệng trước sau mang theo ý cười "Không phải không cho em cãi nhau với người khác, nhưng phải biết làm theo khả năng. Cãi thắng thì cãi, cãi không lại cứ chạy đi, chờ anh tới giúp, đảm bảo có thể thắng."
Thẩm Du:......
"Em cãi nhau ở nhà vệ sinh nữ mà anh cũng muốn đi?" Cô cố ý chọc ghẹo.
Thẩm Tiêu nhướng mày, bộ dáng cực kỳ vô lại "Mặc kệ, anh chỉ cần biết bạn gái muốn cãi nhau, cho nên anh phải có trách nhiệm chạy tới chống lưng."
"Kể cả em là người vô lý anh cũng chống lưng sao?"
Hắn không hề nghĩ ngợi mà đáp "Bạn gái của anh nói gì thì cái đó chính là chân lý."
Thẩm Du bật cười, tuy rằng cô còn chưa có đáp ứng làm bạn gái hắn, nhưng lời này nghe xong trong lòng cũng rất mỹ mãn.
"Bạn gái anh là ai vậy? Có rảnh dẫn ra giới thiệu một chút."
"Anh đang cầm tay ai, người đó chính là bạn gái."
Thẩm Tiêu phản ứng nhanh nhạy, đối đáp trôi chảy, còn dỗ ngọt đến mức Thẩm Du hoa tâm nở rộ bừng bừng, cô nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Thẩm Du bĩu môi, tay dùng sức một chút, định rụt trở về, kết quả vẫn cứ bị hắn nắm chặt y nguyên.
"Anh buông tay ra trước đi." Cô nói.
"Không buông, trừ phi em đáp ứng làm bạn gái anh."
Thẩm Du chớp chớp mắt "Em còn nhớ rõ có người đã từng nói, chỉ có não tàn mới thích yêu đương!" Nói xong cô mị mị mà cười "Chẳng lẽ anh cũng muốn làm não tàn?"
Thẩm Tiêu chậc một tiếng, không ngờ Thẩm Du thế nhưng vẫn nhớ chuyện cũ, hơn nữa còn lặp lại lời hắn nói một cách chi tiết rõ ràng, quả thực là vả mặt "bốp bốp" vang dội.
Cũng may da mặt Thẩm Tiêu cũng đủ dày, có thể chống đỡ được, cho nên hắn liền đáp "Kẻ nào nói câu đó mới chính là não tàn."
"Nhưng lời này là do anh nói."
Hắn không chút nao núng, bình tĩnh đạm nhiên mà trả lời "Vậy phỏng chừng trước kia anh bị não tàn, nhưng hiện tại đã trị hết."
"......"
Đây tuyệt đối là người không biết xấu hổ nhất mà cô từng gặp qua, không ai sánh nổi!
Thấy Thẩm Du cứng họng, Thẩm Tiêu ngược lại từng bước ép sát "Vì cái gì em không hỏi...anh trị khỏi bằng cách nào?"
"Tại sao em phải hỏi như vậy?" Cô buồn cười hỏi ngược lại hắn.
"Thì anh mới có thể trả lời, bệnh của anh là được em chữa khỏi."
Thẩm Du:......
Cô bĩu môi ghét bỏ "Ghê quá, buông em ra! Đồ ăn đều nguội cả rồi!"
Thẩm Tiêu lại bắt đầu vui vẻ, tiếng cười thấp thấp có thể làm người nghe mềm nhũn tay chân.
Thẩm Du đỏ mặt cầm lấy đôi đũa, tuỳ tiện hấp tấp mà gắp một con tôm cay đưa vào trong miệng, kết quả là ăn quá nhanh cho nên đã bị sặc, ho đến tối tăm trời đất.
Thẩm Tiêu cũng không cười, chỉ vội vàng giúp Thẩm Du lấy nước trái cây, còn vỗ vỗ lưng cô rồi nói "Không ai giành với em, ăn nhanh như vậy làm cái gì!"
Lúc này, phòng bao có người gõ cửa, Thẩm Tiêu không vui mà nhíu mày "Vào đi."
Kết quả cửa vừa đẩy mở, lại là Lê Viễn Huy đứng ở bên ngoài.
Thẩm Du đã từng gặp qua người này, hơn nữa ấn tượng khắc sâu, nhớ tới hắn là người của Lê Thị tập đoàn, cô không khỏi nhíu mày.
Người này vì cái gì cứ luôn xuất hiện? Trong nguyên tác căn bản là không có suất diễn của hắn ta, hiện tại thường xuyên lên sân khấu như vậy, chẳng lẽ là có quan hệ với việc cốt truyện bị thay đổi? Có khi nào bỗng nhiên trở thành một nhân vật mấu chốt hay không?
"Thẩm tổng, tôi nghe nói cậu cũng ở bên này dùng cơm, cho rằng là có xã giao cho nên mới tới chào một tiếng."
Lê Viễn Huy đứng ở cửa, cười cười với bọn họ sau đó liền tiến vào.
Thẩm Du lúc này mới phát hiện, sau lưng Lê Viễn Huy thế nhưng còn dắt theo Bạch Mộ Tình, hơn nữa nhìn tư thế của hai người xem ra rất là thân mật.
Vừa thấy hai kẻ kia đứng cùng nhau, trong lòng Thẩm Du liền có dự cảm chẳng lành.
Lúc trước ở trong tiểu thuyết viết, Thẩm Tiêu là vì cùng Bạch Mộ Tình ở bên nhau, cuối cùng mới hắc hóa. Hiện giờ Bạch Mộ Tình không tiếp cận hắn được nữa, chẳng lẽ lại đem mục tiêu chuyển sang Lê Viễn Huy?
Vậy tên Lê Viễn Huy này sau khi câu kết với Bạch Mộ Tình, có phải cũng sẽ hắc hoá hay không?
Cái này càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!
Hy vọng là do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều.
Mà khoan, Lê Viễn Huy không phải đã có vợ hay sao... Bạch Mộ Tình chẳng lẽ chỉ vì trả thù Tư Đồ Dật lại còn nguyện ý đi làm tiểu tam?
Thẩm Tiêu thấy hai người bọn họ tiến vào, biểu tình nháy mắt liền ám trầm, vừa gắp thức ăn cho Thẩm Du vừa nói "Lê tổng thật có nhã hứng, còn dắt theo đại minh tinh cùng đi ăn tối."
Lê Viễn Huy ha hả cười "Thẩm tổng không phải cũng thế hay sao, có tiểu mỹ nữ ngồi cạnh bên."
Thẩm Tiêu phóng ra ánh mắt hình viên đạn, âm thanh lãnh ngạnh mà nói "Đừng đánh đồng tiểu hài tử nhà tôi với những kẻ không đâu."
Nói xong hắn còn lạnh lùng liếc Bạch Mộ Tình một cái "Cô ta không xứng."
Bạch Mộ Tình trừng mắt, tức muốn hộc máu mà nói "Thẩm Tiêu, anh có biết nói tiếng người không vậy?"
Thẩm Tiêu xuỳ một tiếng "Tôi không nói tiếng người, nhưng cô nghe cũng hiểu đó thôi. Kỳ thực tôi còn muốn hỏi một chút, mặt mũi đâu mà cô còn dám đứng ở đây vậy?"
Bạch Mộ Tình tức khắc liền đỏ mặt "Anh tưởng rằng tôi muốn tới lắm sao?"
Lê Viễn Huy thấy bầu không khí trước mắt có gì đó không đúng, vội vàng túm chặt Bạch Mộ Tình, không cho ả phát giận, sau đó nói với Thẩm Tiêu "Là tôi mang cô ấy tới, cứ nghĩ mọi người đều là chỗ quen biết."
Thẩm Tiêu gật gật đầu "Xác thật quen biết, lại còn biết không ít. Nữ nhân này muốn lợi dụng tôi đi đối phó Tư Đồ tập đoàn, sau khi bị phát hiện liền bỏ chạy, kết quả hiện tại lại tìm người khác để quấn lấy, Lê tổng, anh cũng nên cẩn thận."
Bạch Mộ Tình không ngờ Thẩm Tiêu vừa mở miệng liền đem mọi chuyện phanh phui ra hết, một chút cảnh báo đều không có, cái này làm cho ả chết sững tại chỗ.
Lê Viễn Huy cũng há hốc mồm nhìn Bạch Mộ Tình, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Tiêu "Thẩm tổng nói thật sao?"
Bạch Mộ Tình vội vàng bao biện "Hắn ta là kẻ điên, chẳng lẽ anh tin tưởng hắn mà không tin em? Hắn chỉ muốn bôi nhọ em thôi!" Dứt lời, hốc mắt còn ửng đỏ "Em đã nói rồi, em không muốn gặp mặt kẻ này, hắn khẳng định sẽ trả thù, anh lại còn không tin!"
Lời này nói xong, Bạch Mộ Tình cũng mặc kệ Lê Viễn Huy, xoay người vội vàng rời đi.
Hiện tại chỉ còn một mình Lê Viễn Huy lưu lại với vẻ mặt xấu hổ, lão gia tử đã giao nhiệm vụ, hắn ta buộc lòng ra sức móc nối quan hệ với Thẩm Tiêu, ít nhất cũng phải gia nhập được vào vòng giao hữu của người này.
Thế nhưng mỗi lần bọn họ mặt đều là trạng huống chồng chất, Lê Viễn Huy cũng thực buồn bực!
Hắn ta vừa muốn đuổi theo Bạch Mộ Tình, lại muốn hỏi chuyện Thẩm Tiêu, trong lúc nhất thời thế nhưng chỉ biết đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng, Lê Viễn Huy cắn môi hỏi "Vừa rồi lời Thẩm tổng nói đều là sự thật?"
"Lê tổng tự mình hiểu lấy đi." Lúc này, hắn lại không thích nói nữa.
Lê Viễn Huy bất đắc dĩ "Vậy thôi, tôi không quấy rầy các vị dùng cơm, tạm biệt."
Chờ sau khi cửa phòng bao lần nữa được đóng lại, Thẩm Tiêu mới vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ mà nói "Quả thực không thể hiểu nổi!"
"......"
Ngược lại, Thẩm Du thật ra còn cảm thấy rất xuất sắc, đặc biệt là Bạch Mộ Tình, kỹ thuật diễn thực sự không tồi, gốc gác thiếu chút nữa đều bị đào ra tới, vậy mà ả còn có thể trấn định diễn kịch trước mặt Lê Viễn Huy.
Thật không rõ Bạch Mộ Tình vì cái gì lại muốn cùng Lê Viễn Huy chạy tới chào hỏi, đây còn không phải đưa dê vào miệng cọp, vác mặt đến cho người mạt sát sao?
Không lẽ tưởng rằng Thẩm Tiêu với ả còn có tình xưa nghĩa cũ?
"Kẻ nào kẻ nấy đều ngu xuẩn như nhau, tiếp xúc với bọn họ nhiều quá, chỉ số thông minh đều sẽ bị ảnh hưởng."
Thẩm Du lúc này mới mở miệng "Nhưng Lê Thị vẫn là đối tác của anh."
"Cũng đúng, nếu Lê Viễn Huy không đủ ngu, anh cũng sẽ không tìm hắn để hợp tác."
Thẩm Du nghĩ nghĩ, thắc mắc "Bọn họ đang qua lại với nhau sao? Nhưng hình như Lê Viễn Huy đã có vợ rồi mà."
Thẩm Tiêu hừ cười "Cái gọi là "ông chủ lớn", thử hỏi có mấy ai sạch sẽ? Không nuôi dưỡng vài ba tiểu tình nhân bên ngoài, thậm chí còn sẽ cảm thấy bản thân thật mất mặt."
Thẩm Du nhướng mày, nhìn hắn đăm đăm.
Thẩm Tiêu ngây ra một lúc, lại nói "Không cần nhìn như vậy, từ thân thể đến tâm hồn anh đều rất sạch sẽ, em có thể tự mình kiểm tra."
Nói nói một hồi tại sao lại trở nên bỉ ổi như vậy!
Thẩm Du tức giận mà lườm hắn "Không thèm!"
Thẩm Tiêu ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, điệu bộ như thật "Nơi này đích xác không thuận tiện, chờ về nhà rồi kiểm tra."
"......"
Người này một khi não bổ, đều sẽ không nghe thấy người khác nói gì hay sao!