Editor: Linh Kim
Còn may lúc này tiếng chuông dồn dập vang lên, cổng trường đệ nhất Vân thị mở ra, bên trong là mấy học sinh tình nguyện mang phù hiệu đỏ.
Hai người đứng ở cổng lớn, sau đó mấy người khác bắt đầu đi ổn định trật tự, sắp xếp từng nhóm học sinh các trường từng bước tiến vào tiến hành rà quét kiểm tra, sau đó đưa đến vào trong sân trường đệ nhất Vân thị.
“Thầy Kim, chúng em đi kiểm tra trước.” Ngôn Cẩn thấy vậy chủ động mở miệng hướng Kim Hào nói.
Kim Hào gật đầu, Ngôn Cẩn mới chỉ huy mấy bạn học trong trường đi đến chỗ mấy người tình nguyện đang đứng ở cổng chính trường đệ nhất Vân thị.
Liễu Lâm nhìn đến đây liền càng ghen ghét Ngôn Cẩn, bởi vì Ngôn Cẩn được Kim Hào chỉ định làm đội trưởng, dưới tình huống không có Kim Hào bọn họ đều phải nghe Ngôn Cẩn chỉ huy.
Nội tâm Liễu Lâm thập phần căm giận bất bình, trước không nói vì sao Kim Hào không chọn hắn làm đội trưởng, chỉ nói trong mười người bọn họ còn có mấy học trưởng học tỷ năm hai. Như thế nào cũng không đến phiên Nhôn Cẩn khoa chân múa tay với hắn mới đúng.
Chỉ là bởi vì đây là mệnh lệnh của Kim Hào, Liễu Lâm chỉ có thể áp chế nội tâm khó chịu của mình.
Trải qua việc rà quét của mấy người tình nguyện xong, nhóm người Ngôn Cẩn rốt cuộc cũng đi vào đến bên trong sân trường đệ nhất Vân thị.
Giống như lần một, Ngôn Cẩn mang theo mấy học sinh trường mình đi tìm địa điểm thi của mình. Sau đó liền để cho mọi người tự do hoạt động.
Liễu Lâm nghe Ngôn Cẩn nói xong, lập tức tách ra đầu tiên, hắn thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn liếc nhìn hắn một cái, không đi phản ứng hắn.
Trừ Liễu Lâm ra những người khác đều ở bên người Ngôn Cẩn.
Tống Phương nhìn bóng dáng đã đi xa của Liễu Lâm, không khống chế được mà phun tào nói: “Thật là quá mức, trong lòng hắn ghen ghét đều lộ hết ra bên ngoài. Đều đã nhập học lâu như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có, còn đem thành tích đứng đầu trước kia của mình ra khoe khoang.”
Tống Phương cùng Liễu Lâm oán hận chất chứa đã lâu.
Kỳ thực nguyên nhân ân oán của bọn họ cũng rất đơn giản, bởi vì khi còn ở sơ trung Liễu Lâm đứng đầu còn Tống Phương đứng thứ hai.
Vốn dĩ đây cũng là chuyện bình thường, nhưng vấn đề ở chỗ Liễu Lâm luôn xem thường nữ sinh.
Lúc bọn họ khảo thí đều dựa vào thành tích mà phân chỗ ngồi. Tống Phương ngồi ở ghế số 2 còn Liễu Lâm ở trước cô ngồi ở ghế thứ nhất.
Sau đó mỗi lần khảo thí Tống Phương đều sẽ nghe được lời châm chọc mỉa mai của Liễu Lâm. Nhà Liễu Lâm dạy hắn trọng nam khinh nữ, nhưng lại không dạy hắn cách che giấu ý niệm này.
Tống Phương cũng từng vì chuyện này mà cáo trạng với giáo viên chủ nhiệm, nhưng bản thân hắn cũng là một người trọng nam khinh nữ, cho nên hắn chỉ lấy lý do đây là chuyện học sinh đùa giỡn cho qua chuyện.
Cũng bởi vì vậy mà Tống Phương cùng Liễu Lâm chính thức kết thù.
Ngôn Cẩn cười cười, trấn an Tống Phương hai câu: “Đừng đi phản ứng lại loại người này, cậu học tập cho tốt, đến lúc đó thành tích vượt qua hắn, đó mới là đòn trả thù lớn nhất dành cho hắn.”
Loại người giống như Liễu Lâm, Ngôn Cẩn cảm thấy Tống Phương hoàn toàn không cần phí thời gian với hắn, ngược lại làm chậm trễ thời gian học tập của mình.
Tống Phương gật gật đầu: “Tớ biết rồi, hiện tại tớ chỉ hy vọng thành tích vòng chung kết có thể cao hơn hắn, đến lúc đó xem hắn còn ở trước mặt tớ khoe khoang thế nào.”
Ngôn Cẩn há mồm còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này một âm thanh vang lên bên cạnh cô, làm cô đánh mất ý niệm này.
“Ngôn Cẩn đúng không, thật vui vì gặp được cô.”
Là một giọng nói con gái êm tai như chim vàng oanh.
Ngôn Cẩn xoay người lại, nhìn về người không biết từ lúc nào đã đi về phía mình, sau đó khóe miệng cô cong lên.
“Chào cô, tôi là Ngôn Cẩn, chẳng qua cô là……”
Theo lý mà nói hiện tại Ngôn Cẩn không quen biết Bành Nhiên.
Ngôn Cẩn đánh giá Bành Nhiên trước mặt mình một cái, hôm nay đối phương trang điểm rất dụng tâm.
Mặt mày tinh xảo như họa, trên người cũng mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt.
Càng đừng nói tới ngũ quan của Bành Nhiên vốn dĩ cũng rất xuất sắc, hôm nay mặc một thân váy trắng phụ trợ liền mang theo vẻ nhu nhược động lòng người.
Chẳng qua hôm nay tổng thể Ngôn Cẩn cảm thấy đối phương trang điểm có chút kỳ quái?
Cô cẩn thận lục lại hồi ức một phen, sau đó mới tìm được chỗ kỳ quái ở đâu.
Trong nguyên tác Bành Nhiên là một cô gái xinh đẹp kiều mị, nhưng hiện tại Bành Nhiên xuất hiện trước mặt cô một chút cũng không giống phong cách của một cô gái kiều mị.
Hơn nữa tổng thể Ngôn Cẩn cảm thấy Bành Nhiên có điểm quen mắt, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không rõ đối phương có chỗ nào quen mắt.
Bành Nhiên bị Ngôn Cẩn hỏi thì cứng đờ lại một chút, cô ta đem Ngôn Cẩn thành kẻ địch, kết quả Ngôn Cẩn căn bản không biết cô ta là ai.
Điểm này không thể nghi ngờ làm Bành Nhiên không thể tiếp thu, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.
Sau đó cắn chặt răng nói: “Tôi cùng Lăng Phong là quen biết từ nhỏ, hẳn cô từng nghe trong miệng Lăng Phong nhắc đến tôi đi.”
Bành Nhiên hiện tại vẫn tin rằng Ngôn Cẩn cùng Lăng Phong đang yêu đương. Lúc trước tuy rằng Ngôn Cẩn đã làm sáng tỏ cô cùng Lăng Phong không có quan hệ gì, nhưng tin tức cô cùng Lăng Phong yêu đương vẫn là đã truyền khắp trường.
Mà paparazzi Bành Nhiên tìm đến điều tra Ngôn Cẩn, sau khi biết được tin tức này cũng không có đi kiểm tra thực hư của tin tức mà trực tiếp nói cho Bành Nhiên.
Bởi vậy lúc này Bành Nhiên mới nhân cơ hội chạy tới tìm Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn nghe Bành Nhiên nói xong, gật đầu sau đó kỳ quái hỏi: “Cho nên cô biết tôi sao? Hơn nữa tôi cùng Lăng Phong học trưởng cũng không thân, cô tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
Bành Nhiên nghe đến đó sắc mặt trở nên nhăn nhó. Sau đó nói:
“Không phải cô cùng anh Lăng Phong đang yêu đương sao? Sao có thể nói không thân?”
Ngôn Cẩn nghe vậy kinh ngạc nhướng mày: “Bạn học này, cô nghe được tin tức này từ đâu ra vậy? Làm tôi thật kinh ngạc. Tôi cùng Lăng Phong học trưởng cũng không gặp nhau được mấy lần, như thế nào có thể cùng hắn yêu đương được? Hơn nữa hiện tại tôi còn chưa thành niên nha, tôi chỉ có hứng thú với học tập thôi.”
“Cho nên cô có phải hiểu lầm rồi hay không?”
Biểu tình trên mặt Ngôn Cẩn không giống giả bộ, liền làm nội tâm Bành Nhiên vốn đang ghen ghét bình tĩnh xuống.
Cô ta cắn cắn môi hỏi Ngôn Cẩn: “Có thật không? Tôi chính là nghe nói anh Lăng Phong đang cùng cô yêu đương.”
Ngôn Cẩn cười cười: “Cô cũng là nghe nói, hơn nữa nếu không tin có thể hỏi bạn học tôi một chút, tôi có phải cùng Lăng Phong học trưởng có quan hệ gì hay không.”
Bành Nhiên có chút không tin tưởng đem tầm mắt hướng đến Tống Phương bên cạnh Ngôn Cẩn.
Tống Phương nhìn Bành Nhiên trước mắt có bộ dạng giống như tới bắt gian thì có chút buồn cười. Sau đó vì trong sạch của Ngôn Cẩn mà vẫn làm sáng tỏ một chút.
“Ngôn Cẩn nói rất đúng nha, cậu ấy cùng cái học trưởng kia căn bản không thân thiết, chuyện yêu đương cũng chỉ là có người thả lời đồn mà thôi.”
Hơn nữa nếu Ngôn Cẩn thật sự muốn yêu đương, nên là cùng cái bạn Tống Thiên bên ban nhị mới là thích hợp đi.
Trong lòng Tống Phương nói thêm.
Những người khác bên cạnh cũng bắt đầu sôi nổi vì Ngôn Cẩn mà làm chứng.
“Ngôn Cẩn học muội nói không sai, cũng không biết ai ác tâm truyền ra cái tin đồn này, tôi chính là từng chứng kiến một đôi ở trường vì yêu sớm mà bị giáo viên phát hiện, sau đó kết cục là mời phụ huynh đến trường.”
Một học tỷ năm hai mở miệng nói.
“Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy mà tin đồn đã truyền đi khắp trường, tôi thấy đây là có người cố ý chỉnh bạn học Ngôn Cẩn.”
Có người suy luận thuyết âm mưu.