Editor: Linh Kim
Tần Chính ngồi ở một bên, nhìn em họ cùng người phụ nữ hắn không quen biết đấu khẩu, chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Sớm biết như vậy hắn không nên cùng em họ tới đây. Lúc trước không phải nói có gia đình kiên trì muốn mời nhà bọn họ ăn một bữa cơm sao?
Như thế nào hiện tại tới đây, hai bên đều là loại thái độ này, thật sự quá làm cho người ta một lời khó nói hết.
Nghĩ tới đây Tần Chính không khỏi hơi nghiêng nghiêng đầu muốn xem Ngôn Cẩn đang làm cái gì.
Kết quả hắn vừa chuyển đầu liền thấy được một màn đôi mắt chàng trai cơ hồ là dính trên người Ngôn Cẩn.
Mà cháu ngoại đáng yêu của hắn, lúc này thập phần nghiêm túc thưởng thức di động trong tay, chính là không nhìn chàng trai đối diện lấy một cái.
Nhìn đến đây, Tần Chính đột nhiên có chút lĩnh ngộ hôm nay vì cái gì sẽ đến nơi này.
Vừa lúc này, người phục vụ được Lăng Thế Dũng gọi chuẩn bị mang đồ lên tới, nhóm phục vụ nối đuôi nhau vào phòng mới đem bầu không khí xấu hổ hòa hoãn xuống.
Thời điểm này Lăng Phong rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Hắn đối với Phong Lị nói: “Mẹ, đây là học muội lúc trước con đã nói với mẹ.”
Phong Lị giương mắt nhìn, không chút để ý liếc nhìn Ngôn Cẩn một cái.
Thiếu nữ 15-16 tuổi, đúng là tuổi thanh xuân xinh đẹp, càng miễn bàn thiếu nữ đối diện này còn có một bộ dạng kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Tóc chỉ được buộc thành một cái đuôi ngựa vô cùng đơn giản, trên người mặc một kiện váy liền màu trắng, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác màu trắng.
Được biệt là gương mặt kia, Phong Lị hoài nghi gương mặt của cô có lớn bằng bàn tay hay không.
Tóm lại, cô gái này thoạt nhìn thật ra là một người ngoan ngoan ngoãn ngoãn.
Nhưng Phong Lị đối với đối phương không có nổi một chút hảo cảm.
Chưa có là gì liền đem Tiểu Phong nhà bà câu hồn điên đảo, từ lúc cô tiến vào liền đem tầm mắt Tiểu Phong không có hướng tới người mẹ là bà lấy một lần mà chỉ dừng ở trên người cô.
Đây không phải là hồ ly tinh thì là cái gì.
Đánh giá Ngôn Cẩn đủ rồi, Phong Lị mới lại mở miệng, mà lần này bà mở miệng cũng cực kỳ gai người.
“Ngôn Cẩn đúng không, Tiểu Phong nhà chúng ta nhắc tới cháu không ít lần, hôm nay ta vừa thấy a, quả nhiên là một cô gái nhỏ xinh đẹp, nhưng cũng không đến mức khiến Tiểu Phong nhà chúng ta mỗi ngày đều nhắc, cho nên đem người mẹ là ta quên mất.”
Lời vừa ra khỏi miệng liền mang theo ý bất mãn rất sâu, như là trách cứ Ngôn Cẩn câu dẫn Lăng Phong.
Tần Văn Châu vốn đang có thể nhẫn nại, Phong Lị nói bà thế nào, khinh thường bà thế nào bà cũng đều có thể không thèm để ý.
Nhưng hiện tại Phong Lị lại âm dương quái khí nói tới con gái bảo bối của mình, bạo tính của Tần Văn Châu nháy mắt liền không thể nhẫn nại được.
Bàn tay đặt trên bàn của bà nháy mắt nắm chặt, ngay sau đó liền muốn trực tiếp đứng lên nháo cùng Phong Lị.
Nhưng liền ngay lúc này, Ngôn Cẩn duỗi tay nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của Tần Văn Châu.
Sau đó đối với Tần Văn Châu lắc lắc đầu, ý bảo đối phương không cần xúc động.
Thẳng đến khi nhìn thấy Tần Văn Châu hạ lửa giận xuống, lúc này Ngôn Cẩn mới thả lỏng xuống. Lấy thực lực hiện tại của nhà bọn họ, không phải thời điểm thích hợp để trực tiếp xé rách mặt cùng Lăng gia.
Bằng không lấy tính cách ích kỷ của cha mẹ Lăng Phong, phỏng chừng Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu lại muốn rơi xuống cốt truyện Lăng Phong vì muốn báo thù cho Ngôn Hi, chỉnh công ty phá sản, cục diện mắc nợ quấn thân.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên trang điểm phát sáng đối diện một cái, liếc mắt nhìn ánh mắt trông mong nhìn cô như cũ của Lăng Phong.
Sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Hôm nay có thể thấy dì cháu cũng thật cao hứng. Rốt cuộc thời gian gần đây Lăng Phong học trưởng thực làm cháu bối rối. Luôn quấn lấy cháu nói cái gì khi còn nhỏ đã từng gặp mặt, cháu đã cứu hắn linh tinh. Chính cháu có thể đảm bảo chính mình xác thực chưa từng gặp qua Lăng Phong học trưởng.”
Cho nên con trai các người vẫn luôn không biết xấu hổ quấn lấy tôi, cũng không phải tôi quấn lấy hắn.
Lời này Ngôn Cẩn không nói ra, nhưng Phong Lị nhất định ra lĩnh ngộ ra ý tứ.
Làm chủ tịch một công ty điện ảnh, Phong Lị tự nhiên không phải làm một người ngốc nghếch.
Lúc nãy chẳng qua bởi vì có quan hệ tới Lăng Phong, bà đối với người một nhà Ngôn Cẩn từ lúc bắt đầu đã tồn tại ác ý, cho nên mới lười tốn tâm tư ngụy trang chính mình thôi.
Nhìn đến sắc mặt Phong Lị khó coi, Ngôn Cẩn vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa, vì hành vi của Lăng Phong học trường đã làm cho sinh hoạt ở trường của cháu có ảnh hưởng rất lớn. Cho nên, cháu cảm thấy dì thường ngày vẫn nên dành nhiều thời gian cùng Lăng Phong học trưởng tán gẫu một chút cũng tương đối tốt.”
Ngôn Cẩn nói xong, lại lấy di động ra nhìn đồng hồ một chút.
“Ai nha. Ngượng ngùng cùng dì, buổi chiều cháu còn phải đến bệnh viện làm một cái kiểm tra, thời gian cũng nhanh đến rồi, cháu liền không quấy rầy chú dì còn có học trưởng nữa.”
Nói xong, Ngôn Cẩn liền cực kỳ lưu loát dứt khoát từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Mấy người Ngôn Thành nghe vậy cũng lập tức phản ứng lại, đặc biệt là Tần Chính, phi thường tích cực đi theo cháu ngoại nhỏ nhà mình cũng nhau hướng cửa phòng đi tới.
Tần Văn Châu dừng lại chào hỏi có lệ cùng Phong Lị một chút, cuối cùng cũng dẫm trên giày cao gót thong thả ung dung rời đi.
Lăng Phong cũng liền từ chỗ ngồi theo sát đứng lên, trong miệng kêu “Ngôn Cẩn học muội”, liền cũng muốn đuổi theo Ngôn Cẩn đi ra ngoài.
Lăng Thế Dũng không khỏi nhíu mày, quát lớn một câu: “Đứng lại, bộ dạng của mày giống cái gì.”
Lăng Phong nghe vậy mới dừng bước chân của mình lại, chỉ là biểu tình trên mặt hắn vẫn là thập phần không vui.
Mà lúc này, thức ăn trước mặt Lăng Thế Dũng mới vừa dọn lên mà thôi.
Nhưng khách nhân cũng đã chạy hết.
Sắc mặt Lăng Thế Dũng lập tức càng trở nên khó coi.
Chỉ là hắn không cao hứng, so với hắn rõ ràng còn có người càng không cao hứng.
Lăng phong vừa rồi chỉ vì đột nhiên bị Lăng Thế Dũng phát hỏa dọa tới, mới có thể dừng lại bước chân của mình đuổi theo Ngôn Cẩn, bây giờ hắn phản ứng lại, lập tức trong lòng bùng lên tức giận.
“Cha, mẹ, hai người đây là có ý tứ gì? Lúc trước không phải con đã nói cùng hai người rồi sao? Đối với chú dì nhà họ Ngôn thái độ tốt một chút.”
Lăng Phong nắm tay đứng ở cửa phòng, biểu tình trên mặt rõ ràng là âm trầm.
Phong Lị vừa rồi mới bị Ngôn Cẩn đâm một hồi, trong lòng vốn dĩ không thoải mái, hiện tại nhìn đến bộ dạng con trai của mình hướng khuỷu tay chỉ ra ngoài, Phong Lị lại càng tức giận.
Bà không cấm được chua xót nói: “Còn chưa là cái gì đâu, con liền đem ta người mẹ này không nhìn thấy.”
Lắng Phong cắn răng, đỏ mắt nói: “Mẹ, con cùng mẹ đã nói Ngôn Cẩn học muội khi còn nhỉ đã cứu con. Hiện tại bất quá chỉ là mời họ ăn bữa cơm, mẹ cùng cha liền có thái độ này, các người rốt cuộc có để con để trong lòng không. Một khi đã như vậy, lúc trước các người vì sao lại muốn sinh ra con. Sớm biết hôm nay sẽ là như thế này, con lúc trước còn không bằng trực tiếp bị bọn buôn người kia đá một cước chết đi.”
Những lời nói này của Lăng Phong chính là trực tiếp uy hiếp Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị.
Khi còn nhỏ bởi vì nguyên nhân việc công ty, hai vợ chồng bọn họ dành thời gian cho con trai liền ít đi. Thậm chí vốn dĩ đã đáp ứng mang Lăng Phong đi vườn bách thú, nhưng cuối cùng bởi vì công ty có việc mà thất hẹn Lăng Phong.