Editor: Linh Kim
Tiểu Cẩn thế nhưng vì chính mình nói chuyện?
Ngôn Hi trong lòng cảm thấy có chút không thể tin tưởng.
Mà Tần Văn Châu còn lại là đang nghe Ngôn Cẩn nói sau đó trong nháy mắt liền sửng sốt.
Biểu tình trên mặt Tần Văn Châu càng thêm nhu hòa: "Tiểu Cẩn của chúng ta trưởng thành a."
Hiển nhiên Tần Văn Châu không có đem lời của Ngôn Cẩn đặt ở trong lòng, bà tưởng Ngôn Cẩn thấy mình trách cứ Ngôn Hi, cho nên mới nói như vậy giải vây cho Ngôn Hi.
Tần Văn Châu lại quay đầu đối Ngôn Hi nói: “Tiểu Hi, có thấy được không, em gái đều biết quan tâm con.”
Ngôn Hi nghe vậy, vốn dĩ đôi mắt sáng lấp lánh trong nháy mắt tối sầm xuống, cô thấp cúi đầu, thanh âm có chút nhỏ trả lời: “Mẹ, con biết.”
Thời điểm Tần Văn Châu nói lời này, kỳ thực lại không có ý thức được Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn là đều lớn lên như nhau.
Chẳng qua cô sinh sớm hơn Ngôn Cẩn một đoạn thời gian, cho nên Ngôn Hi mới trở thành chị gái mà thôi.
Ngôn Hi biết, đây là bởi vì em gái có bệnh, thân thể thật không tốt, tùy thời có thể ra đi, cho nên mẹ mới bất công cho em gái.
Trong lòng tự xây dựng lại một chút, trong lòng Ngôn Hi chính là bỏ qua chút chua xót nho nhỏ.
Ngôn Cẩn nhìn trước mắt một màn này, chỉ cảm thấy nội tâm vạn phần bất đắc dĩ.
Xem ra trong mắt mẹ của nguyên chủ vẫn thật quá mức bất công.
Rõ ràng chính là nguyên chủ chính mình làm sai, cô cũng không thể hiểu quái nào lại đến trên người Ngôn Hi đi.
Bất quá đồng thời Ngôn Cẩn lại may mắn là chính mình xuyên qua đến trên người nguyên chủ.
Trước kia thời điểm cô đọc tiểu thuyết này vẫn luôn đau lòng cho nữ chính Ngôn Hi.
Hiện tại cô nếu biến thành Ngôn Cẩn, như vậy cốt truyện Ngôn Cẩn ghen ghét hãm hại Ngôn Hi, đương nhiên bản thân mình sẽ không có làm.
Cứ như vậy, Ngôn Cẩn cảm thấy Ngôn Hi sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguyên bản của cốt truyện.
Tần Văn Châu lại phân phó nói: “Tiểu Hi, hảo hảo nhìn em gái, ta và cha con đi tìm bác sĩ.”
Tuy rằng nói Ngôn Cẩn hiện tại đã thoát ly khỏi nguy hiểm, nhưng trong lòng Tần Văn Châu vẫn thập phần không thể buông xuống, cho nên bà quyết định đi hỏi bác sĩ Tần một chút về bệnh tình của Nguyên Cẩn.
Chỉ để lại Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ở bên trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngôn Hi trầm mặc một hồi, mới đến bên cạnh giường bệnh của Ngôn Cẩn.
“Tiểu Cẩn, em muốn uống nước không?”
“Tiểu Cẩn, em có muốn ăn cái gì không?”
“Tiểu Cẩn, em có muốn ngủ một hồi a?”
Ngôn Hi hiển nhiên đối với việc chiếu cố em gái như thế nào đã có một chút kinh nghiệm.
Ngôn Cẩn dựa vào đầu giường, còn không kịp nói chuyện, đã thấy Ngôn Hi thập phần thuần thục rót cho cô một chén nước, sau đó lại lấy trái cây Tần Văn Châu đã gọt tốt để bên cạnh Ngôn Cẩn, xem tư thế kia chính là trực tiếp muốn đút cho cô ăn.
Cô bé lớn nhất cũng chỉ năm sau tuổi, cùng với tủ đầu giường của Ngôn Cẩn cao như vậy, khó khăn làm hết lần này đến lần khác lấy đồ vật.
Ngôn Cẩn cứ như vậy kinh hồn táng đảm nhìn Ngôn Hi.
Sau đó cô mới phản ứng được là Tần Văn Châu đã nói Ngôn Hi ở lại đây chiếu cố cô.
Chính là, nội tâm Ngôn Cẩn đầy nghi hoặc.
Khiến một đứa trẻ đi chiếu cố một đứa trẻ khác, mẹ của thân thể này không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Mắt thấy Ngôn Hi chuẩn bị dọn một băng ghế nhỏ lại đây, muốn đạp lên ghế đút cô ăn, Ngôn Cẩn vội vàng cự tuyệt nói: "Chị, em không đói bụng, không muốn ăn."
Ngôn Hi nghe vậy có chút nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.
“Chính là em đều ngủ một ngày một đêm a.”
Ngôn Hi đối với hôn mê vẫn là không có khái niệm gì, bởi vậy đối với cô mà nói, em gái chính là bởi vì sinh bệnh mà ngủ một ngày một đêm.
Như vậy hiện tại cô liền cảm thấy em gái khẳng định là đã đói bụng.
Ngôn Cẩn lại là thật sự không có một chút cảm giác đói khát, cô chỉ là cảm thấy trái tim chính mình hiện tại thập phần không thoải mái.
Rất muốn ngủ tiếp một giấc.
Bởi vậy lại cự tuyệt Ngôn Hi hai vấn đề trước, Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi biểu đạt chính mình nguyện ý muốn ngủ một giấc.
Ngôn Hi nghe vậy, quả nhiên nghe lời không hề quấy rầy Ngôn Cẩn, liền như vậy bò ở bên cạnh giường nhìn Ngôn Cẩn đi vào giấc ngủ.
Có người nhìn chằm chằm vào mình ngủ, Ngôn Cẩn thập phần không thói quen này, cũng ngủ không được.
Nhưng là hôm nay không biết vì cái gì, Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy có cổ buồn ngủ tới mãnh liệt cực kỳ.
Cơ hồ là cô đối Ngôn Hi nói mình buồn ngủ, tiếp theo phút sau cô liền đã chìm vào bên trong mộng đẹp.
Ngôn Hi nhìn em gái trên giường bệnh đã ngủ khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong lòng đột nhiên càng thêm áy náy.
Mẹ nói rất đúng, nếu cô không mang em gái ra cửa, em gái có phải không trải qua hết thảy như bây giờ.
Cứ như vậy nhìn Ngôn Cẩn ngủ, Ngôn Hi cũng dần dần cảm nhận được một cổ buồn ngủ đánh úp, không bao lâu cô cũng theo Ngôn Cẩn chìm vào mộng đẹp.
……
“Ngôn Cẩn…… Ngôn Cẩn……”
Ngôn Cẩn mơ mơ màng màng, chỉ nghe được có người kêu tên cô, cô giãy giụa nửa ngày, cuối cùng từ một mảnh mộng đẹp ngọt ngào thoát ra.
Chờ đến thời điểm cô mở mắt, cô phát hiện chính mình không biết lúc nào lại rời tới phía trước phòng bệnh, cách quanh người người hai mét có ánh sáng, nơi xa lại là một mảnh đen nhánh.
Ngôn Cẩn cúi đầu nhìn nhìn, trên người cô vẫn mặc bộ đồ bệnh viện, nhưng người bồi ở bên người mình Ngôn Hi lại không thấy bóng dáng.
Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành tự nhiên cũng là không thấy bóng dáng.
Thế giới này, phảng phất chỉ có một người tồn tại là Ngôn Cẩn.
Chính mình đang nằm mơ, Ngôn Cẩn rất rõ ràng ý thức được điểm này, nhưng cảnh tượng trước mắt lại không đơn thuần là nằm mơ đơn giản như vậy.
Bởi vì Ngôn Cẩn có thể cảm giác được tư duy của mình thật sự là quá rõ ràng.
Sau một lúc do dự tại chỗ, Ngôn Cẩn cuối cùng vẫn là hướng về phía con đường trước mắt mình đi tới.
Mà theo động tác của cô, ánh sáng chung quanh cô cũng chuyển động vây quanh cô hai mét.
Con đường trước mắt phảng phất không có điểm cuối.
Ngôn Cẩn không biết mình đi bao lâu, nhưng cô chú ý tới khoảng cách không xa có một quầng sáng khác xuất hiện, nội tâm cô lập tức bị kinh hỉ lấp đầy.
Ngôn Cẩn nhấc chân, liền phải hướng bên kia đi đến.
Nhưng là liền ở ngay lúc này, quầng sáng xung quanh cô hung hăng chấn động lên.
Cỗ chấn động đột nhiên tới, Ngôn Cẩn không khống chế được hướng dưới chân ngã xuống đất.
Cuối cùng Ngôn Cẩn chỉ kịp thấy trong quầng ánh sáng cách cô không xa, có thân ảnh một cô gái, sau đó một lần nữa mất đi ý thức.
Chờ đến thời điểm cô mở mắt ra lần nữa, mí mắt cô liền hiện lên khuôn mặt nôn nóng của Tần Văn Châu.
"Mẹ!" Ngôn Cẩn theo bản năng kêu lên một tiếng, đây là thói quen của thân thể nguyên chủ.
"Tiểu Cẩn con tỉnh rồi, thấy thế nào? Trái tim có chỗ nào không thoải mái, thế nào mà vừa rồi mẹ kêu con đều không phản ứng lại?"
Tần Văn Châu kỳ thực mới trở về không bao lâu.
Chẳng qua khi bà vừa tiến vào liền thấy khuôn mặt Ngôn Cẩn tái nhợt, bộ dạng bất tỉnh nhân sự, cho rằng Ngôn Cẩn lại hôn mê. Bà liền khẩn trương bắt lấy vai Ngôn Cẩn hô lên vài tiếng.
Vừa rồi nếu không phải Ngôn Cẩn kịp thời tỉnh lại, giây tiếp theo Tần Văn Châu liền chạy đi gọi bác sĩ tới.
Thông qua dăm ba câu của Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn rốt cuộc đã rõ sự tình xảy ra lúc nãy, trong lòng Ngôn Cẩn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó cô vội vàng giải thích: "Mẹ, con không có việc gì, chỉ là con hơi mệt cho nên mới ngủ một hồi."
Lúc này, Ngôn Hi đang nằm bò phía đuôi giường cũng mơ mơ màng màng bò dậy.
Cô vừa mở mắt ra liền thấy được một màn này.
Mà lúc này Tần Văn Châu mới chú ý đến bộ dạng của Ngôn Hi, sau đó bà có chút bất mãn nhíu mày: "Tiểu Hi, con chính là chiếu cố em gái như vậy."
Ngôn Hi ngoan ngoãn đứng lên lùi về sau hai bước, sau đó dứt khoát nhận sai.
"Mẹ, thực xin lỗi."
Cô bé bởi vì ngày hôm qua sau khi em gái phát bệnh, vẫn luôn đi theo sau cha mẹ nghe chỉ trích, cũng không có được nghỉ ngơi tốt, cho nên mới có thể trông chừng Ngôn Cẩn một chút đã ngủ theo.
Nhưng Ngôn Hi biết, đối với mẹ mà nói, quá trình không quan trọng, quan trọng chính là kết quả.
Mà hiện tại kết quả là bản thân cô không chiếu cố tốt cho em gái, lại còn ngủ mất.
Cho nên Ngôn Hi biết hiện tại mình nhận sai là tốt rồi.
Ngôn Cẩn thấy thế, trên mặt lập tức làm ra bộ dạng suy yếu, sau đó nói: "Mẹ, con có chút đói bụng."
Lực chú ý của Tần Văn Châu quả nhiên bị hấp dẫn lại đây.
Bà ôn nhu hỏi: "Đói bụng? Muốn ăn cái gì? Mẹ về nhà làm cho con."
Thái độ hoàn toàn bất đồng khi đối mặt với Ngôn Hi khiến cho Ngôn Cẩn có chút không thể tiếp thu, không phải cùng là con gái của mình sao? Ngôn Cẩn không thể lý giải được vì cái gì lại bất công như vậy.
Chẳng lẽ bởi vì thân thể nguyên chủ có bệnh tim?
Trong lòng chính là suy nghĩ, nhưng đối với Tần Văn Châu cư xử bất công, ngoài mặt cô chỉ có thể ngoan ngoãn nói: " Con muốn uống canh gà."
Tần Văn Châu nghe vậy gật gật đầu, cũng không có tiếp tục giáo huấn Ngôn Hi, mà chính là đi dặn dò chồng chiếu cố Ngôn Cẩn, lúc sau liền trực tiếp rời bệnh viện về nhà đi nấu canh gà cho Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cơ hồ là đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
So với vợ là bất công một cách lỗ liễu, thì Ngôn Thành chính là bất công ở bên trong.
Ít ra hắn không kêu một đứa trẻ đi chiếu cố em gái.
Gia cảnh Ngôn gia không tồi, bởi vậy phòng bệnh của Ngôn Cẩn có hai chiếc giường.
Gian giường bên kia chính là cho người thân đi thăm ở lại.
Ngôn Thành liền kêu Ngôn Hi đi qua giường bên kia ngủ một hồi.
Thời điểm buổi chiều Tần Văn Châu trở lại bệnh viện, khi bà bước vào phòng bệnh, Ngôn Cẩn liền thấy sắc mặt bà có điểm khó coi.
Cô vốn không biết là vì cái gì, sau đó liền thấy nguyên nhân đang theo sau Tần Văn Châu.
Phía sau Tần Văn Châu có ba người.
Một nam một nữ cùng với một bé trai béo ú.
Đặc điểm rõ ràng như vậy, Ngôn Cẩn liền xác định được thân phận của đối phương.
Một nhà ba người cậu bé làm hại bệnh tim của nguyên chủ phát tác.