Trong khoảng thời gian ngắn Ngôn Hi không kịp phản ứng, thẳng đến khi trong đám người vây xem có người không khống chế được “Oa” một tiếng, cô mới ý thức được Tống Vân Kỳ vừa làm cái gì.
Ngôn Hi nhìn chai nước trong tay mình, lại nhìn chai nước lúc nãy Tống Thiên đưa cho cô đã bị Tống Vân Kỳ uống hơn phân nửa.
Môi run rẩy hai cái.
Nước này……… Cô vừa rồi đã uống qua.
Chỉ là đồng thời Ngôn Hi cũng chú ý các bạn học đang vây xung quanh xem trò vui, bởi vậy cô lại đem lời muốn nói nuốt xuống, không có nói ra.
Cô gái đưa nước cho Tống Vân Kỳ nhìn đến biến cố liền đỏ bừng mặt. Biểu hiện của Tống Vân Kỳ tự nhiên có thể hiểu là uyển chuyển cự tuyệt cô.
Bất quá cô gái này cũng không vì chuyện này mà tức giận, ngược lại còn mang theo chút cảm kích nhìn Tống Vân Kỳ một cái.
“Thật ngại quá bạn học Tống Vân Kỳ, tớ cũng không biết cậu không thích uống nước khoáng hiệu này. Bởi vì lúc nãy tớ vừa vặn đi siêu thị, nghĩ hôm nay các cậu thi đấu liền tùy tiện mua về.”
Cô gái này cũng không phải là một người vụng về, cô đương nhiên nhìn ra được vừa nãy Tống Vân Kỳ đã để lại mặt mũi cho mình, hơn nữa uyển chuyển nói cho mình biết hắn đã có người yêu thích.
Tống Vân Kỳ gật gật đầu: “Cảm ơn đã lo lắng."
Cô gái cũng cười theo, sau đó bước chân có chút hoảng loạn mà rơi khỏi nơi này.
Ngôn Hi không biểu cảm nhìn một màn trước mắt, cô là đang bức bối người ở xung quanh buộc chặt không thể phát ra tiếng động.
Mấy người vây quanh thấy một nhân vật chính đã đi rồi liền sôi nổi tản ra.
Ngôn Hi không biết trong lòng nghĩ thế nào liền mở miệng nói: “Cô ấy thật xinh đẹp.”
Cô nói chính là cô gái vừa mới rời đi kia.
Tống Vân Kỳ ngẩng đầu nhìn cô một cái, lắc lắc đầu nói: “Người tớ thích càng xinh đẹp.”
Ánh mắt Tống Vân Kỳ sáng quắc nhìn Ngôn Hi.
Ngôn Hi không nói gì, cô nhanh chóng chuyển đề tài.
“Tiểu Cẩn, cùng chị đi buồng vệ sinh một chuyến đi.”
Cô lấy cớ thập phần vụng về.
Tống Vân Kỳ có chút thất vọng rũ mắt xuống, rốt cuộc là vì cái gì? Rõ ràng lúc trước Tiểu Hi biết mình thích cô, nhưng cô chưa từng có cự tuyệt mình thân cận nha.
Vì cái gì từ lần rơi xuống nước, Tiểu Hi liền bắt đầu muốn rời xa mình?
Tống Thiên vỗ vỗ bả vai Tống Vân Kỳ: “Anh đừng bản chí, có thể chị Tiểu Hi có nguyên nhân không tiện nói ra.”
“Anh biết chứ, anh không có nản lòng, anh sẽ không bao giờ nản lòng đâu.”
Tống Vân Kỳ đáp, như trả lời Tống Thiên, lại phảng phất nói với chính mình.
Ngôn Cẩn đi cùng Ngôn Hi tránh mắt Tống Vân Kỳ.
Các cô cũng không đi vệ sinh, mà đi đến hoa viên sau khu dạy học năm hai năm ba.
Ngôn Hi kéo Ngôn Cẩn ngồi xuống bậc thang, ánh mắt nhìn lên không trung.
Ngôn Cẩn lôi kéo tay Ngôn Hi, có chút lo lắng hỏi.
“Chị, gần đây chị làm sao vậy? Em thấy giống như chị luôn trốn tránh anh tiểu béo.”
Ngôn Hi rũ mắt nhìn Ngôn Cẩn một cái, đối phương lúc này đang cong cong mắt nhìn mình.
Ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú.
Cùng với cô gái có chút thần kinh hư ảo trong mơ không giống nhau chút nào.
Nghĩ đến hình ảnh trong mơ mấy ngày nay, đầu ngón tay Ngôn Hi liền không nhịn được cuộn tròn lên.
Cô không biết những sự việc đó tương lai sẽ phát sinh hay chỉ là ác mộng của cô.
Nhưng Ngôn Hi biết hiện tại mình đã bị những cảnh trong mơ gây ảnh hưởng.
Giống như hiện tại, thời điểm cô đối mặt với Tống Vân kỳ, đều vĩnh viễn nhớ đến cảnh trong mơ Tống Vân Kỳ vì cứu cô mà bị ô tô đâm huyết nhục mơ hồ.
Không thể nghi ngờ là Ngôn Hi có hảo cảm với Tống Vân Kỳ, cũng bởi vì vậy mà cô càng thêm không muốn Tống Vân Kỳ trải qua giống cảnh trong mơ.
Nhưng hiện tại Ngôn Hi cũng không biết những cái đó có phải là sự thật hay không, có thể phát sinh hay không.
Cho nên Ngôn Hi cũng không biết có phải mình suy trì khoảng cách với Tống Vân Kỳ, thì những việc đó sẽ không buông xuống trên người Tống Vân Kỳ.
Tương lai không xa, Tống Vân Kỳ có thể vẫn đi học ngành y hắn thích, có lẽ lại lâu hơn một chút, hắn liền trở thành một bác sĩ đáng kính----- Mà không giống như trong giấc mơ của cô bị người ta hại chết oan uổng.
Ngôn Hi hơi hé miệng, cô muốn đem giấc mơ của mình nói cho Ngôn Cẩn, nhưng khuôn mặt đơn thuần của em gái trước mặt làm Ngôn Hi chần chờ.
Mà liền ở lúc Ngôn H do dự, rừng trúc sau lưng các cô đột nhiên truyền đến một cuộc nói chuyện.
Đó là giọng nói cực kỳ êm tai của con gái, âm thanh này hấp dẫn lực chú ý của Ngôn Cẩn, cũng đánh mất lời sắp nói ra của Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn nhíu mày lắng nghe một hồi, mới nghe ra được giọng nói này phát ra từ miệng ai.
Bành Nhiên, cái người đuổi theo Lăng Phong tới trường cao trung đệ nhất.
“Anh Lăng Phong, em rất nhớ anh, cho nên em chuyển trường tới tìm anh, anh không thấy vui vẻ sao?”
Là âm thanh làm nũng.
Nhưng là người kia đối với Bành Nhiên làm nũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngôn Cẩn dừng lại hô hấp, không muốn hai người bên kia phát hiện ra sự tồn tại của cô cùng Ngôn Hi.
Mà lúc này, người đứng bên Bành Nhiên mới mở miệng.
Quả nhiên là giọng nói của Lăng Phong, chỉ là giọng nói này liền có vẻ phát lệ không thân cận.
“Tiểu Nhiên, tôi chỉ xem em là em gái.”
Giọng nói của Lăng Phong rơi xuống, bên kia yên tĩnh thật lâu, qua một hồi mới lại có âm thanh vang lên, chỉ là trong giọng nói liền mang theo một chút nức nở.
“Chính anh đã nói sẽ bảo vệ em.”
“Tôi bảo vệ em sao, chính là giống như bảo vệ em gái của mình. Tiểu Nhiên em biết đấy, trước đó tôi đánh nhau với người kia không phải vì người kia đùa bỡn em, mà là vì muốn cha tôi chuyển trường tới đây, điều này hẳn em đã biết.”
“Không, em không tin, anh Lăng Phong nói cho em biết đi, có phải anh thích người khác hay không?" Giọng nói Bành Nhiên trở nên cuồng loạn.
“Tiểu Nhiên, tôi cùng em không có quan hệ.”
Bành Nhiên lắc lắc đầu, nhìn người thanh niên tuấn lãng trước mặt mình, vẫn cứ hỏi: “Là người tên là Vương Thư Ý hay người tên Trần Linh kia? Hay là cô gái năm nhất anh đi gặp rất nhiều lần?”
Tuy rằng mới đến trường này một thời gian ngắn ngủi, nhưng Bành Nhiên thông qua thủ đoạn của mình biết được sự tình phát sinh giữa Lăng Phong cùng cô gái năm nhất.
Bành Nhiên ngẩng đầu, không chịu buông tha nhìn vào mắt Lăng Phong, cắn chặt răng hỏi.
“Anh Lăng Phong, em chỉ muốn biết người anh thích là ai mà thôi. Thật sự, anh tin em, em sẽ không đi quấy rầy đến cô gái đó.”
Lăng Phong dựa lưng vào thân cây trúc thô to phía sau mình, cảm thấy không kiên nhẫn.
Hắn nhíu mày, tùy ý nói: “Tùy em, Bành Nhiên, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích em. Em trước nay đều chỉ là em gái của tôi thôi.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Phong nói chuyện không khách khí với Bành Nhiên như vậy.
Bành Nhiên lập tức có chút ngây nguồi, sau đó chờ cô ta phản ứng lại, liền có một tiếng khóc thít thít từ rừng trúc truyền đến lỗ tai Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn nghe vở tuồng này, trong lòng không khỏi cảm thán hai tiếng.
Ở trong cốt truyện, Lăng Phong chính là vẫn bảo hộ Bành Nhiên như bạn gái đi.
Xem ra theo Ngôn Cẩn thấy, Bành Nhiên này ở cốt truyện vì khi dễ chị làm người phiền chán, nhưng chung quy chính bản thân Lăng Phong mới là người đáng ghét hơn.
Nếu hắn không cho Bành Nhiên hy vọng, có lẽ Bành Nhiên cũng không vì muốn ở bên hắn mà trăm phương ngàn kế nhắm vào các cô gái ở gần Lăng Phong.
“Tiểu Hi.”
Một giọng nói đột nhiên từ nơi xa vang lên. Nghe được có nguời kêu tên mình, Ngôn Hi theo bản năng từ chỗ ngồi đứng lên.