Tô Tửu không bao giờ ngờ rằng mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.
Lần đầu tiên cậu bị động dục giày vò, máu nóng như dung nham nóng chảy dâng trào, may mắn thoát khỏi đánh dấu.
Lần thứ hai, khi Bạch Kiêu uống nhầm thuốc tăng khoái cảm, khi anh bất tỉnh mà muốn cắn cậu, cậu vẫn tránh được đánh dấu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng khi cả cậu và Bạch Kiêu đều tỉnh táo, thế nhưng cậu lại bị đánh dấu.
Chuyện này nói ra, giống như có ai đó nói rằng mọi người sẽ chết cóng trên đường vào mùa hè, chỉ cần ngẫm lại thật nực cười.
Bất quá sự tình buồn cười như vậy, xác thật đã xảy ra
Lúc này, cơ bắp toàn thân Tô Tửu thuyên chuyển đến cực điểm.
Giống như đêm Chung Nhất Nặc phát sóng trực tiếp lời tỏ tình của mình, cậu chịu đựng sức nóng từ trong ra ngoài cơ thể, kéo khóa áo khoác đồng phục học sinh, rút ngắn cơ thể, định làm như vậy để thoát khỏi cánh tay Bạch Kiêu.
Trong quá khứ, Tô Tửu đã nhiều lần sử dụng phương pháp này để thoát khỏi Bạch Kiêu.
Mỗi lần làm vậy cậu đều thành công.
Tô Tửu đương nhiên cho rằng lần này mình cũng sẽ thành công.
Tuy nhiên, Tô Tửu, người có ý tưởng ngây thơ như vậy, đã quên mất hai sự thật hiển nhiên.
Có điều, năm xưa Bạch Kiêu cùng cậu đùa giỡn, anh chưa từng dùng toàn lực.
Thay vì nói rằng Tô Tửu dựa vào sự kiên cường của chính mình để trốn thoát, thì tốt hơn là nói rằng Bạch Kiêu đã thả nước để cậu chạy trốn.
Thứ hai, Alpha thường có ý thức chiếm hữu lãnh địa mạnh mẽ đối với Omega của họ, điều này đặc biệt nghiêm trọng khi đánh dấu.
Lựa chọn chạy trốn khi bị đánh dấu, chẳng khác nào đạp phải đầu sư tử. Với thân hình gầy gò và nhỏ bé của Tô Tửu, có thể trốn thoát đã là một điều kỳ diệu.
Ai đã nói khi Alpha đánh dấu Omega sẽ trở nên mất toàn bộ lí trí?
Bạch Kiêu cũng không ngoại lệ.
Ngay từ khoảnh khắc cúi thấp người của Tô Tửu, Bạch Hiểu đã cảm nhận được ý đồ của cậu.
Chính là thời khắc đánh dấu mấu chốt, anh làm sao có thể để Omega của mình chạy thoát?
Cánh tay của anh khoác ở trên eo Tô Tửu, đem người ở trong ngực vững vàng khoá lại.
Cùng lúc đó, chiếc răng cắm sâu hơn nữa, gần như đem toàn bộ chiếc răng nhét vào trong tuyến thể của Tô Tửu, liều mạng tiêm vào pheromone mùi hương hoa hồng.
Lúc này, Tô Tửu giống như một con bướm lạc vào mạng nhện.
Càng vùng vẫy, tơ nhện càng quấn chặt, càng khó thoát ra.
Đôi mắt Tô Tửu tức giận đến đỏ bừng, hàm răng trắng nõn thiếu chút nữa cắn vào môi dưới.
Đáng tiếc cậu tức giận không được bao lâu, đại não liền bị tê dại theo sau làm cho tê liệt, khó có thể miêu tả được cảm giác thoải mái truyền đến toàn thân mỗi một góc.
Một lúc sau, toàn thân Tô Tửu mềm nhũn.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể chống cự trong lòng, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vào trong ngực Bạch Kiêu.
Nhưng sự phản kháng với sự tức giận của Tô Tửu, không kéo dài được lâu.
Bởi vì cảm giác đánh dấu thực sự tuyệt vời.
Lúc đầu, Tô Tửu có thể giả vờ chống cự một lúc.
Nhưng không bao lâu liền rơi vào cảm giác thoải mái, cậu thậm chí còn thoải mái hừ hừ trong miệng.
Câu nói trong miệng cậu cũng chuyển từ "Bạch Kiêu, buông tớ ra" thành " cắn thêm một chút, dùng sức cắn thêm một chút ~".
Cơ thể càng theo bản năng theo đuổi khoái cảm, cố gắng vươn cổ lên trên, để Bạch Kiêu dễ dàng cắn.
Dường như đã qua nửa thế kỷ, dường như chỉ có một khoảnh khắc.
Khi Tô Tửu dần tỉnh lại sau cảm giác tuyệt vời đó, hàm răng Bạch Kiêu cũng đã rút ra, hoàn thành đánh dấu.
Dù chỉ là một cái đánh dấu giả nhưng cũng đủ để mùi của nó lưu lại trên người đối phương cả tuần.
Bất kỳ Alpha nào ngửi thấy nó sẽ biết ngay đó là một Omega đã có chủ.
Tô Tửu tựa hồ tỉnh lại, lại tựa hồ còn chưa khôi phục.
Cậu ngây người dựa vào trong lòng Bạch Kiêu, cảm thấy mình mơ thấy một giấc mơ vừa đáng sợ vừa ngọt ngào.
Mãi đến khi hơi thở của Bạch Kiêu phun vào tuyến thể, cậu mới mở to hai mắt nhìn.
Không phải mơ
Không phải là một giấc mơ.
Cậu thực sự...
Thực sự bị Bạch Kiêu đánh dấu.
Bị đánh dấu bởi chiếc bánh bao nhỏ mà cậu đã nhìn từ nhỏ đến lớn....
Bị nhóc trúc mã cắn mà cậu coi như em trai...
Tô Tửu khóc không ra nước mắt, làm sao có thể thể dễ dàng chấp nhận hiện thực đây.
Giờ khắc này, suy nghĩ trong lòng Tô Tửu hơn mười năm, mộng tưởng cưới nữ nhân tiểu O ngọt ngào, cùng nàng lớn lên sinh ra hài tử đáng yêu, cuối cùng tan thành mây khói.
Bởi vì mặc kệ là đánh dấu giả hay là đánh dấu vĩnh viễn, chỉ cần Omega nam bị đánh dấu thì không thể làm cho nữ O ngọt ngào sinh con được..
Nói cách khác, đứa con tương lai của cậu đã không còn nữa!
Tô Tửu bật khóc trong lòng.
Đàn con của cậu!
Nhãi con mà cậu chưa được gặp, đã biến mất!
Trái ngược với tâm trạng của Tô Tửu, Bạch Kiêu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện như bây giờ.
Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn với cảm giác trước đó, đôi môi mỏng hơi nóng không ngừng cọ xát qua lại trên tuyến thể của Tô Tửu, thỉnh thoảng lại in dấu một nụ hôn nhẹ.
Anh không khỏi nhe răng ra nhiều lần, muốn cắn nữa, nhưng khó khăn lắm mới nhịn xuống được.
Nhận thấy Tô Tửu đã tỉnh lại, Bạch Kiêu không khỏi cười híp mắt nói: "Tô Tô, tớ đã làm như lời cậu nói, cậu đừng giận tớ, được không?
Bạch Hiểu không nói thì thôi.
Anh vừa mở miệng, cơn tức giận vốn bị đè nén trong lòng bởi khoái cảm khi bị đánh dấu của Tô Tửu lại dâng lên, phun ra ngoài.
Cậu tràn đầy đau khổ và phẫn nộ: "Bạch Kiêu! Cậu đồ sát nhãi con của tớ, muốn thanh toán như thế nào đây?"
Bạch Kiêu: "..."
Tính toán từ nãy giờ, cũng chưa tính đến mạch não của Tô Tửu không được bình thường, mỗi lần mở miệng, anh nghe đều không hiểu.
"Nhóc con?"
Lúc này Tô Cửu đã từ bỏ phản kháng.
Cậu chấp nhận số phận của mình.
Nếu trong một khoảng thời gian ngắn, ông trời đã bảo cậu không được làm những chuyện vi phạm nhân vật chó liếm trong cốt truyện, vậy thì cậu chỉ cần không đề cập đến sở thích của mình thôi, chẳng phải đã đủ sao?
Đối với việc đánh dấu lần này...
đó là một tai nạn!
Bạch Kiêu quá nghe lời mẹ nuôi!
Lần nào cũng như vậy, dùng mẹ nuôi uy hiếp anh, lần uy hiếp nào cũng chuẩn xác!
Vì đã là tai nạn thì chắc chắn không bao giờ có lần thứ hai!
Tuyệt đối không!
Tự dặn dò mình vô số lần như vậy, Tô Tửu vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, không một tiếng động thoát ra khỏi vòng tay Bạch Kiêu, suốt cả quá trình vẫn quay lưng về phía Bạch Kiêu.
Sau khi đi vài bước, giữ khoảng cách với Bạch Kiêu, Tô Tửu nói: "Tối nay đừng đến nhà tớ, đầu óc tớ có chút lộn xộn, tớ muốn ở một mình."
Bạch Kiêu ngăn cậu lại: "Tô Tô, cậu hối hận đúng không?"
Anh hỏi: "Cậu không có hối hận đúng không? Lời cậu vừa nói, chắc không phải là nói giỡn với tớ đâu nhỉ?"
Tô Tửu: "..."
Cậu mắng trong lòng: " Có muốn nói thật cũng không được!"
Nghĩ đến đây, Tô Tửu càng thêm phiền muộn.
Cậu lắc đầu nói: "Để tớ yên, tớ cần một chút thời gian để tưởng nhớ đứa con đã mất của mình."
Bạch Hiểu: "...Đứa con?"
Tô Tửu chạm vào tuyến thể của mình.
Vết cắn của Bạch Kiêu thực sự quá sâu.
Nhiều đến nỗi Tô Tửu dễ dàng đụng phải hai cái dấu răng.
Vừa móc trong túi ra miếng dán dự phòng dán vào, cậu ủ rũ nói: "Bởi vì tớ bị đánh dấu nên không thể tìm được một Omega nữ tính dễ thương để sinh con cho tớ. Tớ giống như lần trước, tớ chết rồi, tớ đã làm cho Tô gia tuyệt hậu, tớ trở về tổ chức tang lễ cho hài nhi, hai ngày này đừng tới tìm tớ."
Bạch Kiêu: "..."
Khóe miệng giật giật, có chút không hiểu mạch não Tô Tửu.
Anh không nhịn được nhắc nhở: "Cậu có thể làm được, cậu không tuyệt hậu."
Vừa nói, mặt anh càng nóng lên, trầm giọng nói: "Cậu, cậu còn có thể sinh con cho tớ trong tương lai."
Tô Tửu: "..."
Không.
Không thể nào.
Nghĩ quá nhiều rồi.
Không có cách nào để hai Omega nam có con!
Ngay cả khi nó được sinh ra, tại sao nhất định phải là cậu sinh?
Cậu mới không muốn sinh!
Nhưng Tô Tửu không nói ra được những lời này, chỉ có thể ôm hết thảy ở trong lòng, chán nản rời đi.
Đi được mấy bước, Bạch Kiêu lại ngăn cản.
"Tô Tô, tớ hỏi cậu một vấn đề cuối cùng."
Tô Cửu dừng lại.
Câu vẫn quay lưng về phía Bạch Kiêu, nói: "Cậu hỏi đi."
"Chuyện đã đến nước này, tớ có phải hay không có thể cho rằng, tớ và cậu là đang hẹn hò không?