[Lý Vận Khôn là đứa con thứ ba của Lý Hữu Tài ở thôn Lý gia. Anh ta bị chậm phát triển trí tuệ từ nhỏ nên không thể tự gánh vác cuộc sống. Giờ đã hơn ba mươi vẫn chưa có vợ. ]
[Để Lý gia có người nối dõi, Lý Hữu Tài đã mua một cô con dâu từ tay bọn buôn người. Bọn họ cũng không biết cô gái đó tên là gì nên đặt tạm một cái tên là Vương A Phương. ]
[Mấy lần Vương A Phương muốn chạy trốn, gặp ai cũng nói mình không phải con dâu nhà này. Điều này khiến Lý Hữu Tài lo lắng Vương A Phương sẽ nói lung tung nên lên núi lấy thảo dược đầu độc Vương A Phương khiến cô ta bị câm. ]
Lâm Trà tìm được tên của Lý Vận Khôn, ngay cả thân thế của cô con dâu cũng tìm được.
Sau khi củng cố được suy đoán, các khách mời bắt đầu phẫn nộ, thậm chí có vài phần thương hại.
Ở sơn thôn lạc hậu, rõ ràng nghèo khó đến mức ăn không đủ no nhưng nhà nào cũng muốn như hoàng đế truyền ngôi lại cho con cháu. Trong mắt bọn họ, phụ nữ không phải là người, mà là công cụ đẻ con trai nối dõi tông đường cho họ.
Gen kém chất lượng như vậy thì không biết muốn truyền lại thứ gì. Nhưng ý thức trọng nam khinh nữ đã ngấm vào trong xương trong m.á.u của họ cũng là do di truyền. ngôn tình ngược
Cho dù có táng gia bại sản, thì nhất định vẫn phải mua một cô gái để kết hôn với con trai ngốc của mình.
Lâm Trà không chút do dự, nắm lấy ống tay áo Liễu Minh Khiêm bên cạnh thì thầm:
"Liễu lão sư, người nhà này có vấn đề! Tôi... tôi nghi ngờ cô dâu là người bị bắt cóc đến đây. Chúng ta... không thể để bọn họ dẫn cô dâu đi được!"
Sắc mặt Liễu Minh Khiêm nghiêm trọng: "Tôi biết."
Lúc nghe được tiếng lòng kia, Liễu Minh Khiêm đã ra ám hiệu cho Chu Trạch Hủ mờ nhạt nhất bên cạnh, bảo anh lén báo cảnh sát.
Nhưng từ cục cảnh sát đến thôn Lý gia mất một giờ đi đường núi. Ông không dám chắc trong khoảng thời gian đó người dân trong thôn có thể làm gì, chỉ có thể dùng camera dọa bọn họ.
"Mấy người đang lảm nhảm cái gì vậy!" Lý Hữu Tài quát to khiển trách.
Ông ta luôn cảm thấy sau khi cho họ xem giấy chứng nhận kết hôn thì thái độ của những người này đã thay đổi, làm cho ông ta hoảng hốt.
Lý Hữu Tài gầm lên: "A Phương là con dâu mới của Lý gia chúng ta, các người còn muốn dẫn người đi sao!"
"Ông nói cô ấy là con dâu mới của Lý gia, nhưng tôi lại thấy cô ấy rất sợ ông. Cũng không biết cô ấy được gả tới đây hay là bị lừa tới đây!"
Liễu Minh Khiêm mạnh mẽ phản bác: "Trừ khi chính miệng cô ấy nói tình nguyện gả cho con trai ông, nếu không chúng tôi tuyệt đối không thả người!"
Lý Hữu Tài cười lạnh lùng: "Từ khi còn nhỏ, A Phương đã bị mất giọng do uống nhầm thuốc. Giờ nó không thể nói chuyện thì phải nói như thế nào?"
Giang Minh Khải nói: "Chỉ cần cô ấy viết ra cô ấy tình nguyện gả cho con trai ông cũng được!"
Trong ánh mắt của cô dâu mới hiện lên một tia hy vọng, đang định gật đầu. Bất thình lình bắt gặp ánh mắt như có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người của Lý Hữu Tài, cô sợ tới mức co rúm lại, không dám nhúc nhích.
Lý Hữu Tài hất cằm. Trên mặt ông ta rõ ràng nở nụ cười, những trong ánh mắt lại ẩn chứa sự hung dữ: "A Phương là nông dân, làm gì biết viết chữ gì? Cậu đang làm khó tôi à?"
Liễu Minh Khiêm nhếch miệng cười, ung dung liếc Lý Hữu Tài và Lý Vận Khôn một cái:
"Pháp luật nước ta quy định: lúc đăng ký kết hôn thì phải hỏi mong muốn kết hôn của đương sự. Nếu cô dâu không thể nói chuyện, cũng không biết viết chữ, rốt cuộc cô ấy biểu đạt mong muốn kết hôn theo kiểu nào thế?
Hay giấy chứng nhận kết hôn này là giả sao? Nếu thật sự là như vậy, tôi cần phải báo cảnh sát điều tra cho kỹ!"
Nói xong, Liễu Minh Khiêm giả vờ lấy điện thoại ra.
Lý Hữu Tài hoảng hốt, vội vàng đè tay Liễu Minh Khiêm lại: "Sao mà giả được? Đương nhiên là thật! Thật nha!" Lý Hữu Tài trợn mắt: "Nếu không tin thì cứ hỏi bố mẹ A Phương đi! Gia đình A Phương đều đến đây hết rồi!
Lý Hữu Tài nháy mắt, một đôi vợ chồng trung niên bước ra nói rằng mình là ba mẹ của A Phương.