Đôi lông mày xinh đẹp của cô đột nhiên nhăn lại: "Em không hiểu tại sao Lâm Sở Nhu lại có thái độ thù địch với em như vậy. Tuy nhiên sau khi nghe lời nói của anh thì em đã hiểu."
"Cái gì?" Lâm Chiêu Dật không hiểu Lâm Trà có ý gì.
Lâm Trà nhìn Lâm Chiếu Dật. Trên khuôn mặt thuần khiết của cô là một nụ cười chế nhạo:
"Lâm Chiếu Dật, em gái ruột của anh đã bị bỏ lại bên ngoài mười năm. Cô ấy đã bị bắt đi khi còn rất bé và cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ ở bên ngoài. Bây giờ cô ấy vẫn phải chịu đựng rất nhiều.
Cô ấy trở lại nhà họ Lâm nhưng anh khắp nơi đều ghét bỏ, coi thường cô ấy. Khó trách cô ấy lại làm những việc đó."
"Lâm Sở Nhu là con gái thực sự của nhà họ Lâm. Nếu anh quan tâm đ ến cô ấy nhiều hơn thì cô ấy và tôi đã không có mâu thuẫn rồi."
Lâm Chiêu Dật sửng sốt hai giây: "Trà Trà, về chuyện này rõ ràng là do Nhu Nhu không hiểu chuyện. Sao lại thành do chúng ta bất công rồi..."
"Con gái thật hay con gái giả đều không phải do một nhà các người gây ra, không phải sao?"
Lâm Trà trợn mắt mắng:
"Thay vì xin lỗi tôi sao anh không nghĩ nhiều hơn đến em gái ruột của mình đi?"
Lâm Trà không muốn nói chuyện với Lâm Chiêu Dật nữa nên cô kéo váy quay đi.
Lâm Chiêu Dật đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu.
Đã lâu anh ta không gặp Lâm Trà, anh ta cảm thấy Lâm Trà đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng phải trước đây Lâm Trà ghét nhất việc Lâm Sở Nhu luôn bám lấy anh nhiều sao?
Vậy mà giờ lại không khách khí mà trách mắng anh?
Chắc chắn là vì anh và ba mẹ đã đồng ý với Lâm Sở Nhu đuổi Lâm Trà ra khỏi nhà, làm tổn thương trái tim Lâm Trà nên cô mới đối xử với anh như vậy!...
Cùng lúc đó, Lâm Sở Nhu trốn sau một gốc cây ăn quả cách đó không xa và im lặng.
Cô ta không thể tưởng tượng được Lâm Chiêu Dật lại đến tìm Lâm Trà để xin lỗi. Thậm chí anh ta còn coi thường cô ta nhưng cuối cùng người đứng ra nói giúp cô ta là Lâm Trà!
Nghĩ đến nhiều lần cô ta đã hãm hại Lâm Trà, Lâm Sở Nhu đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
Đột nhiên bên phía vườn cây lại có tiếng nói chuyện. Lâm Chiêu Dật đang gọi điện cho bố mẹ Lâm.
"Trà Trà đã nói như vậy sao?”
Giọng mẹ Lâm trong điện thoại đầy bất lực: "Ồ, dù sao thì nó cũng là đứa trẻ mà chúng ta đã nuôi dưỡng nhiều năm! Trong mọi chuyện nó đều nghĩ đến người khác! Giá như Nhu Nhu có thể nhạy bén bằng một nửa nó thì tốt rồi!"
"Cũng không có cách nào khác. Dù sao Nhu Nhu cũng lớn lên ở nông thôn."
Đây là giọng nói của ba Lâm:
"Ba mẹ nuôi của con bé có thể dạy cho con bé kiến thức gì? Tầm nhìn hạn hẹp và tâm quá nhỏ nhen. Bây giờ Nhu Nhu đã là con gái nhà họ Lâm chúng ta nên người mất mặt cũng là chúng ta."
"Có lẽ chúng ta không nên tin Nhu Nhu khi con bé dọa tử tự. Chiêu Dật cũng nói con bé sẽ không dám tự sát mà chỉ làm vậy để ép chúng ta đuổi Lâm Trà đi thôi."
Ba mẹ Lâm thở dài bất lực khi nhớ lại cảnh Lâm Sở Nhu rời đi.
Suy cho cùng, Lâm Sở Nhu mới là con ruột của họ và tất nhiên họ không sẵn sàng từ bỏ. Nhưng Lâm Trà mới là đứa trẻ phù hợp với mong muốn của họ hơn và họ đã đầu tư quá nhiều công sức cho Lâm Trà.
"Chiêu Dật, ba con và mẹ gần đây bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài, gia đình đều trông cậy vào con. Con hãy giáo dục Nhu Nhu cho đàng hoàng, đừng để con bé làm xấu mặt nhà họ Lâm của chúng ta nữa!"
"Vâng ba mẹ, con hiểu rồi."...
Lâm Chiêu Dật cúp điện thoại, hút thêm một điếu thuốc ở vườn trái cây rồi dập tàn thuốc rồi rời đi.
Lâm Sở Nhu vẫn lặng lẽ đứng sau gốc cây ăn quả.
Đôi bàn tay có móng tay sáng như pha lê của cô ta đang nắm chặt vào vỏ cây ăn quả phía sau.
Vỏ cây bị bong ra làm rơi những hạt bụi nâu lấm tấm trên ngón tay được làm móng tỉ mỉ của cô ta.
Nhưng dường như không biết đau đớn nên cô ta tiếp tục dùng ngón tay siết chặt vỏ cây cho đến khi m.á.u chảy ra, ngay cả móng tay cũng không nhìn thấy được màu ban đầu thì Lâm Sở Nhu mới dừng lại.
*
Lâm Trà quay lại bữa tiệc.