Nhưng Cố Kim Huy không quan tâm đ ến điều này. Đột nhiên ông ta mở chăn ra và nhìn thấy "Em gái Hoa Cảnh" đang run rẩy.
Cô ấy rõ ràng là một cô gái, có @m hộ, có mông, trông rất xinh đẹp và dễ thương, nhưng...
—~—Do vừa rồi tranh chấp nên quần áo của "Em gái Hoa Cảnh" rất lộn xộn, lộ ra chỗ u u dưới váy.
Cố Kim Huy: "..."
Các khách mời: "..."
[À ha, dù không vạch lên xem nhưng trông chỗ đó vẫn lộ rõ ha- Nhìn thoáng qua là biết ngay là đàn ông rồi -]
Cố Kim Huy: "..."
Hoa Cảnh vẫn có thể nghe thấy giọng nói chân thành của Lâm Trà, thì thầm: "Anh Cố, em thật sự không cố ý lừa anh. Em, em... chỉ là em thích anh nhiều đến mức như thế này thôi!"
Lần này anh ta không nói với giọng khàn khàn mà là với giọng điệu nũng nịu mang theo một chút nam tính.
Không phải Hoa Cảnh thì là ai!!!
Trong nháy mắt, Cố Kim Huy càng thêm bối rối.
Sao cô bé mềm mại đáng yêu vừa trên giường ông ta lại biến thành một tên đàn ông rồi?
Nghĩ lại dáng vẻ râu ria xồm xoàm của Hoa Cảnh lúc sáng... Cố Kim Huy không dám nghĩ
"Ra ngoài! Ra khỏi đây!"
"Anh Cố-" Hoa Cảnh rưng rưng nước mắt, đau lòng nói: "Anh không thích em mặc đồ phụ nữ sao! Em có thể mặc quần áo phụ nữ cả đời cho anh xem! Em cũng có thể múa cho anh xem, hát cho anh nghe!"
"Ra khỏi đây!"
Cố Kim Huy ngửa mặt lên trời hét lên, ông ta là trai thẳng!!!...
Cố Hướng Dương lạnh lùng đứng sang một bên.
Kể từ khi biết "Em gái Hoa Cảnh" chính là Hoa Cảnh, tâm trạng của cậu đã thay đổi.
Nhìn ba mình và Hoa Cảnh đánh nhau, cậu cảm thấy mọi chuyện chỉ là một trò đùa.
Tại sao mẹ lại phải tha thứ cho một người ba như vậy?
Anh ấy thật ngây thơ!
Nếu mẹ xa lánh ba thì chắc hẳn mẹ cũng biết ba mình không phải là người tốt! Từ nay về sau, anh không cần ba nữa, anh chỉ muốn sống với mẹ thật tốt.
Cố Hướng Dương quay người đi tìm Lục Thi Tình.
Nhưng khi anh đẩy cửa phòng Lục Thi Tình định tìm sự an ủi cùa bà thì anh lại bị sốc khi thấy Trần Tiện Tri đang ôm mẹ mình.
Hai người họ đang ôm nhau trên ghế sofa, còn mẹ anh thì thực sự ngủ quên trong vòng tay anh ấy!!!
"Vãi chưởng!"
Cố Hướng Dương tối sầm mặt, lập tức đóng cửa lại!
Chuyện quái gì đang xảy ra trên thế giới này vậy!
Ba đã như thế, sao mẹ cũng như thế?!!
*
Cố Kim Huy đuổi theo Cố Hướng Dương đến cửa phòng Lục Thi Tình, vì vậy khi Cố Hướng Dương nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì Cố Kim Huy cũng nhìn thấy.
Khi khách đến trước cửa phòng Lục Thi Tình, họ nghe thấy Cố Kim Huy đang hét lên:
"Con khốn! Tôi ở bên ngoài làm việc vất vả để kiếm tiền! Cô lại làm ra chuyện như vậy! Cô làm vậy có xứng với tôi không?” Lục Thi Tình mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, cô lười biếng ngồi dậy từ chỗ Trần Tiện Tri, mặc lại áo khoác.
"Tôi có lỗi ư?"
Lục Thi Tình cười không đồng tình: "Cố Kim Huy, không phải anh vừa mới c ởi đồ của người phụ nữ khác sao? Ồ không, tôi nhầm, đáng lẽ phải là của người đàn ông khác chứ"
"Còn nữa, đừng quên, nửa năm trước tôi đã nhờ luật sư thông báo cho anh biết rằng tôi sẽ sắp xếp thời gian đến Cục Dân chính để xin ly hôn.
Nhưng anh lại nhắm mắt làm ngơ, chúng ta đã ly thân từ lâu rồi.
Hơn mười năm, cuộc hôn nhân này chỉ tôn tại trên danh nghĩa. Anh có thực sự coi trọng nó không? Chuyện gì đang xảy ra đây?"
Cố Kim Huy nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng Thi Tình, anh không muốn ly hôn bởi vì anh yêu em! Lần này... tất cả đều là do con khốn Hoa Cảnh đó quyến rũ anh! Người anh yêu nhất chính là em!"
Lục Thi Tình chưa kịp phản bác, cô đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Lâm Trà——
[Lời nói dối của một người đàn ông phát ra từ chính miệng ông ta ]
[Đúng là Hoa Cảnh đã cải trang thành phụ nữ để quyến rũ Cố Kim Huy, nhưng nữ thư ký trong công ty của Cố Kim Huy thì sao? ]
[Cô ấy là một cô gái tốt, nhưng Cố Kim Huy đã biến cô ấy thành tình nhân của mình bằng cách ép buộc cô ấy bằng tiền! ]
[À, còn nữa, tuần nào Cố Kim Huy cũng đến phòng tập thể dục cộng đồng để rèn luyện sức khỏe, chẳng phải là vì muốn nhân cơ hội quyến rũ tiểu thư nhà giàu sao! Nếu không thì khoản đầu tư gần đây của Cố thị đến từ đâu chứ? ]