Mặt trời lặn về hướng Tây, làm những ngọn núi phía xa và chân trời như được khảm một tầng viền vàng.
Hoàng Oanh lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh sáng đang tắt dần.
Cô nhớ rõ khi còn bé ở cô nhi viện, mỗi khi chạng vạng tối, vào lúc mặt trời lặn, cô, còn có Tống Dật Thân, Tống Thanh Phong, sẽ cùng nhau trèo tường sang cái sân nhỏ bên cạnh.
Trong cái sân đó có một đứa nhỏ trạc tuổi bọn họ, khoảng năm sáu tuổi, rất nghịch ngợm, ngày nào cũng không làm bài tập, còn lén xem TV, ăn đồ ăn vặt.
Đến khi ba mẹ của cậu ta về nhà sẽ dạy dỗ cậu ta, có đôi khi phạt cậu đứng trong góc tường, có đôi khi sẽ đánh m.ô.n.g cậu ta.
Những lúc như thế này, Hoàng Oanh không nhịn được nói ra.
"Con đã làm hết bài tập do giáo viên giao rồi!"
Tống Dật Thần cũng sẽ phụ họa.
"Con cũng không có lén xem TV, cũng không có lén ăn vụng đồ ăn vặt!"
- Không phải lúc nào cô nhi viện cũng có đồ ăn vặt.
Cuối cùng Tống Thanh Phong kết luận rằng: "Chúng ta đều biểu hiện rất tốt... Ngoan hơn đứa nhỏ này nhiều!"
Nhưng cho dù bọn họ có ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến cỡ nào, chung quy bọn họ chỉ là những đứa trẻ bị vứt bỏ. Trong lúc những đứa trẻ khác còn đang buồn rầu vì sao ba mẹ chúng luôn ước thúc chúng, không cho chúng xem TV và ăn đồ ăn vặt, thì bọn họ chỉ có thể lẻ loi ngồi trên băng ghế nhỏ của cô nhi viện, chờ nhân viên phát cơm. Hoặc là trèo tường vào khoảng sân nhỏ, hâm mộ nhìn đứa nhỏ có ba mẹ.
Cảm giác có ba mẹ thật tốt, giống như có cội nguồn vậy, cho dù sau này có đi bất cứ nơi nào, khi trở về cũng luôn luôn có một mái nhà.
Nhưng Hoàng Oanh bọn họ không có nhà.
Cô nhi viện không phải là nhà của bọn họ. Viện trưởng chỉ muốn lừa gạt tiền của những nhà hảo tâm quyên góp, mang danh là giúp cho những cô nhi như bọn họ có môi trường trưởng thành tốt hơn, nhưng thực tế toàn bộ những đồng tiền đó đều chảy vào túi của ông ta.
Năm Hoàng Oanh 12 tuổi, có một người cực kì tốt đến làm từ thiện, Hoàng Oanh nghe nói người này họ Lục, là phú hào cao cấp nhất thành phố Hải, dẫn theo hai đứa con của ông ấy đến tài trợ cho cô nhi viện.
Nghe nói vị phú hào này cực kì giàu có và sẽ quyên góp rất nhiều rất nhiều tiền. Viện trưởng mượn chuyện này lừa dối bọn họ, bắt tất cả mọi người biểu hiện thật tốt để nhận được càng nhiều tiền hơn, cuộc sống của mọi người cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng Hoàng Oanh biết viện trưởng đang nói dối.
Hôm đó cô và Tống Dật Thần, Tống Thanh Phong trèo tường nghe được, viện trưởng đã đặt vé máy bay ra nước ngoài, dự định lấy được tiền của phú hào xong sẽ cuốn toàn bộ tiền ra nước ngoài, không quan tâm đ ến mấy cô nhi này nữa.
"Một đám bọn họ là những kẻ lề mề, vốn tưởng còn có thể moi từ bọn họ thêm một ít tiền, ai biết được những phú hào hiện tại, người này keo, người kia còn keo hơn!"
Viện trưởng căm giận nói chuyện với điện thoại.
"Bây giờ cuối cùng cũng gặp được một tên coi tiền như rác, sau khi lợi dụng mấy đứa nhỏ này kiếm thêm một khoản nữa rồi chúng ta cùng trốn sang nước ngoài!"
"Những đứa trẻ kia thì tính sao?" Người trong điện thoại hỏi.
"Sợ cái gì, đến lúc đó đóng cửa lại, bọn chúng trốn không được, hai ngày sau người giao hàng đến sẽ biết chúng ta rời đi, tuy rằng đến lúc đó họ có báo cảnh sát cũng vô dụng, dù sao chúng ta đã bỏ trốn mất dạng rồi, ha ha ha ha-"
Cứ cách ba ngày người giao hàng sẽ đến cô nhi viện một lần.
Nói cách khác, viện trưởng định bỏ đói bọn họ suốt ba ngày.
Người bị đói ba ngày có lẽ sẽ không chết, nhưng Hoàng Oanh không muốn chịu đựng như vậy.
Hoàng Oanh muốn kháng cự, cô muốn sống.
Hôm nay Lục phú hào dẫn các con đến tham cô nhi viện, bọn nhỏ ở cô nhi viện đều cư xử rất ngoan, biết múa, ca hát, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lục phú hào rất hài lòng với điều này, gần như quyết tâm quyên tiền vào.
Lúc Lục phú hào chuẩn bị đưa tiền mặt cho viện trưởng, Hoàng Oanh đột nhiên lao ra, chỉ vào viện trưởng hô to.
"Chú! Chú đừng đem tiền quyên cho viện trưởng, ông ta đã mua xong vé trốn sang nước ngoài rồi, định lấy tiền xong sẽ bỏ trốn sang nước ngoài đấy! Ông ta sẽ không chi một xu nào cho bọn cháu đâu ạ!"