Bọn họ là cảnh sát đến đây để làm nhiệm vụ, khách mời gì chứ? Hai người đang muốn từ chối, Thẩm Túy đột nhiên nói: "Lộ mặt thôi cũng được, không phải lúc trước tổ chương trình của chúng tôi đã phát hiện ra bọn buôn người và ổ bán hàng đa cấp sao?"
Cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu hoàn toàn không biết khách mời của tổ chương trình sẽ làm cái gì, nhưng nếu có thể mượn danh chương trình để tuyên truyền bắt tội phạm thì hình như cũng không tệ.
Hai người thuận thế đồng ý, vừa mới đồng ý liền thấy trên đỉnh đầu Lâm Trà lóe lên mấy hàng chữ:
[Độ hảo cảm đối với Lưu Du Du: 34]
[Độ hảo cảm của Vu Hạ: 18]
[Thẩm Túy đã rớt khỏi vị trí bạn tốt ăn dưa, bạn tốt mới đã đăng nhập: Lưu Du Du, Vu Hạ]
Cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu trợn tròn mắt.
Cái gì đây?
Trên đầu người này sao lại có chữ? Có phải bọn họ bị hoa mắt hay không?
Một giây sau, hai người lại nghe thấy tiếng lòng đầy vui sướng của Lâm Trà: [Tìm được rồi!]
*
Trần Tiện Tri nhanh chóng kéo cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu vào trong nhóm ăn dưa, cũng giải thích sơ qua về năng lực của Lâm Trà.
Cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu đang rất hoang mang, mặc dù đã nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, nhưng bọn họ vẫn còn nghi ngờ về năng lực "Có thể biết chuyện thiên hạ" của cô.
Nhưng dù sao bọn họ bây giờ cũng không có manh mối, nghe thử một chút cũng không sao, lỡ như may mắn còn có thể tìm ra phương hướng điều tra.
[Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong từ đầu đến cuối đều đang lừa dối cảnh sát] Lâm Trà vô cùng kích động [Bọn họ chưa từng có suy nghĩ đột nhập vào nhà để trộm cắp gì đó, hơn nữa, người đến Hải Thị hôm đó chỉ có Tống Dật Thần, Tống Thanh Phong vẫn đang ở một nơi khác. ]
Mọi người:!!!
Hai người bọn họ thế nhưng lại không ở cùng một chỗ?
Vậy bọn họ cố ý nói hai người cùng nhau trộm cắp... Chính là để đánh lạc hướng cảnh sát, khiến cho cảnh sát chỉ lo cố chấp chứng minh làm sao để phân biệt hai người mà quên tìm kiếm manh mối ở nơi khác!
Cảnh sát Lưu và cảnh sát Vu đột nhiên nhớ tới, tiểu khu Hoàng Oanh ở có camera giám sát, nhưng khi kiểm tra camera giám sát lại không thấy hai anh em bọn họ cùng chung khung hình. Bên phía cảnh sát từng cho rằng chỉ là trùng hợp không chụp được mà thôi, bây giờ xem ra, bọn họ căn bản không có ở cùng một chỗ!
[Thời điểm đó, Tống Thanh Phong vẫn đang chơi bời trong quán bar ở Tây Thành, mặc dù trong cái quán bar kia không có camera giám sát, nhưng camera hành trình của mấy chiếc xe tải đậu gần đó có quay trúng cậu ta. ]
Cảnh sát Vu nhịn không được quay đầu chất vấn Tống Dật Thần: "Thật ra đêm hôm đó chỉ có một mình cậu đến nhà Hoàng Oanh, em trai cậu căn bản không có ở đây, đúng không?”
Tống Dật Thần bất ngờ.
Sao bọn họ biết đêm đó chỉ có một mình mình?
"Anh đừng nói bậy, đêm đó tôi vẫn luôn đi cùng với em trai của mình!" Tống Dật Thần giảo biện.
Cảnh sát Lưu: "Không, lúc đó Tống Thanh Phong đang ở một nơi khác, có camera giám sát quay được!"
Tống Dật Thần kinh hãi, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Đúng thì thế nào, cho dù biết chúng tôi không đi cùng nhau thì các người có thể phân biệt được rốt cuộc cái nào là tôi, cái nào là em trai tôi sao?”
Cảnh sát Lưu dừng lại.
Đúng vậy, thật ra có phải hai người cùng nhau trộm cắp hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, mặc dù camera trên xe quay được một người khác, nhưng bọn họ cũng không có cách nào phân biệt được người đó là ai
[Cảnh sát đã biết hai người bọn họ không đi cùng nhau]
Lâm Trà càng thêm kích động, cô còn đang lo lắng không biết phải nói chuyện này cho cảnh sát như thế nào, không ngờ cảnh sát đã sớm biết.
[Vậy chắc hẳn là cảnh sát cũng có thể phát hiện ra Tống Thanh Phong bị què chân?]
[Chân Tống Thanh Phong bị què cũng không nặng, nhìn bằng mắt thường căn bản sẽ không nhìn ra, nhưng nếu như đem ra so sánh với một người bình thường khác thì sẽ có thể phát hiện ra điểm khác biệt!]
[Nếu như cảnh sát đã phát hiện ra Tống Thanh Phong xuất hiện trong camera giám sát ở nơi khác thì rất có thể bọn họ cũng đã phát hiện ra anh ta bị què chân!]