Cảnh sát Lưu ngồi lại nghỉ ngơi một lát, vừa mới uống xong chén nước, đang định kéo Tống Dật Thần cùng đi đến khoa phụ sản thì đột nhiên nhận được wechat của đồng nghiệp.
Đồng nghiệp gửi cho cô ấy danh sách những nạn nhân bị Lý Khôi Phục quấy rối tình d*c.
Cảnh sát Lưu đảo mắt nhìn sơ qua, bỗng sững sờ.
Một lát sau, cảnh sát Lưu quay đầu nhìn Tống Dật Thần đang đứng phía sau mình.
Tống Dật Thần vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng đứng sau lưng cô ấy, nhưng sự bình tĩnh kia lại càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Cảnh sát Lưu thở dài, nói với các khách mời: "Vậy bây giờ tôi đi lấy khẩu cung của nạn nhân, có thể để người này ở lại đây không?"
"Người này là ai?" Chu Trạch Hủ vô cùng tò mò: "Hai tay còn đang bị còng, là tội phạm sao?"
Cảnh sát Lưu thản nhiên nói: "Là tội phạm g.i.ế.c người."
Đám người:???...
Cuối cùng cảnh sát Lưu vẫn để Tống Dật Thần ở lại.
Mặc dù hai tay anh ta đã bị còng, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cảnh sát Lưu lại dùng thêm một cái còng nữa, còng hai tay anh ta vào tay nắm cửa.
Trong phòng, các khách mời hai mặt nhìn nhau.
Đây chính là tội phạm g.i.ế.c người đó!!!
Cảnh sát Lưu điên rồi sao!? Cô ấy nghĩ cái gì mà lại để bọn họ ở cùng với tội phạm g.i.ế.c người!
*
Bên kia, tại giường bệnh viện 105.
"Đứa bé đã an toàn, cô không cần phải lo lắng." Ngay khi Hoàng Oanh tỉnh dậy, bác sĩ Vương - trưởng khoa phụ sản liền bế đứa bé đến bên giường: "Là một bé gái, mặc dù chỉ mới chín tháng nhưng vẫn rất khỏe mạnh."
Hoàng Oanh cố gắng ngồi dậy, nhìn con gái mình, lúc này mới nở nụ cười: "Thật tốt, cục cưng của mẹ, từ nay về sau mẹ sẽ không còn một mình nữa."
Bác sĩ Vương im lặng, không nói gì.
Trước khi phẫu thuật, bà ấy đã biết Hoàng Oanh là một cô nhi. Tồi tệ hơn nữa là cách đây một tháng trước, gia đình Hoàng Oanh bị trộm đột nhập, chồng cô ấy đã bị sát hại dã man trong lúc chống lại bọn trộm.
Hoàng Oanh không có người thân, ngay cả trong suốt quá trình diễn ra cuộc phẫu thuật này cô ấy cũng chỉ có một mình.
"Mẹ vẫn luôn mong chờ từng giây từng phút để được nhìn thấy con."
Hốc mắt Hoàng Oanh ửng đỏ, nhưng vẫn cười vui vẻ nhìn đứa nhỏ trong lòng mình: "Tuy rằng mẹ là cô nhi, nhưng con thì không phải, đã có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương con."
Hoàng Oanh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn bác sĩ Vương, không được tự nhiên nói:
"Bác sĩ, chuyện trong phòng giải phẫu tối hôm qua... Lúc đó tôi vì quá hoảng loạn, chỉ hành động theo phản xạ, cảnh sát sẽ không bắt tôi chứ?"
"Hành động của cô chỉ là phòng vệ chính đáng."
Bác sĩ Vương an ủi: "Tên khốn Lý Khôi Phục kia bị như vậy là đáng đời! Cô sẽ không sao đâu."
Hoàng Oanh thở phào nhẹ nhõm: "Lúc đó tôi thật sự quá sợ hãi, chỉ muốn bảo vệ mình và con gái, nên mới hành động như vậy!"
Bác sĩ Vương võ võ bả vai Hoàng Oanh, như một lời an ủi cô ấy.
"Cảnh sát sẽ bảo vệ cô, chúng tôi nhất định sẽ đưa những phạm nhân kia ra pháp luật!"
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, Hoàng Oanh và bác sĩ Vương theo phản xạ nhìn qua.
"Cảnh sát Lưu?" Hoàng Oanh kinh ngạc. Cảnh sát Lưu khẽ gật đầu với Hoàng Oanh: "Cô Hoàng, lại gặp nhau rồi."
Vụ án lúc trước nhà Hoàng Oanh bị trộm đột nhập rồi g.i.ế.c người, chính là do cảnh sát Lưu phụ trách.
Hoàng Oanh lau nước mắt: "Cảnh sát Lưu, sao cô lại tới đây? Vụ án lần này của tôi cũng là cô phụ trách sao?”
Cảnh sát Lưu gật đầu: "Vụ án lần này là tôi phụ trách. Có điều, hôm nay tôi tới là vì chuyện khác."
Cảnh sát Lưu không nói rõ là chuyện gì, nhưng lúc nãy bác sĩ Vương có nghe thấy các y tá bàn tán với nhau: "Tôi nghe nói có một phạm nhân ẩu đả trong ngục giam rồi bị thương, đã đưa đến bệnh viện của chúng tôi?"
Sắc mặt cảnh sát Lưu có chút xấu hổ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Hoàng Oanh thấy thế, vẻ mặt cứng đờ, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo: "Cảnh sát Lưu, tên phạm nhân bị thương kia không phải là Tống Dật Thân chứ?!"