Tai đạo diễn Du rất thính, nghe Liễu Minh Khiêm và Lục Yên Yên thì thầm to to liền nói:
"Đừng nói lung tung! Tôi chính là nam tử hán mười phần chủ nghĩa, nhà tôi do tôi làm chủ! Tôi không sợ vợ, hừ"
Trần Tiện Tri mỉm cười: "Trong nhà đều do ông làm chủ? Đạo diễn Du, có thể nói lời này trước mặt chúng tôi, nhưng đừng để chị dâu nghe được đó."
"Nói cho mọi người biết, ở nhà tôi bảo bà ấy đi hướng đông, bà ấy tuyệt đối không dám đi về hướng tây, tôi bảo bà ấy bưng trà rót nước cho tôi, bà ấy tuyệt đối không dám nói gì!"
Giang Minh Khải chớp chớp mắt: "Vậy nếu lúc này, chị dâu xuất hiện trước mặt ông thì sao?"
Đạo diễn Du:
"Vậy tôi sẽ bảo bà ấy bưng trà rót nước cho tôi! Bổn phận của người làm vợ không phải như vậy sao? Phải phục vụ chồng tốt! Đây đều là trách nhiệm của... Bà xã! Sao em lại tới đây?!"
Đạo diễn Du quay người lại liền thấy phu nhân thân ái của mình đứng ở phía sau, trong tay còn xách theo một hộp giữ nhiệt.
Vợ đạo diễn Du hơn bốn mươi tuổi, dưỡng da rất tốt nên trông chỉ như ba mươi tuổi, cô ấy mỉm cười, mặt mũi hiền lành nhìn đạo diễn Du.
"Bảo tôi đi đông, tôi không thể đi tây, bảo tôi bưng trà rót nước, tôi tuyệt đối không dám nói gì?"
Bịch - -
Đạo diễn Du trượt chân, té ngã trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng đứng lên, rót một ly nước trà, cung kính dâng lên cho bà Du.
"Vợ à, anh sai rồi, anh chỉ quá lời, nhà chúng ta, nhà chúng ta đương nhiên em lớn nhất, em mới là người đứng đầu một nhà.
Em nói đi hướng đông, tôi tuyệt không dám đi hướng tây, em bảo ta bưng trà rót nước, tôi tuyệt đối dám không theo!!!"
Bà Du lại mỉm cười.
Nụ cười khiến đạo diễn Du sợ hãi.
"Hu hu hu, bà xã, anh thật sự sai rồi!!!"
*
Ngày đó, thôn Tình Xuyên trời trong nắng ấm.
Bầu không khí trong hòa thuận.
Chỉ có căn phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc của đạo diễn Du có tiếng kêu thảm thiết truyên ra.
"Bà xã! Anh thật sự biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi! Ai A - -!!!"...
Bà Du giáo huấn đạo diễn Du xong nghênh ngang rời đi.
Chỉ là lúc rời đi vẫn để lại hộp giữ nhiệt.
Đạo diễn Du ôm cơm nóng hầm hập, xoa xoa lỗ tai vừa mới bị bà Du nhéo.
"Hu hu hu, vợ vẫn yêu tôi!"
Liễu Minh Khiêm và Giang Minh Khải hiếm khi lộ ra ánh mắt hâm mộ.
"Còn không phải sao?
Không yêu ông còn có thể chấp nhận ông không rửa chân một tuần? Ông có thể chấp nhận mùi vớ thối của mình và coi đó là bằng chứng cho một ngày vất vả."
"Nhưng sở thích kỳ quái này rơi vào người khác, ai có thể chịu được!"
Liễu Minh Khiêm và Giang Minh Khải ghê tởm vài câu thì hậu cần báo cáo Thẩm Túy tới.
Sự chú ý của các khách mời nhanh chóng bị dời đi.
"Ồ! Thẩm Túy đến rồi!"
Anh ta nói nhất định có biện pháp để tăng cao độ hảo cảm của Lâm Trà với mình, bây giờ đến muộn hơn nửa giờ, tất nhiên đã nghĩ ra biện pháp rồi!
Cũng không biết rốt cuộc là biện pháp gì đây?
Nhân viên hậu cần lại nói: "Đạo diễn Du, Thẩm lão sư còn dẫn theo một con chó, nói đây là khách mời mà anh ấy tiện thể mang theo, không biết có được không?"
Đạo diễn Du sửng sốt, mắt hạt đậu đảo một vòng, nắm lấy lỗ tai suy nghĩ một chút:
"Mang theo chó sao?"
Nhưng nghĩ đến người ta là Ảnh đế, ít nhiều phải tôn trọng một chút, đạo diễn Du nới lỏng tiêu chuẩn nói:
"Cũng được, dù sao đang ở trong thôn, mang thú cưng tới chơi cũng không có vấn đề."
Các khách mời nhìn nhau.
Chó?
Chẳng lẽ Thẩm Túy muốn dùng chó để gia tăng độ hảo cảm của Lâm Trà?
Giang Minh Khải trầm giọng nói: "Lúc trước Trà Trà cũng rất thích chó của bà Hạ, Thẩm lão sư tung chiêu!"
Liễu Minh Khiêm:
"Hiện tại người có độ hảo cảm thấp nhất là Thẩm Túy, kém Cung Kha 12 điểm, không đến mức một con ch.ó có thể giúp san bằng chênh lệch chứ?"
"Dù sao chỉ cần không phải tôi bị đá ra là được, tôi còn muốn ăn dưa đây!"