Những ngôi sao hạng cao nhất thường chỉ có một số người nhưng lại được hưởng rất nhiều tài nguyên. Trong khi những người hạng sau thì nghèo vẫn hoàn nghèo, đến mức mà cơm không đủ no.
Trên thực tế, mỗi năm đều có rất nhiều người mới gia nhập giới giải trí. Nhưng mà có mấy người có thể lên được đỉnh cao hào quang chứ?
Diễn xuất, nhan sắc, may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
Diễn xuất và nhan sắc của Tưởng Mộng Khê cũng không phải là xuất sắc. Chỉ ba bốn năm đã có thể leo lên vị trí hạng đầu, đơn giản là vì có tài nguyên được cấp cho. Có một tác phẩm tốt thì tất nhiên có thể thoát khỏi vũng bùn ban đầu.
Giới giải trí luôn như vậy.
Đây cũng là lý do vì sao lần casting này, Tôn Thiên Thiên đã chấp nhận đề nghị của đạo diễn Chương Tử Đằng sẽ chọn diễn viên mà không cần cân nhắc vị trí của họ trong giới.
- Chẳng qua là tạo cơ hội cho nhiều diễn viên hơn một chút.
Nhưng cuối cùng những cơ hội này vẫn bị tư bản phá hủy....
Địch Tử Ngang hơi hả hê khi thấy người khác gặp tai họa, dù sao anh ta cũng không nhận được vai nam chính, Tưởng Mộng Khê cũng đừng hòng có được vai nữ chính của Họa Cốt
Ai bảo Tưởng Mộng Khê phản bội mình, lựa chọn rời khỏi mình lang bạt trong giới giải trí? Cánh cứng rồi muốn bay đi là được sao!
"Tôn tổng, nếu cô không cần tôi, vậy cũng đừng dùng Tưởng Mộng Khê nha!"
Địch Tử Ngang vô cùng đắc ý: "Không phải cô hy vọng đoàn phim của mình phải hoàn toàn trong sạch sao?”
"Địch Tử Ngang!" Tưởng Mộng Khê nghiến răng nói: "Anh đừng quá đáng!"
"Tôi làm sao cơ?" Địch Tử Ngang lơ đễnh nhún vai: "Ngày xưa là do cô cam tâm tình nguyện mà? Chuyện này còn trách tôi được à?" Địch Tử Ngang ghé sát vào Tưởng Mộng Khê, nói: "Lúc ấy ở trên giường, cô kêu vui vẻ hơn bây giờ nhiều! Lúc ấy cô có quay lưng với tôi ngay sau khi rời giường không?"
Sắc mặt Tưởng Mộng Khê tái mét, không ngờ Địch Tử Ngang lại đem những chuyện trên giường nói ra. Xem ra anh ta định kéo mình xuống nước.
Chưa bao giờ Địch Tử Ngang sợ chuyện của mình bị lộ.
Thứ nhất, anh ta có thể dùng lý do là quan hệ yêu đương để bao biện. Vốn dĩ trong giới rất nhiều những quy tắc ngầm về sự mập mờ này, mà anh ta cũng không phải là một nhà đầu tư bụng phệ ghê tởm gì nên việc lợi dụng nói về tình cảm cũng không có vấn đề gì.
Thứ hai, phần lớn các bên nữ đều thông qua anh ta để đạt được tài nguyên của Hạo Thiên, cho nên không ai muốn vạch trần Địch Tử Ngang. Việc vạch trần Địch Tử Ngang chẳng khác nào tự vạch trần mình.
Địch Tử Ngang cũng không lo lắng chuyện bị lộ với Tôn Thiên Thiên, chủ yếu chính là Tôn Thiên Thiên cũng không có chứng cớ.
[Nhưng mà... ]
Sự tập trung của Lâm Trà lại không ở đây, cô vẫn nhớ những gì Địch Tử Ngang nói với Tưởng Mộng Khê, từ đáy lòng nghi ngờ.
[Tại sao Địch Tử Ngang lại đắc ý như vậy nhỉ? Dù sao người Tưởng Mộng Khê gọi "ông xã" lúc vui vẻ trên giường cũng có phải anh ta đâu]
Địch Tử Ngang:???
Mọi người ở hiện trường:???
Không phải Địch Tử Ngang... Vậy là ai?
Nhóm người Tôn Thiên Thiên phấn khích sáng cả mắt! Có cảm giác như Lâm Trà lại định tiết lộ ra điều gì đó thú vị!
Hiện trường chỉ có Địch Tử Ngang tái xanh mặt, túm tóc Tưởng Mộng Khê: "Cô dám cắm sừng tôi?!"
"Tôi không có!" Tưởng Mộng Khê lập tức cãi lại.
Cô ta vẫn muốn ở lại trong giới thêm vài năm nữa. Cô thà bị mang tiếng dùng quy tắc ngầm còn hơn vì cái này có thể bao biện là chuyện yêu đương. Thế nhưng nếu bị đồn là ngoại tình thì có dùng chất tẩy trắng cũng tẩy không nổi. Cô chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thết
Lâm Trà chớp mắt.
[Sao mà Địch Tử Ngang lại nghi ngờ Tưởng Mộng Khê cắm sừng mình nhỉ? Chẹp! Chẳng lẽ anh ta biết lúc ở trên giường Tưởng Mộng Khê gọi "ông xã" không phải là gọi anh ta?
[Cũng đúng, chỉ cần tìm một tay săn tin điều tra là biết Tưởng Mộng Khê có người yêu cũ. Suýt nữa họ đã bàn chuyện kết hôn rồi, Tưởng Mộng Khê vẫn gọi người yêu cũ là "ông xã”. ]