Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ.
Người phụ nữ ướt sũng nhào tới, nhưng không nhìn rõ do ánh đèn chói mắt ở hành lang. Đến khi thích ứng được với ánh sáng ở hành lang thì mới thấy rõ người đối diện là Tôn Thiên Thiên.
"Tôn tổng! Thẩm Túy uống say rồi muốn c**ng bức tôi!"
Người phụ nữ hét lên, đôi mắt cô đỏ hoe, khóc như mưa: "Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong phòng của Thẩm lão sư, Thẩm lão sư còn có ý định quấy rối tôi!"
Tôn Thiên Thiên sửng sốt, nghi ngờ nhìn người phụ nữ. Lúc này, cô mới nhận ra người phụ trước mặt này là Triệu Cầm Tuyết.
"Cô nói, Thẩm Túy c**ng bức cô? Trong phòng này?"
Sắc mặt Tôn Thiên Thiên phức tạp, không thể tin được mà hỏi lại một lần nữa.
Triệu Cầm Tuyết uất ức gật đầu: "Rõ ràng lúc đầu tôi đang ngủ trong phòng khách, cũng không biết tại sao, lúc tỉnh lại đã ở trong phòng của Thẩm lão sư rồi!
Tôn Thiên Thiên lại hỏi.
"Cô chắc chắn... người có ý đồ bất chính với cô là Thẩm Túy chứ?"
Triệu Cầm Tuyết nói chắc như đỉnh đóng cột: "Đương nhiên rồi, đây là phòng của Thẩm lão sư mà! Sao tôi có thể đoán mò được!"
Vẻ mặt Tôn Thiên Thiên càng thêm kì lạ. Sau hai giây bối rối, cô lùi lại một bước, tránh sang một bên.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng. Cô hãy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc người quấy rối cô là ai..."
"Tôi không nhìn lầm, nhưng mà..."
Ngay khi Tôn Thiên Thiên tránh sang một bên thì cũng mấy người đi đằng sau cũng lộ ra: Lâm Trà trông rất tò mò, Giang Minh Khải đang cắn hạt dưa, Thẩm Túy đang nhàn nhã dựa vào hành lang... Thẩm Túy?!
Thẩm Túy!!!
Sao anh ta lại ở bên ngoài?!
Ngay sau đó, tiếng chuông báo và đồ vật rơi xuống vang lên trong phòng tắm, Cung Kha quấn vội một cái khăn tắm, hốt hoảng chạy ra.
Anh lau bọt trên mặt, hét lên: "Quấy rối? Quấy rối cái gì? Triệu Cầm Tuyết, em đừng nói xấu anh! Vừa rồi rõ ràng anh đang tắm! Tự nhiên em chạy vào phòng tắm rồi còn muốn la hét cái gì?!"
Vừa rồi trong phòng tắm hơi nước dày đặc khiến Triệu Cầm Tuyết không nhìn thấy bóng dáng người đang tắm rửa. Nhưng bây giờ Tôn Thiên Thiên mở đèn phòng khách thì đã nhìn rõ khuôn mặt của Cung Kha.
Triệu Cầm Tuyết cảm thấy khó thở.
Tôn Thiên Thiên nhìn Triệu Cầm Tuyết, rồi lại nhìn Cung Kha. Cô khoanh tay cười mỉa.
"Thú vị thật đấy! Triệu Cầm Tuyết, cô cứ luôn miệng nói Thẩm lão sư c**ng bức cô, nhưng người ở trong phòng lại là Cung Kha. Hơn nữa, Thẩm lão sư vẫn ở bên cạnh chúng tôi từ cuối đọc kịch bản đến bây giờ mà!"
*
Chuyện Triệu Cầm Tuyết cầu cứu rất ồn ào nên chỉ trong chốc lát thì đạo diễn Phùng và nữ chính Tưởng Mộng Khê cũng tới gõ cửa, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng, Triệu Cầm Tuyết cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào.
Đây rõ ràng là phòng ngủ của Thẩm Túy mà! Làm sao có thể đoán sai được!
Cung Kha mặc quần áo vào, cực kỳ uất ức.
"Tôi thực sự không làm gì cô ấy cả! Vòi hoa sen trong phòng tôi hỏng rồi, nên tôi mượn phòng tắm của Thẩm lão sư để tắm. Trà Trà cũng biết chuyện này mà!"
Lâm Trà gật đầu: "Em thấy Thẩm lão sư cho Cung Kha mượn thẻ phòng."
"Nếu là như vậy... Tôn Thiên Thiên tò mò hỏi: "Triệu Cầm Tuyết, tại sao cô lại nói "Thẩm lão sư c**ng bức cô chứ?" Triệu Cầm Tuyết ấp úng, cô nhìn lướt qua phòng khách, bỗng nhiên nói: "Là vì căn phòng khách này! Tôi thấy phòng khách là phòng khách của đoàn diễn viên chính nên tưởng là Thẩm lão sư đánh thuốc tôi! Tôi tưởng đó là Thẩm lão sư..."
"Cô đừng vu khống cho người khác!" - Cung Kha sắp khóc rồi, anh chưa từng yêu ai, sao lại trở thành tội phạm quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c chứ?"Thật sự là tôi chỉ tới đây tắm thôi! Tôi chưa chạm vào cô một cái nào!"
Triệu Cầm Tuyết nghiến răng, mọi chuyện vỡ lở, mọi người sẽ chỉ đồng cảm với kẻ yếu!
Đôi mắt Triệu Cầm Tuyết lại đỏ hoe, nước mắt tí tách rơi xuống: "Cho dù là anh hay Thẩm lão sư... Các người, các người đều có ý đồ bất chính với tôi!"
Mọi người: "..."
Tự nhiên cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.