Giở bao tải ra, đạo diễn Du xoa hai nửa mông, lên tiếng mắng chửi.
"Tôi nói cho mấy người biết, mấy người làm như thế này là phạm pháp."
Đạo diễn Du ngây người.
Mắt hắn bật to, nhìn thấy Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ bên cạnh còn có Lục Yên Yên, càng thêm kinh ngạc.
Sao ba đứa này lại muốn bắt cóc hắn?
"Mấy người muốn làm gì?" Đạo diễn Du cảnh giác
Không phải tại hôm nay ở phần bán hàng trên chương trình, hắn hố bọn họ nhiều quá, nên đêm nay họ kéo nhau trả thù? Nhưng hắn không có kêu mọi người c ởi quần áo.
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!" Lục Yên Yên cười hì.
Đạo diễn Du:???
Đạo diễn Du vô cùng tự mình hiểu lấy, luôn miệng từ chối: "Các cậu tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối không..."
Lục Yên Yên không có tâm tư nghe đạo diễn Du nói, ra lệnh một tiếng, Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ bắt đầu động thủ, một người dùng dây thừng trói tay đạo diễn Du, một người dùng vớ của anh chặn miệng đạo diễn Dul
Hai con mắt to bằng hạt đậu của đạo diễn Du tràn đầy hoang mang. Ông ta bị bọc giống như cái bánh chưng, chỉ lộ ra mỗi chân, còn có mùi chua.
Đám người Lục Yên Yên lập tức dùng giấy vệ sinh bịt kín lỗ mũi.
Bên kia, đám người Liễu Minh Khiêm mang theo Hàn Tử Kỳ tới!
Hàn Tử Kỳ cũng không khá hơn đạo diễn du bao nhiêu, bị bịt mắt, bịt mũi.
Liễu Minh Khiêm thậm chí còn lấy ra một bộ tai nghe bịt kín lỗ tai của anh ta.
Hàn Tử Kỳ bây giờ nhìn không thấy, nghe không được, ngửi cũng chẳng xong.
Anh ta mờ mịt đi tới trước mặt đạo diễn Du. Lúc này Liễu Minh Khiêm vỗ võ bả vai Hàn Tử Kỳ, tháo một cái tai nghe của Hàn Tử Kỳ xuống, nói:
"Hàn lão sư, tin tưởng tôi, trải qua chuyện đêm nay, cả đời này của cậu không còn thích chân nổi đâu."
Nói xong, lại dùng tai nghe nhét vào lỗ tai của Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ vô cùng hưng phấn.
Tuy không biết cách Liễu Minh Khiêm nói là gì, nhưng nếu có kết quả thì anh ta và Ôn Vẫn Ngưng sẽ quay lại với nhau!
Tất cả đều đáng giá!
*
Một đêm trăng thanh gió mát
Chỉ là một rừng cây nhỏ, bây giờ lại có bảy tám người xúm lại.
Đạo diễn Du bị trói, không thể nhúc nhích.
Nhưng đôi mắt của ông ta vẫn mở rất to, xoay tròn, trợn lên.
Ông ta tận mắt nhìn thấy Hàn Tử Kỳ tới gần mình...
Ngồi xuống...
Nâng chân ông ta lên...
Há mồm ra!!
Đạo diễn Du:!!!
Ở đâu ra một tên bệnh thần kinh vậy!!
Mau buông ông ra! Cứu với! Trời ơi!
Vẻ mặt Hàn Tử Kỳ vốn mờ mịit.
Nhưng trong khoảnh khắc chạm vào chân liền giật nảy mình.
Là chân!
Hàn Tử Kỳ khó nén kích động, coi cái chân như bảo vật mà nâng lên, sau đó vô ý thức ngậm miệng! Là chân!
Là bàn chân mà anh ta thích!
Liễu Minh Khiêm nói có biện pháp giúp mình bỏ thói yêu chân lại tặng mình chân? Liễu Minh Khiêm cũng quá tốt bụng rồi!
Chỉ là cái chân này...
Hàn Tử Kỳ cẩn thận buông tay, lại vươn đầu lưỡi l.i.ế.m li3m.
Hơi lớn.
Hơi mập.
Có lông chân.
Còn có chút... chua?
Rốt cuộc là chân của ai vậy, không hề giống những cái chân trước, Hàn Tử Kỳ đang tò mò, đột nhiên Liễu Minh Khiêm tháo bịt mắt và bịt mũi của anh ta xuống, mùi hôi thối kinh dị trong nháy mắt tràn vào xoang mũi của Hàn Tử Kỳ!
Hàn Tử Kỳ vô cùng chấn động
Anh ta ngẩng đầu thấy mình đang nâng chân đạo diễn Du, mà đạo diễn Du cũng hoảng sợ trừng mắt nhìn anh ta!!!
Hàn Tử Kỳ:???
Cái chân này!
Cái chân này!!
Cái chân này!!!
Cứu với! Làm sao trên đời lại có một cái chân như vậy được.
Vừa xấu vừa hôi.
Thị giác cùng khứu giác bị công kích lần nữa, Hàn Tử Kỳ c.h.ế.t máy, đầu óc trống rỗng!
Đạo diễn Du còn đang hoảng sợ muốn giãy thoát khỏi Hàn Tử Kỳ, cái chân kia đạp vào mặt Hàn Tử Kỳ!
Ngón chân vừa vặn nhét vào miệng anh ta! Ối!
Hai đòn tấn công vật lý và tinh thần khiến cho Hàn Tử Kỳ phải trợn mắt trắng, linh hồn như muốn thoát khỏi cơ thể!!!
Xong rồi - -
Thế giới đã tối tăm sẽ không bao giờ sáng lên nữa.