So với chương trình truyền hình trực tiếp ban ngày thì hứng thú buổi tối của các khách mời thường trú cũng không giảm là bao.
Khi Lâm Trà làm nhiệm vụ hết sức chuyên chú, tâm không tạp niệm nhưng mỗi khi đến ăn cơm nghỉ ngơi và các loại thời gian khác thì cô đều sẽ ăn dưa.
Cũng không biết hôm nay có thể ăn được loại dưa nóng hổi gì đây?
Các khách quý gần như đã đến đông đủ, Liễu Minh Khiêm đếm đầu người nhưng không thấy Hàn Tử Kỳ.
"Hàn lão sư có ngủ không?" Giang Minh Khải hỏi.
"Hẳn là không..." Trần Khải Văn giải thích: "Tôi và anh ấy ở chung một phòng, Hàn lão sư nghỉ ngơi một lát rất nhanh đã ra ngoài, tôi còn tưởng anh ấy đến sớm rồi!"
Liễu Minh Khiêm: "Ha ha ha, Hàn lão sư tới sớm như vậy? Không phải là muốn cho chúng ta bất ngờ gì chứ?"
Lâm Trà đang lặng lẽ làm nóng bụng, nghe vậy lặng lẽ ngẩng đầu lên: [Liễu lão sư thật thông minh nha! Hàn Tử Kỳ đi chuẩn bị điều bất ngờ đó!]
[Chỉ có điều bất ngờ không phải dành cho chúng ta, mà là dành cho Ôn Vãn Ngưng]
Ôn Vãn Ngưng:???
Cô ấy?
Ôn Vãn Ngưng kinh ngạc.
Một giây sau ánh đèn chợt biến mất, các khách mời phát ra một tiếng kinh hô, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên sáng lên, trên bãi cỏ từng đám đèn đuốc dấy lên hình thành một hình trái tim.
Mà Hàn Tử Kỳ tay cầm hoa tươi đứng ở giữa trái tim.
Nhạc vang lên, chung quanh nhảy rực rỡ pháo hoa, Hàn Tử Di ôm hoa hồng, từng bước một đi về phía Ôn Vãn Ngưng.
Cuối cùng, anh ta đi tới trước mặt Ôn Vãn Ngưng, giơ bó hoa lên: "Vãn Ngưng, anh là vì em mà đến!"
Khách mời hiện trường:!!!
Đây là dưa hấu nóng hổi?
Trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi trào.
[Tình huống gì đây, tình huống gì đây! Hàn Tử Kỳ thích Ôn Vãn Ngưng sao?]
[Ha ha ha tôi đã sớm nhìn ra rồi! Sau khi tiến vào tiết mục anh Hàn vẫn nhìn chằm chằm Ôn Ảnh Hậu đấy! Biết mình với Ôn Ảnh Hậu không phải một tổ là buồn lắm! Lúc ấy tôi đã cảm thấy anh Hàn có ý gì đó với Ôn Ảnh Hậu! Hiện tại xem ra quả nhiên là vậy!
[Chị dâu Ôn Ảnh Hậu này tôi vô cùng hài lòng! Anh Hàn cố lên]
[Mỹ diễm ảnh hậu và ca vương thực lực! Sự phối hợp này rất có tiềm năng]...
Phòng truyền hình trực tiếp hào hứng bừng bừng, các khách mời tại hiện trường cũng hào hứng bừng bừng.
Dưa hấu nóng hổi ở hiện trường! Thật thú vị!
Chỉ cần dưa không ăn trên người mình thì đó đều là dưa ngon!
Mà Mạc Tinh Dập và Trần Khải Văn đều đen mặt.
Bên cạnh Mạc Tinh Dập còn đặt một bó hoa cúc non cậu ta mới hái lúc dã ngoại, vốn định lén lút đưa cho Ôn Vãn Ngưng, nhưng bó hoa nhỏ ở trước mặt một bó hoa hồng lớn đã ảm đạm thất sắc khiến cậu ta không lấy ra nổi. Googl𝐞 nga𝘺 𝐭𝑟ang ++ TR𝓊𝖬TR UYEN﹒Vn ++
Trần Khải Văn cũng không nói một lời, vẻ mặt khó xử....
Ôn Vãn Ngưng không nhận lấy bó hoa, cô thậm chí không đứng lên mà vẫn nhàn nhã ngồi ở chỗ của mình, một tay chống cằm.
"Hàn Tử Kỳ, anh tặng tôi những thứ này hình như không thích hợp?"
Hàn Tử Kỳ nhíu mày: "Ngưng Ngưng, anh thích em nên tất nhiên muốn tặng em những thứ tốt nhất! Hơn nữa nhiều năm như vậy anh không tin em không có tình cảm với anh!"
Ôn Vãn Ngưng nói một tiếng: "Thật sự không có, đều đã qua rồi." "Không có khả năng!" Hàn Tử Kỳ không muốn tin.
Một bên, Lâm Trà nhàn nhã hưởng thụ nồi lẩu, dạ dày ở trong canh đỏ nổi lên. Cô nâng cằm nhìn cảnh tượng bày tỏ tình yêu trước mắt rồi lắc đầu.
[Ai, tại sao đàn ông đều tin tưởng như vậy?]
[Ôn Vãn Ngưng tuyệt sắc như vậy, không thích Hàn Tử Kỳ không phải rất bình thường sao?]
[Hơn nữa ngựa tốt cũng không ăn lại cỏ, huống chỉ Ôn Vãn Ngưng là đại mỹ nhân như vậy? Hàn Tử Kỳ cũng đã là chồng cũ, đừng nhảy nhót tạo cảm giác tồn tại nữa đi!]
Khách mời:???
Chồng cũ?
Đây vậy mà là dưa chồng trước chạy tới tổ tiết mục xin vợ trước quay lại?
Liễu Minh Khiêm nhanh chóng vươn tay: 'Dưa đến rồi!"
Giang Minh Khải rất ăn ý móc túi ra rồi đặt vào lòng bàn tay Liễu Minh Khiêm: "Hạt dưa tới rồi!"
"Vãn Ngưng đã từng ở cùng Hàn Tử Kỳ!"
Lục Yên Yên ngồi bên cạnh Liễu Minh Khiêm, ông ấy biết Lục Yên Yên và Ôn Vãn Ngưng quen biết nên cố ý nói nhỏ với cô.