[Khi đó trong giới giải trí thật sự không có cặp song sinh nào khác, vì thế bọn họ rất được chú ý. |
[Đáng tiếc, lúc đó Phạm Cảnh Hằng đã nhận được đề nghị học tiến sĩ của Đại học Bắc Kinh, lại bị Phạm Cảnh Dục kéo vào giới giải trí. ]
Đám người: Rác rưởi!
Đây chính là đề nghị học tiến sĩ của Đại học Bắc Kinh đó! Đại học Bắc Kinh chính là trường danh giá số một Trung Quốc! Phạm Cảnh Dục vì tương lai của mình mà mặc kệ tương lai của Phạm Cảnh Hằng?
Cướp vợ coi như xong, còn hủy luôn tương lai của người ta?
[Cũng may là sau đó người ta đã không còn chú ý tới cặp song sinh Phạm Cảnh Dục và Phạm Cảnh Hằng này nữa. Công ty cũng quyết định không tiếp tục gia hạn hợp đồng với bọn họ, Phạm Cảnh Hằng trở về, xin nhập học tiến sĩ khoa hóa học của Đại học Bắc Kinh, tiếp tục đi học. ]
[Sau khi học xong, Phạm Cảnh Hằng lại cùng với Phạm Cảnh Dục thành lập công ty mỹ phẩm Đa Dạng Niên Hoa. Đây là một lời hứa hẹn của Phạm Cảnh Hằng đối với Liêu San San, ngụ ý muốn cho Liêu San San những năm tháng đẹp đẽ nhất. ]
[Chỉ tiếc... Sau khi kết hôn, Liêu San San đã mắc chứng trầm cảm nặng, Phạm Cảnh Dục còn thường xuyên đánh đập bà ấy, cuối cùng không chịu được nữa, bà ấy đã ra đi mãi mãi]
Câu chuyện càng nói càng bi thương.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một câu chuyện cẩu huyết, cuối cùng lại là một bi kịch không hơn không kém.
Nhất là Phạm Cảnh Hằng, trong chuyện này có lẽ ông ấy là người đau đớn nhất.
Ông ấy biết Liêu San San là bởi vì trầm cảm mà qua đời, nhưng lại không biết bệnh trầm cảm của bà ấy là do Phạm Cảnh Dục bạo hành mà thành!
Rốt cuộc từ trước đến nay ông ấy đã làm cái gì vậy? Rõ ràng ông ấy có thể bảo vệ San San...
Rốt cuộc Phạm Cảnh Hằng cũng không nhịn được nữa, xông nện một quyền vào mặt Phạm Cảnh Dục!
Tình yêu và nỗi nhớ của ông ấy đối với Liêu San San giờ phút này chỉ còn lại hối hận.
Hối hận tại sao lúc đó mình không gửi thêm một phong thư cho San San, hỏi xem vì sao cô ấy lại không trả lời mình. Hối hận vì sao lúc biết được sự thật lại không cướp San San về. Càng hối hận tại sao lúc trước gặp lại mình lại giả vờ như không thấy cô ấy!
Nếu như lúc đó mình dũng cảm hơn một chút thì bây giờ mọi chuyện cũng đã không thành ra như thế này!
Phạm Cảnh Hằng vừa khóc vừa rống: "Phạm Cảnh Dục! Anh có còn là con người không? Anh mẹ nó chính là súc sinhl"
Hai người lao vào đánh nhau.
Nhưng một ông chủ lớn quanh chỉ biết uống rượu bia thì sao có thể đấu lại một người đàn ông trung niên quanh năm tập thể hình chứ?
Lần này, không ai tiến lên ngăn cản.
Đáng đời!
Tên súc sinh Phạm Cảnh Dục, không xứng!
Cũng không biết bọn họ đánh nhau bao lâu.
Mãi đến khi có người trong phòng phát sóng trực tiếp báo cảnh sát thì vở kịch này mới kết thúc!