Ba gia tộc hào môn của thành phố Hải là Lục thị, Thẩm thị, Hạ thị... Đây đều là những thế lực bọn họ không thể trêu vào!
Lâm Chiêu Dật túm cổ tay Lâm Sở Nhu, đem cô ta ném vào trong phòng khách, thậm chí khóa trái lại:
"Ba mẹ đã đi Lục thị xin lỗi rồi. Từ hôm nay trở đi, em thành thật ở nhà cho anh, không được đi đâu hết!"
*
Bên kia, Lâm Trà quay xong vừa về đến nhà.
Một đường đến nhà, bọn Trân Vân đều đi rồi, Lâm Trà vẫn không quên tiếp tục ăn dưa-
[Chậc chậc chậc, Lâm Sở Nhu lại bị Lâm Chiêu Dật cấm túc! Thật thảm nha]
[Cũng đúng, hiện tại nên ngược nữ chính một chút để kéo cao chờ mong của độc giả nha! Chờ nam chính Hạ Vân Tề vừa xuất hiện, liền có thể trợ giúp Lâm Sở Nhu quét ngang giới giải trí, tay đánh Lục Ngôn Triệt, chân đá Lục Yên Yên!]
[Sau đó hai người đó ở chỗ này yêu đương nồng nhiệt, ở chỗ kia yêu đương nồng nhiệt, yêu đến trên xe, ban công, phòng bếp]
[Đến lúc đó bộ phim cẩu huyết tam giác tình yêu của giới hào môn, tôi yêu em, em yêu người khác, rất kích thích đó!]
[Nhưng mà... ]
Con ngươi Lâm Trà đảo quanh, mờ mịt gãi gãi cái ót.
[Nội dung vở kịch đã quá nửa rồi sao? Hạ Vân Tề đâu? Còn chưa quen biết Lâm Sở Nhu? Đậu má như vậy hai người này về sau phát triển tình cảm như thế nào]
Lâm Trà nằm ở trên sô pha lật xem ăn dưa hệ thống, thình lình nghe được trong đầu toát ra thanh âm
"Bởi vì đây là tiểu thuyết ngôn tình ảo tưởng trên Tấn Giang, chủ yếu xoay quanh nữ chính. Nam chính chỉ là bối cảnh, đoạn cuối mới có thể xuất hiện." "Hệ thống!"
Mắt Lâm Trà sáng lên: "Cậu tới rồi!"
"Tôi đến xem nhiệm vụ của cô tiến hành thế nào."
Hệ thống nói: " Tôi xem ghi chép thấy cô đã bị bôi nhọ rồi."
Lâm Trà gật đầu: "Nhưng hình như tôi đã vượt qua."
"Nữ phụ ác độc đáng ghét đều là những người đánh mấy lần không c.h.ế.t mới càng làm độc giả thêm phản cảm!"
Hệ thống nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tổng thể mà nói, không có vấn đề gì. Nhưng mà, phải một thời gian rất dài nữa tôi mới quay lại đây. Tôi phải đi thế giới khác giải quyết một nhiệm vụ rất khó nên toàn bộ những chuyện tiếp theo đều dựa vào cô!"
Lâm Trà nắm tay: "Tôi sẽ cố gắng!"
Lâm Trà dò hỏi: "Tôi phát hiện tôi có khả năng diễn xuất tốt. Nhưng đối với chuyện này tôi không có bất kỳ ký ức nào. Tôi cũng không nhớ rõ chuyện kiếp trước, cậu biết là chuyện gì xảy ra không?”
Hệ thống cực kỳ giống chưởng quỷ trong phim truyền hình, phủi tay liền trả lời được:
"Tôi chỉ là cái hệ thống, không nhìn thấy chuyện đời trước của cô! Có thể là cô xuyên không từ tai nạn xe cộ nên mất trí nhớ? Chuyện này thì có thể khống chế. Đợi một thời gian dài sẽ khôi phục."
"Hệ thống ăn dưa cũng không tra được tôi xảy ra chuyện gì tại thế giới thực sao?" Lâm Trà lại hỏi.
Hệ thống: "Hệ thống ăn dưa là cùng thế giới nhỏ kết hợp. Nó chỉ có thể biết tất cả sự tình xảy ra ở thế giới này thôi không thể tra được chuyện của thế giới khác. Chuyện xảy ra ở thế giới khác sẽ không nằm trong phạm vi tra cứu. Nhưng cô không cần lo lắng. Qua một thời gian cô sẽ khôi phục trí nhớ thôi."
"Được rồi, tôi đi đây. Cô cố gắng lên. Hy vọng lần sau tôi đến sẽ là lúc cô được về nhà."
Tạm biệt hệ thống, Lâm Trà lại nằm xuống sô pha thoải mái. Sắc trời đã tối, không còn bao lâu nữa là đến giờ ăn cơm tối.
Lâm Trà mở ra bữa cơm tối đặc biệt được làm cho cô: thịt gà, thịt bò, trứng gà, rau xà lách, cà chua, dưa chuột, gạo tím...
Tất cả đều là nấu không, một chút mùi vị cũng không có.
Lâm Trà cũng không mập, hơn nữa còn rất gầy. Nhưng tất cả minh tinh trong giới đều bảo trì dáng người, lấy gầy làm đẹp nên Tinh Huy cũng không dám làm cho Lâm Trà béo lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Trà nhăn lại.
Cô không quan tâm chuyện bị bôi đen. Dù sao cũng chỉ là bị mắng một chút thôi. Cô cũng không phải Lâm Trà thực sự của thế giới này. Bị bôi đen để rời đi mới là mục đích của cô.
Nhưng đói bụng... Thật sự rất khó chịu