Liễu Minh Khiêm cảm thấy khó hiểu.
Phó Tinh Hàn thì kinh ngạc.
Liễu Linh Nhi đang làm cái quỷ gì vậy? Đây là... Không bỏ được mình à?
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Phó Tinh Hàn biến thành vui sướng và tự đắc.
Quả nhiên, con gái chính là sinh vật sống bằng cảm tính và chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương! Như vậy rất tốt! Cậu ta nói muốn chia tay thì cô ấy đã luyến tiếc rồi.
Lúc này không thể để cho cô ấy toại nguyện ngay được, phải lạt mềm buộc chặt đã.
Phó Tinh Hàn tỏ vẻ mặt khó xử:
"Linh Nhi, anh cũng rất thích em! Nhưng tình yêu không được ba mẹ chúc phúc thì sẽ không hạnh phúc.
Hơn nữa anh cũng không muốn vì anh mà em và Liễu lão sư bất hòa. Nên chúng ta cứ chia tay như vậy đi, đành có duyên nhưng vô phận vậy."
Sau khi nói xong lời này, Phó Tinh Hàn mạnh mẽ kéo tay Liễu Linh Nhi ra.
Vẻ mặt Liễu Linh Nhi chán nản lại khổ sở lui về phía sau hai bước.
"Làm sao có thể! Tại sao có thể như vậy!"
Cô ấy ra vẻ tuyệt vọng che mặt mình: "Hai ngày trước, em vừa nói với chị Tư Đồ là em đang yêu. Chị ấy chúc phúc cho em, còn nói thiết kế trang sức tình nhân mới thiếu người đại diện, muốn mời chúng ta làm người đại diện!"
"Em còn cho rằng chúng ta lập tức có thể cùng nhau quay . Không nghĩ tới còn chưa kịp nói cho anh biết tin tức tốt này, chúng ta lại chia tay!"
Phó Tinh Hàn kinh hãi, suýt thì không kiềm chế được vẻ mặt. Anh ta vội vàng hỏi Liễu Linh Nhi: "Tư Đồ... là CEO của trang sức ngọc Lam Huyết sao?"
Liễu Linh Nhi gật đầu: " Chị Tư Đồ là đàn em của mẹ em. Sau khi mẹ mất, chị ấy vẫn luôn chăm sóc em. Chị ấy còn tặng em một bộ trang sức tình nhân. Em vốn định tặng cho anh vào ngày kỷ niệm một tháng chúng ta yêu nhau..."
Phó Tinh Hàn nuốt nước miếng.
Lam Huyết! Đó chính là hãng trang sức cao cấp!
Nếu như có thể nhận được hợp đồng làm người đại diện cho trang sức cao cấp của Lam Huyết thì tài nguyên trong tương lai của cậu ta sẽ rất tốt!
Phó Tinh Hàn: "Linh Nhi, anh cảm thấy chúng ta đừng chia tay vội..."
Liễu Linh Nhi kích động cắt ngang lời Phó Tinh Hàn, giọng nói run nhè nhẹ:
"Nhưng mà chỉ là làm người đại diện thôi. Em không muốn anh phải khó xử!"
Phó Tinh Hàn: "Không đâu, em có thể làm phiền anh... '
"Nếu em làm như vậy mà anh lại đồng ý thì mọi người sẽ nghĩ về anh như thế nào đây? Mọi người sẽ thấy anh là một tên cặn bã thấy tiền là sáng mắt lên."
"Không sao không sao, anh vốn là tên cặn bã..."
Phó Tinh Hàn đột nhiên dừng lại.
Anh ta vừa mới ý thức được, vì lôi kéo Liễu Linh Nhi mà đã tự mắng mình.
Phó Tinh Hàn mãnh liệt nhìn về phía Liễu Linh Nhi.
Vẻ mặt Liễu Linh Nhi cũng không thay đổi, chỉ là tình yêu trong ánh mắt từng chút biến mất, ánh mắt cũng trở nên giễu cợt và khinh thường.
Cô ấy khẽ nở nụ cười vô cùng châm chọc.
"Anh cũng biết anh là đồ cặn bã à!"
Cô vỗ vỗ mặt Phó Tinh Hàn, thờ ơ và đầy vẻ cao ngạo: "Thật sự không phải chỉ là làm người đại diện cho Lam Huyết thôi sao? Vậy mà có thể tự hạ thấp bản thân như vậy. Vậy để có được vai nam chính của bộ phim cấp A kia, rốt cuộc anh đã hy sinh bao nhiêu?"
Quả thật, so với loại chuyện nhét cá sống vào trong hoa cúc thì mắng mình một câu cặn bã cũng không tính là gì.
Sắc mặt Phó Tinh Hàn khó coi, gân xanh trên trán nổi lên.
"Cô đang đùa giỡn tôi?" "Không phải sao?"
Liễu Linh Nhi hỏi ngược lại với vẻ đương nhiên: "Anh sẽ không cho rằng, sau khi tôi biết chuyện anh bò lên giường kim chủ trong khi chúng ta đang quen nhau mà vẫn còn yêu anh đấy chứ?"
Liễu Linh Nhi nở nụ cười: "Phó Tinh Hàn, không ngờ anh lại tự tin về bản thân như vậy? Khi tôi biết Bùi Hồng Vân là một kẻ cặn bã đã tát anh ta ngay tại chỗ. Với anh ta tôi còn có thể làm như vậy thì anh có là gì chứ?"
Phó Tinh Hàn cắn răng, môi trắng bệch.
Từ khi anh ta nổi tiếng, bên cạnh cậu ta chỉ toàn những lời ca ngợi, chưa từng có người nào dám trào phúng trêu đùa cậu ta.
Nhưng người này lại là Liễu Linh Nhi.
Cha cô ấy là Liễu Minh Khiêm, ở trong nghề có tài nguyên có mạng lưới quan hệ. Cô ấy còn có quan hệ tốt với Tôn Thiên Thiên và Lục Yên Yên nên cậu ta đấu không lại.