Thật yên tĩnh...
Trong tiểu viện đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc xung quanh.
Không ai ngờ tới đây là một quả dưa thối.
Hai người đều đã trưởng thành nhưng đây lại hành động như con nít vậy? Có ấu trĩ quá không!
Chu Trí Tuệ và Bao Văn Hãn không có được vị trí ăn dưa, cũng không hề suy xét lại việc này, thậm chí bọn họ còn không cảm giác được ánh mắt kỳ lạ của các vị khách mời khác, cứ mắt to trừng mắt nhỏ như trước.
Bọn họ giành lấy miếng bánh bánh quy nhỏ cuối cùng trong đĩa.
Mọi người: ”...'
Phải tránh xa bọn họ mới được!
Đúng là không thể ở chung với những tên ngu ngốc, sẽ giảm chỉ số thông minh mất!
Sau khi nghỉ ngơi một chút, tổ tiết mục cảm thấy thời gian đã tới, chuẩn bị công bố tiết mục giải trí.
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến, mọi người nhìn về phía nơi phát ra động tĩnh thấy bà cụ hàng xóm đang gõ cửa.
"Ơ! Bà Hạ, sao bà lại tới đây!"
Liễu Minh Khiêm lập tức đi lại đỡ lấy bà Hạ.
Bà Hạ chống gậy, mái tóc bạc hoa râm, mặc dù bà đã lớn tuổi nhưng mỗi bước chân vẫn khá vững vàng, cơ thể rất khỏe mạnh.
"Tiểu Liễu à! Có thích rượu trái cây lần trước không?"
Bà Hạ cười híp mắt hỏi.
Liễu Minh Khiêm vui vẻ khen: "Lấy rượu trái cây của bà lâu rồi, thật ngại quá, chỗ bọn con có sữa bên nhà sản xuất, lát nữa con sẽ đưa cho bà!"
"Không cần không cần."
Bà Hạ khoát tay nói:
"Trong nhà chỉ có mỗi bà già bày, hai thùng sữa tuần trước các cháu đưa bà, đến bây giờ bà vẫn chưa uống hết! Hôm nay tới đây, là thấy chương trình của các cháu đông đúc, muốn nhờ các cháu giúp một việc."
Liễu Minh Khiêm: "Có chuyện gì bà cứ nói, nếu có thể chúng cháu nhất định sẽ giúp đỡ."
Bà Hạ suy nghĩ một chút, trực tiếp nói:
"Là như vậy... Nửa tháng trước mèo tam thể nhà bà sinh được một bầy mèo con, vốn dĩ việc này rất đáng mừng, dù sao hôm nay vừa ngủ dậy phát hiện ổ mèo con kia đã hoàn toàn biến mất!"
Vẻ mặt bà Hạ trở nên lo lắng, bà thở dài nói:
"Chúng đều là mèo con không đủ tháng, lưu lạc ở bên ngoài chắc chắn là không sống nổi, bà thấy các cháu nhiều người, muốn nhờ các cháu, nếu rảnh thì giúp bà lão này tìm một chút."
Lúc bà Hạ nói lời này, mèo tam thể ghé người vào cây cát vàng bên cạnh tiểu viện, nó rũ đuôi xuống cứ lắc lư qua lại, trông rất hồn nhiên vô tư, không hề khẩn trương vì mất con.
"Nếu là mèo con không đủ tháng, tức là chưa cai sữa? Mèo mẹ không đi cho chúng b.ú sao?"
Chu Trạch Hủ hỏi.
Bà Hạ nói:
"Lúc trước bà muốn đi theo, nhưng lại theo không kịp!
Dòng họ loài mèo cơ thể nhanh nhẹn, người già đương nhiên không thể đuổi kịp."
Lục Yên Yên nóng lòng muốn thử, quay đầu nhìn về phía tổ đạo diễn: "Đạo diễn Du, nhiệm vụ giải trí hôm nay của chúng ta đổi thành tìm mèo con đi?"
"Hả?" Đạo diễn Du ló đầu ra từ sau màn hình, vẻ mặt mơ hồ nói: "Nhưng hoạt động định sẵn hôm nay là hái ngô trên núi!"
Trong nháy mắt tất cả khách mời đều đau khổ.
Hái ngô sao, thật nhàm chán mà!
Lâm Trà trực tiếp nói ra tiếng lòng của mọi người:
"Hái ngô có gì vui chứ? Khán giả mới không thích xem cái này đó! Còn không bằng đi tìm mèo con! Lông của chúng rất mềm!"
Liễu Minh Khiêm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
"Chúng tôi và bà Hạ là hàng xóm, chẳng phải chúng ta nên giúp bà tìm mèo con sao?"
Trần Tiện Tri: "Yêu thương động vật nhỏ, bảo vệ động vật nhỏ, càng thể hiện năng lượng tích cực của tổ tiết mục chúng ta!"
Tất cả khách mời nghe vậy, đều gật đầu như giã tỏi.
"Đi tìm mèo con đi! Mèo con đáng yêu biết bao chứ!"
"Đạo diễn Du ngài thiện lương như vậy, sao có thể nhẫn tâm để mèo con lưu lạc bên ngoài chứ!"
"Nếu không đi tìm mèo sẽ trừ lương của ông đó nha"
Đạo diễn Du: "..."
Trên đầu Du hiện ra một dấu chấm hỏi cực lớn.
Bọn họ không phải là chương trình thư giãn sao? Sao đột nhiên lại biến thành chương trình giải trí đáng yêu rồi?
Hơn nữa, một màn trước mắt này... Sao lại giống như đã hẹn sẵn với nhau vậy!