Nhưng dưới sự nhắc nhở của Giang Minh Khải, Lục Yên Yên ý thức được một trăm vạn đối với Lâm Trà đúng là một khoản tiền lớn, không có lý do gì mà cho cô tiền sẽ không khiến Lâm Trà hoài nghi.
Vì thế Lục Yên Yên nói dối đây là do gần đây có thu nhập tốt, chia hoa hồng cho khách mời.
Lâm Trà nghe vậy, trong nháy mắt yên tâm, vui vẻ nhận lấy tiền lì xì, chỉ số hảo cảm với Lục Yên Yên lại tốt hơn chút.
Giang Minh Khải cùng Chu Trạch Hủ hâm mộ muốn chết, chỉ số hảo cảm của hai người bọn họ cũng chỉ khoảng hai mươi lăm, có thể bị đá ra ngoài bất cứ lúc nào!
Mà Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri lại không có phản ứng quá lớn, chỉ số hảo cảm của hai người đã vượt qua ba mươi, vị trí trung bình, rất ổn định.
Khách mời một thời gian nữa mới đến, tổ tiết mục cũng không có sắp xếp nhiệm vụ, Lâm Trà dứt khoát lấy ra kịch bản tiếp tục học thuộc lời thoại.
Chu Trạch Hủ và Giang Minh Khải lập tức tiến lên, một người ân cần bưng nước trái cây tươi ngon, một người tự mình xoa bóp lưng cho Lâm Trà.
"Trà Trà, khát không? Uống chút nước trái cây đi!"
"Trà Trà, học thuộc kịch bản nhất định mệt c.h.ế.t đi được, tôi giúp cô xoa bóp!"
Lâm Trà bị hai người đeo bám.
[Cô chủ Lục thì cũng thôi đi, hôm nay những người này làm sao vậy? Sao đều đối xử với mình tốt như vậy?]
[Chẳng lẽ là đã làm chuyện có lỗi với mình?]
Lâm Trà đột nhiên nhìn về phía Chu Trạch Hủ, ánh mắt lấp lánh.
Chu Trạch Hủ bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, vội vàng nói:
"Trà Trà, cô không cần suy nghĩ nhiều, chính là tôi vừa mới ép nước trái cây muốn cho cô nếm thử, cô xem. Liễu lão sư và Trần lão sư cũng đang uống đây!?"
Con ngươi tròn trịa của Lâm Trà xoay chuyển.
[Nước trái cây ép không tệ, nhưng hệ thống ăn dưa biểu thị lúc Chu Trạch Hủ ép nước trái cây đã đưa tay lên ngoáy mũi, chẳng lẽ cậu ta cho cứt mũi vào trong nước trái cây cho nên mới ân cần với mình như vậy?]
Liễu Minh Khiêm, Trần Tiện Tri: 'Phụt - -"
Phun hết nước trái cây trong miệng ra!
Chu Trạch Hủ bối rối:
"Tôi không phải! Tôi không có! Tôi rửa tay trước khi ép nước trái cây mà"
Giang Minh Khải đắc ý không thôi, thấp giọng cười nhạo:
"Xem ra chuyện ngoáy mũi là thật!"
Chu Trạch Hủ: '..."
Chỉ là cái mũi của anh ta có chút ngứa mà thôi!
Lâm Trà quay đầu lại nhìn về phía Giang Minh Khải đang xoa bóp cho mình.
[Không thể không nói, anh Khải mát xa thật sự rất thoải mái nha, thoải mái khiến mình buồn ngủ. ]
Giang Minh Khải càng thêm đắc ý.
Không hổ là người đàn ông từng học qua ở tiệm massage! Rất biết phục vụ phụ nữ!
Khách mời:!!!
Lần này tất cả mọi người đều phun ra.
Mọi người quay đầu lại, hả hê nhìn Giang Minh Khải chằm chằm.
Giang Minh Khải lại thật sự đã từng ở tiệm massage? Tình huống gì vậy, mau triển khai nói một chút!
Dưa này cũng là Lâm Trà lúc ăn cơm hào môn biết được, lúc ấy xem được một nửa, giờ lại mở ra tiếp tục hóng hớt.
[Ai có thể nghĩ được cậu chủ nhỏ của hào môn Giang gia tốt nghiệp du lịch ở nước ngoài lại bị trộm đi ví tiền cùng điện thoại di động!]
[Giang Minh Khải chỉ muốn kiếm chút tiền nhỏ gọi điện thoại cho anh trai, không nghĩ tới bởi vì bộ dạng quá đẹp mắt, bị người của khách sạn đánh ngất xỉu bán cho chỗ massagel]
Cho nên ta nói con trai ra ngoài phải bảo vệ tốt chính mình nha!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Minh Khải, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình.
Lúc trước nón xanh, thích làm ba, hiện tại lại bị bán đến chỗ massage.
Không thể không nói, cuộc sống của Giang Minh Khải thật sự thảm!
[Nhưng mặc dù có trải qua một thời gian xui xẻo như vậy, nhưng Giang Minh Khải cũng coi như nhân họa đắc phúc, vừa vào nghề đã được nhận vai nam chính là một trong ba diễn viên nam cấp S cổ trang, nhân vật cổ đại chức quan nhỏ của Hoa Lâu Sở Quán kia, bao nhiêu diễn viên tuyến hai đều không lấy được!]
[Lúc ấy cảnh tượng Giang Minh Khải thử vai hót lắm nha ha ha-]
[Cái này gọi là tái ông mất ngựa, làm sao biết được đây không phải phúc]