Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 17:
Kỳ nghỉ đều là chớp mắt cái là qua, tạm biệt ngày Quốc Khánh, mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Buổi trưa, Cố Dịch Đồng đến lớp của Triệu Nhã Tô để đón Hạ Lộc Sanh, sau khi ăn trưa bên ngoài, cô dẫn em ấy trở về công ty.
Hạ Lộc Sanh mặc dù ở quán cà phê dưới lầu hơn một tháng rồi nhưng chưa từng đến công ty, đây là lần đầu tiên cô đến nơi Cố Dịch Đồng làm việc, trong lòng có chút lo lắng.
Vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói của Tề Điệp: "Dịch Đồng, có người tìm cậu, đang chờ trong văn phòng đấy, nói là có hẹn trước với cậu rồi".
Cố Dịch Đồng gật gật đầu, người đến là giáo viên dạy chữ nổi của Hạ Lộc Sanh, đã gọi cho cô một tiếng trước khi đến.
Tề Điệp nhìn thấy Hạ Lộc Sanh ở phía sau, lập tức nhiệt tình, tiến lên kéo Hạ Lộc Sanh dẫn em ấy vào: "Nè nè! Cô giáo nhỏ, hôm nay cô Triệu dạy em cái gì vậy? Em có học nội dung mới không?"
Bởi vì Hạ Lộc Sanh dạy Tề Điệp đàn cello nên Tề Điệp bắt đầu trêu ghẹo xưng hô gọi Lộc Sanh là "Cô giáo nhỏ", sau một khoảng thời gian, Hạ Lộc Sanh cũng đã quen thuộc xưng hô này của Tề Điệp.
"Không có, cô Triệu nói mấy ngày Quốc khánh em không chơi đàn nên chưa quen tay lại. Sáng nay để em ôn bài đã học trước, vì vậy tối nay chị Tề cũng ôn tập một lần đi".
Tề Điệp có chút tiếc nuối gật đầu: "Được rồi".
Lúc này quy mô của công ty mỹ thực vẫn còn nhỏ, bao gồm cả Cố Dịch Đồng cùng Tề Điệp hai người, tổng cộng cũng chỉ có sáu người, bốn người còn lại đang ngồi ở văn phòng chung, tò mò nhìn Hạ Lộc Sanh.
Cố Dịch Đồng kéo tay Hạ Lộc Sanh, nói: "Đi thôi, đến văn phòng của tôi".
Ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng là một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài gợn sóng, buông hờ hững trên vai, khi Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh bước vào, người này đang ngồi trên ghế sô pha cầm một tách trà nhẹ.
Cố Dịch Đồng mở cửa nhìn thấy người phụ nữ trong tư thế thoải mái, thư thái ngẩn người, liền hỏi: "Cô Diệp?"
Người phụ nữ đặt tách trà xuống, đứng lên, bước tới và mỉm cười với Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, sau đó đưa tay ra: "Cố tổng đúng chứ? Tôi là Diệp Lê".
Cố Dịch Đồng một tay nắm tay Hạ Lộc Sanh, một tay duỗi ra cùng Diệp Lê bắt tay: "Xin chào".
Trong bí mật, Cố Dịch Đồng lặng lẽ siết chặt mu bàn tay của Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh lập tức lĩnh ngộ, mở miệng: "Cô Diệp, em là Lộc Sanh".
Diệp Lê đánh giá nhìn Hạ Lộc Sanh, nói: "Lộc Sanh, chào em".
Cả ba người ngồi lại trên ghế sô pha, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh song song ngồi ở đối diện Diệp Lê, Cố Dịch Đồng nhìn Diệp Lê nói: "Không nghĩ tới cô Diệp còn trẻ như vậy, tôi còn tưởng giáo viên mà Hiệu trưởng Lưu tiến cử sẽ là một người ngoài bốn mươi chứ".
Diệp Lê vẩy vẩy lọn tóc, nói: "Tuổi tác không thể đại biểu cái gì, Cố tổng coi như không tin tôi cũng nên tin tưởng Hiệu trưởng Lưu, vì lẽ đó kính xin Cố tổng yên tâm, tôi sẽ dạy cho Lộc Sanh thật tốt".
Cố Dịch Đồng cười khẽ: "Mỗi buổi chiều sẽ học trong hai giờ. Ba ngày đầu tiên sẽ là học thử, không phải đóng phí. Sau ba ngày, học phí sẽ theo thỏa thuận tôi đã bàn với Hiệu trưởng Lưu, cô Diệp có ý kiến gì không?"
Đây là những gì đã được nói trước đây, hiện tại Cố Dịch Đồng chỉ là ngay ở trước mặt Diệp Lê xác định một lần nữa.
Diệp Lê không chút do dự, gật gật đầu: "Không thành vấn đề, hôm nay tôi đã mang theo mọi thứ cần thiết cho buổi học. Vậy bắt đầu từ hôm nay đi".
À, cũng là một người thật nhanh nhẹn nha, Cố Dịch Đồng bật cười, chỉ chốc lát sau nói: "Được, bên trong là phòng nghỉ ngơi của tôi, cũng yên tĩnh, không có ai quấy rối, cô Diệp ở ngay trong phòng nghỉ dạy chữ nổi cho Lộc Sanh được không?"
Nghe vậy, Diệp Lê đứng dậy nâng chiếc túi căng phồng bên cạnh lên.
"Được rồi, Lộc Sanh, đi thôi, chúng ta đi vào phòng nghỉ ngơi học thôi".
Nói rồi Diệp Lê đưa tay nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, chỉ là tay vừa đụng tới Hạ Lộc Sanh, còn chưa kịp nắm chặt thì Hạ Lộc Sanh liền gạt tay Diệp Lê ra, trốn ra phía sau một chút, hiển nhiên là không muốn bị chạm vào.
Diệp Lê sửng sốt, sau đó phản ứng lại, cười lắc đầu, xách túi đi về phía phòng nghỉ.
Hành động vừa rồi của Hạ Lộc Sanh hoàn toàn nằm trong tiềm thức, sau khi làm xong đầu óc bản thân cô mới phản ứng lại, cô mím môi, cúi đầu.
Cố Dịch Đồng đưa tay lên xoa đầu Hạ Lộc Sanh, không đề cập tới chuyện mới vừa rồi, chỉ đứng dậy chỉnh cổ áo cho em ấy: "Tôi dẫn em đi".
Hạ Lộc Sanh im lặng không lên tiếng đứng lên, theo Cố Dịch Đồng tiến vào phòng nghỉ ngơi.
"Đến, để Lộc Sanh ngồi ở đây", Diệp Lê vỗ vỗ cái ghế bên cạnh.
Không có thứ gì trên bàn, Diệp Lê đem cuốn sách giáo khoa phủ đầy các chữ nổi trên đó mở ra.
Chờ sau khi Hạ Lộc Sanh ngồi vào chỗ của mình, Cố Dịch Đồng rời khỏi phòng nghỉ, đem không gian để lại cho hai người. Phòng nghỉ ngơi cách âm rất tốt, Cố Dịch Đồng ở bên ngoài không thể nghe thấy động tĩnh của hai người bên trong.
Hai giờ sau, Diệp Lê từ trong phòng nghỉ ngơi đi ra.
Trước ánh mắt quan tâm của Cố Dịch Đồng, Diệp Lê nhịn không được bật cười lên: "Cố tổng đừng lo lắng như vậy, Lộc Sanh là một cô gái thông minh, bài học hôm nay suôn sẻ hơn tôi mong đợi. Cố tổng đừng quên thưởng cho Lộc Sanh đó nha".
Nghe vậy Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Khổ cực cô Diệp rồi".
Diệp Lê xua tay: "Cô trả tiền tôi dạy học, giá trị trao đổi ngang nhau, không có gì cực khổ hết".
Cố Dịch Đồng nhướng mày.
Sau khi tiễn Diệp Lê đi, Cố Dịch Đồng đi tới phòng nghỉ ngơi, Hạ Lộc Sanh còn đang ngồi trước bàn, trước mặt có cuốn sách chữ nổi nhỏ, cô đang chăm chú dò dẫm.
Thật sự ham học hỏi mà.
Câu này nảy ra trong đầu Cố Dịch Đồng.
Sau khi quan sát Hạ Lộc Sanh một lúc, Cố Dịch Đồng mới tiến lên, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cô Diệp trước khi rời đi đã khen em thật thông minh, nói tôi nên thưởng cho em thật tốt, em có muốn thưởng gì không?"
Tay Hạ Lộc Sanh dừng lại, sau đó chần chờ chốc lát: ".....Thưởng cho em?"
"Đúng vậy nha, Lộc Sanh chúng ta thông minh như vậy, đương nhiên phải thưởng rồi".
Suy nghĩ một chút, Hạ Lộc Sanh thật sự đưa ra yêu cầu, giọng nói của cô thận trọng lại chầm chậm, cẩn thận từng li từng tí một như sợ Cố Dịch Đồng sẽ không vui: "Em muốn cùng chị chụp ảnh chung".
Vẻ mặt của Cố Dịch Đồng hơi ngưng lại, nhìn vẻ mặt Hạ Lộc Sanh cẩn thận như vậy, chẳng biết vì sao bỗng nhiên có chút đau lòng.
Cô chậm rãi bước về phía trước, duỗi tay ôm Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng mở miệng: "Được, nhưng có thể là mấy ngày nữa nha. Quốc Khánh vừa qua nên công ty hơi bận".
Hạ Lộc Sanh trong lòng biết rất rõ rằng công việc của Cố Dịch Đồng trong ngày Quốc khánh rất bận rộn, các đơn đặt hàng liên hoan, tư vấn cho bữa tối cũng tăng nhiều nhưng Cố Dịch Đồng vì cùng cô mà lựa chọn làm việc ở nhà, mấy ngày này chị ấy thường làm việc đến tận khuya.
Vào lúc này, nghe được Cố Dịch Đồng nói có thể đáp ứng mình cũng đủ khiến cô ấy hạnh phúc.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cô gái nhỏ, Cố Dịch Đồng cũng cười theo.
Buổi tối Cố Dịch Đồng trong trang phục thể thao duỗi tay và chân để khởi động, đấm đá làm nóng người, một cú đá xa vào bao cát đang treo. "Oành" một tiếng, bao cát lắc lư dữ dội từ bên này sang bên kia.
Còn không có dừng lại, Cố Dịch Đồng lại nhanh nhẹn tiến lên, khuỵu cùi chỏ đập mạnh vào bao cát, sau đó lùi về phía sau một bước rồi lao về phía trước, lợi dụng sức bật lên không trung, dùng chân đạp vào bao cát, cả người xoay một vòng. Sau khi đứng vững trên mặt đất, đột ngột đầu gối nâng lên và đập mạnh vào bao cát.
Bao cát "bùm bụp" vang lên âm thanh trầm thấp, kịch liệt đung đưa như bất cứ lúc nào cũng có thể rách ra.
Không gian trong căn phòng nhỏ bị hạn chế. Cố Dịch Đồng không thoải mái chân tay được, chỉ có thể sử dụng mấy chiêu thức nho nhỏ này mà luyện tập.
Mãi đến tận khi kiệt sức, Cố Dịch Đồng mới ngừng lại, cả người nằm xuống đất hình chữ đại, thở hồng hộc.
Một lúc lâu sau, cô đứng dậy lấy điện thoại trên giường, tìm số điện thoại của Diệp Lê gọi đi.
"Xin chào, Cố tổng".
Cố Dịch Đồng một lần nữa nằm ngửa trên mặt đất, điện thoại di động để gần tai, cô ấy nói, "Là tôi, cô Diệp. Tôi muốn hỏi cô một việc. Lộc sanh em ấy học đàn cello, tôi muốn nhờ cô giới thiệu một số quyển nhạc phổ chữ nổi tiêu chuẩn. Tôi không hiểu chữ nổi nên chỉ có thể nhờ cô, người am hiểu về nó hỗ trợ chọn giúp tôi".
Diệp Lê đáp ứng rất thoải mái, cười ngọt ngào: "Thật trùng hợp, một số học sinh cũ của tôi cũng học cello. Tôi đã chuẩn bị nhạc phổ chữ nổi cho cô ấy, tôi sẽ mang nó đến cho Lộc Sanh".
"Được, vậy cám ơn cô Diệp rồi".
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, Hạ Lộc Sanh học đàn cello hoàn toàn bằng cách cô giáo đàn mô tả nhạc phổ, em ấy nghe và ghi nhớ, sau đó học lại từng chút một.
Học được chữ nổi, có thể "đọc hiểu" nhạc phổ chữ nổi, Lộc Sanh sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Cố Dịch Đồng đã nghĩ như vậy.