Tới rồi.
【 Ưu ngàn trường học 】trường học này cùng tên của nó giống nhau, là địa phương của kẻ có tiền,học sinh tới nơi này đọc sách hoặc là hào môn, hoặc là học bá, hoặc là hai người đều có.
Làm cảnh tượng xuất hiện có tần suất cao trong sách, tác giả đối với nó miêu tả có thể nói là moi hết cõi lòng, hao tổn tâm huyết. Vì làm nam nữ chính có quan hệ lãng mạn gặp nhau, ở cổng lớn trồng hai cây hoa anh đào.
Cù Khê Xuyên đóng cửa xuống xe, khoảnh khắc gió thổi, hoa anh đào rơi, tuổi trẻ tựa như tranh vẽ, quả thực là mở đầu kinh trong lòng các thiếu nữ.
Nhưng cậu lại không cười, người đẹp như vậy một chút cười cũng không có, bủn xỉn đến hàm răng cũng không chịu lộ một viên. Cậu mím môi, máy móc gạt cánh hoa trên đầu xuống, khí chất tối tăm quanh thân lại về rồi.
Du Nguyệt từ bên kia đi ra, nhìn đếnđộng tác của cậu, cười, đôi tay lên xe, thần bí khó lường mà nói: "Không vui, đoán xem bên hông túi cặp sách của cậu cất giấu gì nha." ( ̄﹃ ̄)
Cù Khê Xuyên sửng sốt, tay hướng vào bên hông cặp sách tìm kiếm, sờ đến cái gì đó vuông vức mềm mại. Cậu lấy ra liền thấy, là bánh mứt táo, kích thước bằng hộp que diêm, dùng giấy bao kẹo màu trắng bọc lại, mặt trên dùng nét bút màu đen vẽ một cái Q bản dòng suối nhỏ, còn cho có thêm hai cái tai mèo.
Nét bút ngắn gọn, đường cong uyển chuyển.
Là Du Nguyệt lúc cậu không để ý nhét vào.
Cù Vũ Nguyệt sẽ vẽ tranh?
Cặp mi đẹp lại nhướng lên, tay đang nắm điểm tâm của cậu nắm chặt lại.
Khóe môi Du Nguyệt như ẩn như hiện mà cong lên,đôi bàn tay trắng nõn của cô cuộn lại, hướng cậu cào vài cái: "Meow ~ là mèo nha." Thanh âm nhu hòa trong cơn mưa hoa, pha thêm một chút nghịch ngợm.
Thân mình cậu cứng đờ, thực mau phản ứng lại, mày nhăn đến càng sâu, đem bánh mứt áo trong tay ném về đầu cô.
Du Nguyệt tay mắt lanh lẹ, khi cô định vỗ tay vài trán, vỗ tay vỗ vào, bắt lấy cái bánh mở ra nhìn lên, dòng suối nhỏ xuyên biến thành bẹp lép, sưng thành một cái bánh nướng lớn mặt.
Cô đau lòng đến nước mắt lưng tròng: "Khê Xuyên, cậu bị chị vỗ béo."
"......" Cậu liền quay đầu đi.
Du Nguyệt còn ở phía sau kêu: "Thật sự từ bỏ sao? Giá trị nhan sắc không ảnh hưởng tới bên trong, hương vị một chút cũng chưa biến đổi."
Tay cậu đặt bên người nắm chặt thành một quyền, mới không có quay đầu cùng cô cãi nhau.
"Cắn một ngụm cũng được mà. " Nhìn cậu đi xa, Du Nguyệt thu hồi mấy lời lẩm bẩm lại, lột giấy gói kẹo ra, căm giận mà cắn một ngụm mứt táo bánh, ngọt ngào mềm mại, ngọt đến đầu lưỡi đều vui sướng lên, "Rõ ràng ăn rất ngon, lần sau trực tiếp lột giấy gói kẹo nhét vào trong miệng cậu, làm cậu biết cái gì gọi là ' thật thơm '."
********
Phòng học.
Chỗ ngồi của Du Nguyệt ở giữa bàn ba,làm phó lớp trưởng, một cái "Quan đại sự thiếu"(quan to ít việc) sống, phi thường phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng không làm chuyện gì của Cù Vũ Nguyệt.
Cô thẳng lưng sống ngồi mấy ngày, thật sự không chịu được 360 toàn phương diện vô góc chết nhìn chăm chú, thật túng quẫn! Vừa lúc ngày hôm qua trong ban đổi tòa, tìm lấy cớ rồi ra phía sau ngồi.
Người bạn cùng bàn của cô cũng không dám bước ra ngoài, nghe được có thể thoát khỏi cô, cao hứng đến sắp nhảy lên. Du Nguyệt nhìn tình huống này cũng không miễn cưỡng đành một người ngồi nhưng thật ra mừng rỡ tự tại.
Lúc này là tiết hai môn toán, trong lúc đầu óc Du Nguyệt đang ra sức giải đề thi, xem có thể hay không đào ra phần dư của đại số tuyến tính, kết quả vô ích. Cô thuộc dạng siêng năng trước gian khổ, các kỳ thi lớn sau này cũng không có toán hình, thêm mấy năm cũng chưa chạm vào toán học, giờ học lại có chút khó khăn.
"Ai ai, nhìn kìa soái ca nha." Bạn bàn trước dùng khuỷu tay thọc thọc bạn cùng bàn ngồi bên cạnh, đem lực chú ý của Du Nguyệt hấp dẫn theo.
Ngoài cửa sổ xẹt qua một trương kiệt ngạo sườn mặt, mũi cao lông mi dài, tỉ lệ xương gò má đến cằm tinh xảo. Nam sinh đi qua thật nhanh, qua một bức tường, nhóm con gái than đáng tiếc một tiếng, giây tiếp theo thấy hắn xuất hiện ở ngoài cửa sổ, các nữ sinh lại đồng thời hưng phấn lên.
Tường, cửa sổ, tường, cửa sổ...... Các nữ sinh tâm theo động tác của hắn căng thẳng một chút.
Trong phòng học thanh âm kề tai nói nhỏ càng ngày càng nhiều, rất giống chợ bán thức, nháo đến Từ lão đầu trên đài giảng bài gào lên yên lặng! Yên lặng! Hiện tại là thời gian đi học. Nhưng mà sự nhiệt tình của các nữ sinh không giảm chút nào.
"Thật đẹp trai nha! Như thế nào chưa gặp cậu ấy ở trường bao giờ."
"Có phải hay không là minh tinh đến trường học chúng ta lấy cảnh chụp ảnh? Mẹ nó nha! Đây là cái nhan sắc thần tiên gì, tớ muốn hâm mộ cậu ấy." Một nữ sinh từ bàn học lôi một góc di động ra, không ngừng chụp chụp chụp.
"A a a...... Hắn tiến vào phòng học chúng ta."
"Là chuyển giáo sinh ( Theo mình tìm hiểu được là học sinh ở các trường sư phạm đi thực tập ó, mà không biết đúng không nên mình để nguyên gốc) sao?"
Nam sinh bước, há mồm liền nói: "Lão sư khỏe, tôi là chuyển giáo sinh mới tới, Tiêu Minh Duệ." Một câu nói được leng keng hữu lực, không biết còn tưởng rằng là tráng sĩ muốn ôm bom tạc lô-cốt.
Du Nguyệt vuốt cằm đánh giá, đừng nói, bỏ đi váy, xóa lớp trang điểm trên mặt,nhan sắc của Tiêu Minh Duệ là số một số hai, tác giả thật đúng là không bạc đãi hắn.
"Tiêu Minh Duệ, là vị con trai độc nhất của Tiêu gia sao? Vị hôn phu của Cù Vũ Nguyệt!!!"
"Cmn! Đây là Tiêu Minh Duệ??? Trong yến hội tôi còn gặp qua hắn, một khuôn mặt giống như nhân yêu, không nghĩ tới trưởng thành như vậy, dường như quá yêu nghiệt rồi đi."
"Trời ơi, Cù đại tiểu thư mệnh cũng thật tốt quá đi, thật hâm mộ."
"Thật hâm mộ +1, tui khóc đây."
......
Tiêu Minh Duệ không quản nghị luận vụn vặt xung quanh, thấy Từ lão đầu không để ý chính mình, lập tức đi xuống vị trí ngồi cùng Du Nguyệt.
Du Nguyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày: "Chúc mừng được thả ra."
Hắn đáp một cái "Ang", kéo ra ghế dựa, tự quen thuộc mà ngồi xuống, ghé vào trên bàn, quán thành một con lười nhác koala.
Nằm đi!
Du Nguyệt ngón tay hướng trên vai hắn chọc, hắn tựa như hải tảo giống nhau, hải tảo hải tảo, hải tảo hải tảo...... Đem khí chất quanh thân hủy luôn ánh sáng của nam chính.
Mé...... Thật đáng sợ, Du Nguyệt thu hồi ngón tay, nhão dính dính, lại hướng trên quần áo hắn lau lau, ghét bỏ: "Tôi nói cậu làm gì vậy, như thế nào một thân toàn nước."
Tiêu Minh Duệ thể diện tinh xảo đối nàng: "Má! Đừng nói nữa, lão tử tự bế."
"Hư! Nói nhỏ một chút, đang đi học đấy." Du Nguyệt hỏi tiếp, "Sao, cậu bị bạo hành?"
Tiêu Minh Duệ khinh thường mà nhẹ phun ra câu chửi: "Lăn đi con bê, ai dám bạo hành lão tử, lão tử đánh hắn thành đầu chó."
"Vậy sao đầu cậu lại thế này, bị lừa đá?"
"Mẹ" Tiêu Minh Duệ che lại cái trán nghiến răng nghiến lợi nói, "Gặp được nữ chủ bệnh xà tinh, không tuân thủ quy tắc đường giao thông, lái xe mang tai nghe, dang rộng hai tay còn hát vang tự do bay lượn, kỹ thuật đánh võng lượn lách đúng là không dám so! Lái xe của tôi vội vàng quay đầu xe, làm trán lão tử bao lại như vậy."
Du Nguyệt: "A?"
Tiêu Minh Duệ tiếp tục tố khổ: "Còn đem tài xế của tôi sợ tới mức không rõ, nếu là bởi vì chuyện này trên lưng mang mạng người, khí vận lão tử có thể giảm đến không còn giới hạn."
Tác giả an bài kiếp đào hoa, cứ như vậy bị Tiêu Minh Duệ ném xuống bùn.
"Cậu chính là bởi vì việc này làm chậm trễ nên hiện tại mới đến?"
"Ừ." Tiêu Minh Duệ nói ngông cuồng, "Tôi cùng cô nói xem, mạch não cô ta cũng thật kỳ quái, vẻ mặt chính nghĩa giáo dục tài xế của tôi không thể lái xe như vậy. Lão tử thật sự ha hả, theo tôi, cái kỹ năng tài xế lái xe quá trâu bò, không làm cô ta trầy da một chút, không cảm kích còn ở kia giáo huấn qq."
Du Nguyệt nồng đậm hứng thú, lén lút xoa tay chính mình: "Cậu xuống xe cùng cô ấy lý luận?"
Tiêu Minh Duệ cảm giác không đúng rồi, hoài nghi mà nhìn cô vài lần: "Nghe giọng cô nói vậy mà có chút cao hứng?"
"Sao có thể, tôi là loại người này sao?" Du Nguyệt đặc biệt chính nghĩa mà phủ nhận,nói, "Tôi cũng chỉ là thuần túy là quan tâm cậu, là loại quan tâm bạn bè này."
Vậy đi, miễn cưỡng tin tưởng cô. Tiêu Minh Duệ hừ hừ hai tiếng tiếp tục nói: "Chị gái, theo thân phận hiên tại của tôi quá mẫn cảm! Tôi sao có thể xuống xe cùng cô ta lý luận, trốn đều trốn không nổi."
"Vậy cậu giải quyết thế nào?"
"Trực tiếp kêu tài xế gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, tôi từ ghế sau trộm chuồn ra, chính mặt cũng chưa lộ một cái. Thế nào? Tôi quá cơ trí đi." Nếu là sau lưng hắn có cái đuôi, nhất định có thể thấy nó cao hứng ném qua ném lại.
"Má!" Nam chính cơ trí đến tươi mát thoát tục.
"Ngao ngao ngao!" Tiêu Minh Duệ nói tiếp, "Còn nói cô không có nghe kịch, biểu hiện bây giờ của cô cmn chính xác là xem kịch."
"Không có không có, tôi là bội phục cậu." Du Nguyệt ôm quyền giả dối mà cung vài cái, theo đó nói tiếp, "Lái xe vi phạm, lại còn giáo dục người ta, loại người này phải để chú cảnh sát phê bình giáo dục một phen thật tốt, cậu thật sự phi thường."
Tiêu Minh Duệ vừa lòng, khẽ nhếch ngẩng đầu lên nói: " Cái gì kia, xem cô như vậy lão tử rất hài lòng liền cùng cô thêm WeChat đi, có thời gian tôi mang cô tốt lên hạng bạch kim."
"Game mobile à." Du Nguyệt thiếu hứng thú xua xua tay, "Không có tiền, không thêm." Cô muốn nghiêm túc học tập.
Tiêu Minh Duệ sâu kín nói: "Ai nói không có tiền."Lời nói rõ ràng có ẩn ý.
"Ừ, cậu có ý gì?"
"Thẻ ngân hàng......" Tiêu Minh Duệ vừa nói, đã bị Du Nguyệt ra dấu hiệu ngừng. Cô kéo qua notebook trên bàn, ở trên mặt giấy viết mấy chữ: "Tan học lại tìm một chỗ nói."
Tiêu Minh Duệ minh bạch gật gật đầu.
Gian kín.
Du Nguyệt mang theo Tiêu Minh Duệ đến một chỗ yên lặng, nơi này không gì vui, có chính là một bức tường, phủ kín dây thường xuân xanh leo tốt, ba mặt hẹp mỏng, là nơi thích hợp cho âm mưu thông đông giết người phóng hỏa.
"Nói đi, chuyện thẻ ngân hàng."
"Cô không phải nói cho tôi mật mã sao? Tôi thử một lần, hai thẻ 6 số 6, sau đó cân nhắc một chút, theo cái ý nghĩ này, thí ra ba thẻ 6 số 8. Cô nói một chút xem vị thiếu gia này có phải hay không thật cổ quái, cao hứng, vừa ra tay liền cho người ta một cái thẻ, cho nên đem mật mã thiết lập đến đơn giản."
Khoe ra! Thoải mái khoe ra! Ghen ghét làm vách tường chia lìa đôi ta. (╯ ° □ °) ╯ ┻━━┻
Du Nguyệt tức đến muốn rụng răng, quả thực là tính tình chanh chua, cùng là người xuyên sách, người cùng người chênh lệch sao lại lớn như vậy.
"Ai ai, cô cũng đừng nhìn tôi như vậy, ai kêu vận may tốt đâu. Còn một thẻ đen chưa thử, hẳn là một số tiền lớn. Bất quá, số tiền này đủ trụ một đoạn thời gian."
Du Nguyệt lập tức móc di động ra, chân chó mà nói: "Đại lão, tới tới tới, hai ta thêm cái WeChat."
Tiêu Minh Duệ thoáng nhìn cô, nghiến răng: "Vừa rồi không còn ghét bỏ gia sao, thêm WeChat làm gì?"
"A...... Phương tiện chuyển tiền?" Bần cùng liền phải cúi đầu. (͡ ° ͜ʖ ͡ °)
Tiêu Minh Duệ mắng: "Sao cô không cho tôi tài khoản Alipay luôn đi, chuyển tiền càng tiện."
Du Nguyệt không cần nghĩ ngợi đáp: "Cũng đúng, tùy ngài thích."
"......" Kỹ nữ đến chân thật, thỉnh lăn qua một bên phơi nắng.
Dỗi lẫn nhau xong rồi, nên giao lưu cảm tình vẫn là đến giao lưu.
Hai người quét WeChat lẫn nhau, bởi vì số WeChat bọn họ đều là mới lập, bên trong tổng cộng không thêm bao nhiêu người, cho nên nhảy ra một cái nhắc nhở đề phòng lừa dối. Từ trình độ thân mật nào đó mà nói, thật đúng là đúng rồi.
Trên màn hình di động Du Nguyệt là một gói điêu khắc có biểu tưởng một con gấu trúc dễ thương: "Đẹp trai ở thành phố Z?"
Trên màn hình di động của Tiêu Minh Duệ hiện ra lão niên phong cảnh hoa sen thanh tâm quả dục đồ: "Hào môn một thôn hoa?"
"Chậc chậc chậc......" Hai người trăm miệng một lời, "Tục!"
"Tục không tầm thường, đến xem tiền." Tiêu Minh Duệ xốc mắt, ngón tay tung bay, thuận tay chuyển cho cô bao lì xì 500 đồng, "Thế nào, hoàn tục sao?"
"Không tầm thường không tầm thường, hoàn toàn không tầm thường." Phong cách Du Nguyệt lập tức thay đổi, trái lương tâm khích lệ nói: "Đặc biệt tôn trọng khách quan sự thật, người cũng như tên." Mạo nếu như đồ, sa điêu đến cùng rớt. =))
Tiêu Minh Duệ: Hừ! Một chút đều không chân thành.
Tác giả có lời muốn nói: Một đôi linh hồn tổn thương lẫn nhâu
Editor có lời muốn nói: Nếu như đã bị web lậu bế đi, xin bế luôn link: https://www.youtube.com/watch?v=V1v5mAOgTJg
Nếu một mai tôi có bay lên trời của Hứa Kim Tuyền và Trúc Nhân, mỗi một lượt xem, lượt chia sẻ đều là góp phần giúp những trái tim được hồi sinh. ^^