Đi xa ba tháng, cuối cùng Cảnh Lê và Tần Chiêu cũng đã quay về viện trúc.
Sân vườn mấy tháng qua không được chăm coi kỹ càng, trong vườn hoa mọc rất nhiều cỏ dại. Trước khi đi, vật dụng trong nhà được phủ vải bố ngăn bụi nhưng mặt đất thì không tránh khỏi bụi bặm.
Cảnh Lê theo bản năng đi đến nhà bếp lấy chổi nhưng bị Tần Chiêu kéo lại.
Hắn đặt hành lý qua một bên, sau đó kéo vải bố che trên giường ra rồi đẩy người ngồi xuống: "Ngồi yên. Không được đi lung tung."
Nói xong, vén tay áo đi đến nhà bếp.
Dù bên ngoài là án thủ thi Huyện phong quang vô hạn, về đến nhà vẫn phải quét sân tưới hoa nấu cơm.
Trong lòng Cảnh Lê ẩn ẩn chút đắc ý.
Tần tiên sinh làm việc nhà không qua loa cẩu thả, nhanh chóng quét sạch nhà cửa, sau đó ra ngoài sân tưới hoa, cắt cỏ.
Có lẽ đã quen với cuộc sống nhà nông cho nên Cảnh Lê không quen nhìn Tần Chiêu một mình làm việc, dứt khoát ra tay giúp hắn sắp xếp hành lý, đồng thời cũng thay bộ chăn bông trải giường mới.
Cậu vừa trải xong khăn trải giường mới thì đã nghe thấy giọng nói của Tần Chiêu truyền tới từ sau lưng: "Đã kêu ngươi đừng di chuyển lung tung."
Tần Chiêu sải bước đi qua, kéo người qua một bên: "Những chuyện này để ta làm là được rồi. Ngươi cẩn thận chút."
Cảnh Lê: "..."
Bắt đầu nữa rồi.
"Ta mang thai không phải tàn phế."
Nữ tử trong thôn cũng không yếu ớt như vậy. Lúc trước Cảnh Lê từng nhìn thấy một nữ tử đang mang thai năm tháng cũng xuống ruộng làm việc.
Cảnh Lê bị Tần Chiêu ấn ngồi trên ghế, cậu bất mãn: "Ngươi có thấy nhà ai mang thai mà không làm gì hết không?"
"Nhà ta." Tần Chiêu nói lạnh nhạt, "Ngươi nghỉ ngơi một lát rồi thay đồ, buổi tối thôn trưởng sẽ mở tiệc."
Cảnh Lê: "... Biết rồi."
Trước kỳ thi Huyện, thôn trưởng từng hứa nếu như Tần Chiêu lấy được án thủ sẽ mở tiệc ăn mừng trong thôn. Hôm nay đúng lúc thực hiện lời hứa.
Bên ngoài nhà của thôn trưởng vừa hay có một mảnh đất trống, các cuộc hội họp trước đây của thôn đều được tổ chức ở đó.
Khi Cảnh Lê và Tần Chiêu đến, mảnh đất trống đã bày mười mấy bàn bát tiên, bên cạnh còn có mấy cái nồi lớn. Âm thanh xào thức ăn cùng với mùi thịt bay khắp thôn xóm.
Một năm trong thôn ít khi được ăn thịt chứ đừng nói tới bữa tiệc thịnh soạn thế này, đến cả ăn Tết cũng không thể có.
Mọi người không kịp đợi mà ngồi xuống từ lâu, thấy Tần Chiêu đến lại đứng dậy chào hỏi hắn.
Thôn trưởng tiến lên đón người: "Đến rồi à. Bọn ta chỉ đợi các ngươi thôi."
Họ được dẫn đến cái bàn được xếp hàng đầu.
Bàn này coi như chủ vị, bình thường chỉ có những người có địa vị khá cao trông thôn mới có thể ngồi. Cái bàn này hiện tại trừ những vị trưởng bối trong thôn và người nhà của thôn trưởng ra, còn có cả nhà Trần Ngạn An.
Lần này Trần Ngạn An thi Huyện được hạng mười lăm, cũng xem như nằm trong số những người có thành tích cao trong trấn trên. Có lẽ thôn trưởng sợ nhà của hắn nghĩ nhiều cho nên cũng mời đến ngồi ở chủ vị.
Tần Chiêu chào hỏi bà nội Trần, sau đó hành lễ với các vị trưởng bối rồi mới ngồi xuống cùng với Cảnh Lê.
"Các ngươi trở về nhanh vậy, sao không ở chơi thêm mấy ngày nữa?" Trần Ngạn An xích lại gần, nhỏ giọng nói với Tần Chiêu, "Ta còn đang hối hận vì đã về thôn đây này. Ngày nào cũng bị nói mãi. Biết vậy ta nên ở huyện thành ôn tập với Hạ huynh!"
Trần Ngạn An vốn tưởng rằng sau khi thi xong thì ngày tháng của hắn có thể tốt hơn chút. Thực tế chứng minh đó chỉ là suy nghĩ quá nhẹ nhàng của hắn mà thôi. Thi Huyện xong còn phải thi phủ, thi tú tài xong còn phải thi hương. Trừ phi hắn thi được trạng nguyên, nếu không mẹ hắn vẫn có thể tiếp tục nói.
Cảnh Lê do dự trong chốc lát, muốn nói dù có thi đậu trạng nguyên thì tính cằn nhằn của Trần đại nương cũng sẽ không ít đi đâu. Nhưng không đợi cậu nói ra, Trần Ngạn An đã bị mẹ mình nhéo tai xách trở về.
Cảnh Lê: "..."
Sau khi Tần Chiêu ngồi xuống, thôn trưởng thông báo lên món khai tiệc.
Từng món ăn được đem lên, tuy rằng chỉ là những món xào bình thường của nhà nông nhưng được cái phong phú, màu sắc hương vị đều có đủ, khiến người khác chỉ muốn nhào vào ăn ngay.
Thôn trưởng nói: "Đầu bếp hôm nay là ta cố ý mời từ thôn lân cận. Người này từng là đầu bếp của một tửu lầu ở phủ thành, tay nghề không thể chê."
Đầu bếp kia vừa đúng lúc bưng món lên, nghe thôn trưởng nói vậy bèn cười nói: "Có thể nấu cơm cho án thủ, coi như lây được chút hỉ khí của người ta mà!"
Tần Chiêu lắc đầu: "Chỉ là thi Huyện thôi, thôn trưởng cần gì phải tốn kém như vậy."
"Không thể nói như vậy. Đã nhiều năm rồi thôn chúng ta không có ai thi đậu cả, đây là chuyện nên chúc mừng." Thôn trưởng nói, "Sau khi tin tức ngươi thi đậu được truyền tới, người đăng ký vào học viện học vỡ lòng cũng nhiều hơn. Hiện tại, tất cả mọi người đều cảm thấy học hành là chuyện tốt, chuyện này là công lao của ngươi."
"Hơn nữa bữa cơm này không phải do một mình ta bỏ ra hết. Những nguyên liệu nấu ăn này đều là từng hộ gia đình tự nguyện đưa đến. Mọi người đều muốn chúc mừng ngươi!"
Nghe ông nói vậy, lúc này Tần Chiêu mới thoáng an tâm.
Nhưng bữa cơm này Tần Chiêu ăn rất không yên. Lâu lâu lại có người tới bắt chuyện với hắn. Cảnh Lê cũng không có thời gian nhàn rỗi.
"Song nhi tốt ghê, lúc ta mang thai cho ông chồng nhà ta, mấy tháng đầu không có khẩu vị gì cả." Vợ thôn trưởng ngồi cùng bàn nói, "Ngươi không có phản ứng gì hết sao?"
Tay gắp thức ăn của Cảnh Lê ngừng lại, miễn cưỡng cười lên: "Không, không có..."
Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau khi mang thai cá con, cậu không hề có triệu chứng chán ăn, buồn nôn, ốm nghén, không những thế cơ thể còn thoải mái hơn nhiều so với mùa đông, khẩu vị cũng tốt hơn bình thường rất nhiều.
Nếu không phải thỉnh thoảng phần bụng có cảm giác trướng trướng, cậu thậm chí còn quên mất mình đang mang một nhóc con.
Nhưng họ chỉ vừa mới về nửa ngày thôi mà, tại sao phu nhân trưởng thôn đã biết cậu mang thai vậy???
Người phụ nữ ở bàn bên cạnh nghe vậy quay đầu lại nói: "Không phải song nhi nào cũng vậy. Đại bá nhà mẹ đẻ ta cũng cưới song nhi, mang thai ba tháng đầu không ăn nỗi món gì cả, ốm đi rất nhiều!"
"Ta cũng nghe nói song nhi mang thai khổ hơn phụ nữ nhiều lắm, còn giống phu lang nhà Tần Chiêu thì hiếm thấy lắm."
"Các người biết gì chứ. Đó là phu quân nhà người ta xót, chăm sóc y rất tốt."
Cảnh Lê trầm mặc nghe mọi người nói, tai hơi đỏ lên.
Tần Chiêu thấy vậy, vỗ lưng Cảnh Lê trấn an, gắp chút thức ăn cho cậu: "Phu lang của ta da mặt mỏng, mong các vị đừng trêu chọc y nữa."
"Nhìn ngươi kìa, mới vậy mà đã đau lòng rồi." Mấy người phụ nữ trong thôn trêu đùa thêm hai câu mới bỏ qua cho họ.
Tan tiệc, một tay Tần Chiêu cầm đèn, một tay dắt Cảnh Lê về nhà.
Cảnh Lê cúi đầu sờ bụng, như là có tâm sự.
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Cảnh Lê lắc đầu: "Không có gì..."
"Chuyện ngươi mang thai không phải ta nói." Tần Chiêu nói, "Có lẽ là Trần Ngạn An."
Cảnh Lê: "... Đoán được mà."
Từ trước đến nay miệng của tên đó không bao giờ kín, tin gì cũng truyền ra như dự kiến.
Nhưng điều cậu quan tâm không phải việc này.
Hai người tạm thời sẽ không dọn đi, đứa trẻ này sẽ được sinh ra ở thôn Lâm Khê, người trong thôn sớm muộn gì cũng biết.
Chỉ là...
Cảnh Lê mím môi: "Tần Chiêu, nếu ta cứ ở đây như vậy sẽ bị nghi ngờ chứ?"
Lúc trước phát hiện mình mang thai thì đã có hơn hai tháng rồi. Lúc đó thai vẫn chưa lộ rõ nên cậu không nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ ba tháng rồi, cậu vẫn không lộ bụng.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì làm sao giải thích với hàng xóm?
Hơn nữa, vị trụ trì Tịnh Trần kia từng nói Cẩm Lý sẽ không mang thai đủ mười tháng, số tháng này... không đúng chút nào, phải không?
"Thì ra ngươi đang lo lắng chuyện này." Tần Chiêu dừng bước chân, ôm lấy vai cậu, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Thời gian này ngươi chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt, những việc khác không cần nghĩ tới."
Cảnh Lê: "Nhưng ta..."
"Không cần lo lắng những chuyện này." Tần Chiêu nói chắc chắn, "Tin ta, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cảnh Lê há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt trầm ổn, bình tĩnh của Tần Chiêu, lại quên mất mình muốn nói những gì.
Trăng đêm nay rất đẹp, dưới ánh trăng lạnh lẽo càng tôn lên ngũ quan tuấn mỹ gọn gàng của Tần Chiêu.
Hắn nở nụ cười với Cảnh Lê: "Còn suy nghĩ lung tung nữa, ta sẽ phạt ngươi."
Nhịp tim của Cảnh Lê nháy mắt hẫng nửa nhịp, sau đó đập nhanh không tự chủ được. Cậu nuốt nước bọt nói nhỏ: "Vậy... Nếu ta không nhịn được thì phải làm sao?"
Tần Chiêu hiểu ý, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Cảnh Lê: "Như vậy có thể nhịn được chứ?"
Chân Cảnh Lê hơi nhũn ra.
Biết rõ Tần Chiêu chỉ đang hỏi vấn đề 'lo lắng vớ vẩn', nhưng cậu vẫn không tự chủ mà nghĩ lệch đi. Từ khi biết Cảnh Lê mang thai, Tần Chiêu chưa từng chạm vào cậu, vả lại dường như còn lo lắng cọ ra lửa nên ngay cả hôn cũng vô cùng khắc chế.
Có nhiều lần Cảnh Lê cảm giác được đối phương có phản ứng nhưng hắn không làm gì cả.
Lúc nãy, những thôn dân kia nói không sai, phu quân nhà mình thật sự rất thương mình.
Thậm chí có hơi quá.
Gò má Cảnh Lê nóng lên, xấu hổ lùi về sau một chút, muốn giấu những phản ứng không nên có này.
Tần Chiêu mỉm cười, lại hôn lên môi cậu một cái: "Hiểu rồi."
Không nhịn được.
Cá nhỏ muốn hắn rồi.
Tần Chiêu thẳng người lại, dắt người đi tiếp về phía trước, "Đừng nghĩ lung tung nữa. Về nhà thôi."
"..."
Cảnh Lê có cảm giác mất mát kỳ lạ. Không đợi cậu trả lời, Tần Chiêu thong thả bổ sung nửa câu sau: "Không về nhà thì làm sao giúp ngươi đây?"
Cảnh Lê chớp mắt, một lúc sau mới hiểu 'giúp' của Tần Chiêu là ý gì, tai lập tức đỏ bừng.
Mấy ngày sau đó, hai người đều ở trong thôn.
Tần Chiêu đoán không sai. Sau khi về đến môi trường quen thuộc, Cảnh Lê có cảm giác an toàn nhiều hơn, ban đêm cũng không giật mình tỉnh giấc nữa.
Trước khi hắn rời đi có giao ruộng đất cho hàng xóm trông coi, lần này trở về phát hiện lúa mì trong đất phát triển rất tốt, cỏ dại cũng được nhổ sạch sẽ. Có thể thấy hàng xóm rất có tâm với hắn.
Tần Chiêu đưa mỗi người ba trăm văn coi như thù lao.
Những ngày này là thời gian bận rộn của vụ xuân, Tần Chiêu trồng các loại rau cải theo mùa, tất cả đều sinh trưởng trong thời gian ngắn, không tới nửa tháng là có thể ăn rồi.
Còn về phía học viện bên kia, thôn trưởng vốn muốn để Tần Chiêu tập trung ôn luyện thi phủ, không cần đến học đường. Nhưng không chịu nổi khát vọng của các đệ tử đối với Tần Chiêu, cộng thêm Tần Chiêu không bài xích gì, vui vẻ đồng ý quay về giảng bài.
Chỉ là...
"Ngươi không được đi." Tần Chiêu ấn Cảnh Lê về lại giường, nghiêm túc nói.
Cảnh Lê cau mày: "Tại sao chứ?"
Tần Chiêu thong thả mặc quần áo, hợp tình hợp lý mà nói: "Trong học đường nhiều trẻ con, ta phải giảng bài không lo cho ngươi được. Lỡ như bị đụng trúng thì làm sao đây?"
Cảnh Lê: "..."
Người này thật sự coi mình là búp bê sứ ném một cái là vỡ sao.
Cảnh Lê nghĩ một hồi, giọng nói dịu nhẹ đi: "Tần Chiêu, một mình ta ở nhà rất chán..."
"Ta chỉ đi có hai giờ." Tần Chiêu sờ lên mái tóc của Cảnh Lê, dịu dàng nói: "Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta, buồn chán thì đọc sách luyện chữ, coi như là thai giáo* đi. Nghe lời ta, sau bếp đang ninh canh, buổi trưa về sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."
*Thai giáo: Là quá trình giáo dục bắt đầu từ lúc mới mang thai, thúc đẩy sự phát triển khỏe mạnh về thể chất và tinh thần của thai nhi, để thai nhi có sự phát triển toàn diện.
... Buồn chán thì đọc sách, luyện chữ, còn phải thai giáo.
Bộ đây là thế giới của học bá à?
Cảnh Lê không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn đồng ý.
Tần Chiêu nhanh chóng rời đi, tiếng chuông từ học viện gần mà xa truyền tới. Tần tiên sinh đi xa đã lâu bắt đầu lên lớp rồi.
Cảnh Lê hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn đọc sách luyện chữ, cậu nằm trên giường một hồi, sau đó đứng dậy đến giá sách lục tìm thoại bản. Nhưng có lẽ không có hứng thú mấy, trước đây đọc nó với tâm trạng thích thú thì giờ đây đọc lại không có gì thú vị. Cảnh Lê đổi mấy quyển liên tiếp nhưng không có một quyển nào đọc được.
Lục thoại bản xong cậu lại lục tàng thư của Tần Chiêu.
Tàng thư của Tần Chiêu khô khan hơn thoại bản của cậu. Không phải tứ thư ngũ kinh thì chính là sách y các kiểu. Cảnh Lê nhàm chán rút một quyển, trong quyển sách dày cộm đột nhiên có một quyển khác mỏng hơn rơi xuống.
Cảnh Lê liếc mắt nhìn, là quyển "Xuân vi mật sự" mà lúc trước nhìn thấy, không biết tại sao bị kẹp trong sách.
*Có thể bạn đã quên, quyển sách này tên đúng là
, Cảnh Lê nhầm chữ Khuê 闺 (khuê phòng) thành chữ Vi 闱 (trường thi).
Cậu định đặt nó lại giá sách, nhưng sau đó chợt khựng lại.
Chữ 'vi' trong xuân vi... Viết như vậy sao?
Cảnh Lê không còn là con cá nhỏ ngốc nghếch không biết chữ của một năm trước, người khác nói gì cũng tin là vậy nữa. Cậu cúi thấp đầu, nhìn kỹ bốn chữ đó một lần nữa.
Trong học đường yên lặng như tờ, lúc trước Tần Chiêu đã tìm thôn trưởng hỏi thăm tiến triển của chương trình học, nên giờ đang tùy ý gọi vài người kiểm tra nội dung mà thôn trưởng từng dạy.
Đại đa số học viên đều trả lời rất vấp, chỉ có Lâm Thanh Nhi là đáp trôi chảy.
Tần Chiêu khen thưởng gật đầu: "Rất tốt. Ngồi đi."
"... Lúc nãy ai chưa thuộc bài về nhà chép lại mười lần. Lần sau lúc ta giảng bài thì nộp lên." Tần Chiêu nói, "Hôm nay ta dạy các ngươi..."
Có người gõ nhẹ lên cửa của học đường.
Lời nói của Tần Chiêu dừng lại, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành, thấp giọng nói: "Vào đi."
Cánh cửa bị mở ra, Cảnh Lê đứng ngoài cửa, vô tội nhìn hắn.
Lông mày Tần Chiêu hơi nhíu lại: "Ngươi đến đây làm gì vậy?"
Cảnh Lê cong khóe miệng, cười đáp: "Ta đến cho con nghe giảng, tiên sinh."
Tác giả có lời muốn nói:
Cá Con: Ta chỉ là một bé – công cụ – con mà thôi.