Ngôi chùa này thoạt nhìn được xây từ niên đại xa xưa.
Nhìn từ bên ngoài thì cả cửa lẫn tường ngói đều hơi u ám, vài chục bậc thang đá trước cửa được quét dọn sạch sẽ.
Tần Chiêu đứng dưới bậc đá, nhìn nhìn vị tăng nhân kia, xác nhận đối phương đúng là đang nói chuyện với mình.
Cố nhân?
Chẳng lẽ trước kia hắn từng tới đây?
Hay là... Cá nhỏ đã từng tới?
Tần Chiêu chợt nhớ ra lúc trước Phương Thiên Ứng có nói với bọn họ lai lịch của con cá chép gấm, đúng là nó từng được nuôi trong một ngôi chùa.
Lẽ nào chính là ngôi chùa này?
Hai mắt Tần Chiêu hơi tối lại, hắn chần chừ một lát rồi cất bước lên thềm đá.
Bất kể cố nhân mà tăng nhân kia nói là hắn hay cá nhỏ thì hắn đều phải đi vào trong tìm hiểu thực hư.
Tần Chiêu được tăng nhân kia dẫn vào trong chùa.
Ngôi chùa này nhìn bên ngoài thì hơi xấu xí, bên trong lại rất đáng xem xét. Đi qua cánh cửa màu son là một khoảng sân rộng lớn, chính giữa sân đặt một lư hương cao lớn, hai bên trái phải là hành lang và tháp chuông trống*, tất cả đều được quét dọn sạch sẽ.
*Tháp chuông trống 钟鼓楼: là một loại kiến trúc cổ ở Bắc Á, gồm một tháp chuông và một tháp trống. Hai tháp này được dùng với mục đích báo giờ, buổi sáng gõ chuông, buổi tối đánh trống nên được gọi là tháp chuông trống. (theo wikipedia)
Tăng nhân pháp hiệu Tịnh Trần, tuổi tác tầm tầm Tần Chiêu, hiện là trụ trì của ngôi chùa.
Ông vừa dẫn Tần Chiêu vào trong vừa giới thiệu cho Tần Chiêu nghe về ngôi chùa.
Chùa này tên là Vân Quan, được xây dựng từ tiền triều, tính đến nay đã hơn sáu trăm năm tuổi. Vị trí chùa ở nơi hẻo lánh, lại sâu tận trong núi nên hiếm khách hành hương, đa phần là thôn dân của mấy thôn xóm lân cận tới dâng hương, đồng thời đón tiếp một vài lữ khách rẽ lối qua đây.
Tịnh Trần dẫn hắn tới một thiên viện, chắp tay trước ngực, nói: "Hiện đã qua giờ cơm chay, ta sẽ phân phó nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho thí chủ. Núi hoang chùa cổ, cơm canh rau dưa, mong thí chủ không chê."
Tần Chiêu đáp lễ với ông: "Không dám, làm phiền tôn sư."
Tịnh Trần vừa định đi thì Tần Chiêu gọi lại hỏi: "Tại hạ còn một chuyện không rõ, tôn sư vừa mới nhắc tới cố nhân, không biết là có ý gì?"
Tịnh Trần nghe thế chỉ cười cười, vuốt cằm nói: "Thí chủ tâm sáng như gương, hỏi nhiều làm chi?"
"... Ngài nghỉ ngơi đi, bần tăng có chút việc, lát nữa sẽ quay lại."
Không hỏi được gì từ trụ trì, Tần Chiêu đành xem như thôi.
Hắn đang chuẩn bị đi vào viện tử thì sọt cá trong tay hơi động, vừa cúi đầu đã đối diện với một đôi mắt tròn xoe trong sáng.
Cá chép nhỏ lắc lắc đuôi, miệng nói tiếng người: "Chúng ta vào chùa rồi hả? Sao ngươi không gọi ta dậy?"
Như này thì chẳng phải lúc ở trong chùa cậu chỉ có thể làm cá thôi ư?
Tần Chiêu vốn cũng muốn chờ cậu dậy, biến về hình người rồi mới vào chùa, ai ngờ vị trụ trì kia lại ra đón nhanh như vậy. Tần Chiêu kể lại chuyện vừa rồi cho Cảnh Lê, đối phương hơi nghiêng đầu.
"Cố nhân?" Cá nhỏ hỏi: "Trước kia ngươi từng tới đây hả?"
Tần Chiêu lắc đầu, hắn cũng không có kí ức gì về nơi này.
"Ta thấy cố nhân hắn ta nói là ngươi." Tần Chiêu nói.
"Ta á?"
Cảnh Lê nhìn xung quanh, kì diệu là cậu thật sự thấy nơi này có chút quen mắt.
Chẳng lẽ đây thật sự là nơi mà con cá này từng sống dạo trước?
Cảnh Lê: "Vào trong xem chút đi."
Tần Chiêu đi vào trong viện tử.
Thiên viện thanh u độc đáo, có một tiểu hòa thượng khoảng chừng bảy tám tuổi đang quét lá trong góc sân.
Đi vào viện tử là thấy ngay nhà chính rất lớn, cao hơn một tầng so với những gian phòng bên cạnh, trên mái hiên lợp ngói lưu ly, nhìn qua vừa khí thế vừa rộng rãi.
Chính giữa viện tử là một hồ sen, mặc dù hiện tại đã sang đông nhưng sen trong hồ vẫn rất tươi tốt.
Trong hồ có một bông sen ung dung nở rộ, hình dáng lại không giống với hoa sen bình thường.
Tần Chiêu đi tới cạnh hồ sen, cá chép nhỏ cũng ló đầu ra dò xét bông hoa sen kì lạ. Đúng lúc ấy thì có một giọng nói non nớt vang lên sau lưng bọn họ: "Đó là sen tịnh đế*."
*Sen tịnh đế 并蒂莲: Là loại sen hiếm có hai bông trên một cành, được xem là hiện thân của tình yêu.
Cảnh Lê nghe mà giật thót lập tức trốn lại vào trong sọt, Tần Chiêu quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu hòa thượng mới nãy còn đang quét lá đi tới.
Tiểu hòa thượng chắp tay hành lễ với Tần Chiêu, nói: "Ngài hẳn là khách quý mà sư phụ nhắc đến, đệ tử đã thu xếp phòng ở sạch sẽ, ngài có thể vào nghỉ ngơi."
Tần Chiêu hỏi: "Mùa hoa sen là tháng sáu đến tháng tám, bây giờ mới tháng hai mà sao sen đã nở rồi?"
"Thí chủ có điều không biết, sen trong hồ này bốn mùa đều nở, vô cùng huyền diệu."
Tiểu hòa thượng tính tình lanh lợi, có lẽ là bởi trong chùa tĩnh mịch, không có người nói chuyện cùng nên vừa gặp là đã tuôn một mạch: "Nghe nói sen trong hồ bắt đầu nở như vậy từ năm năm trước, nhưng mà đệ tử ở chùa đã ba năm, đến nay mới là lần đầu trông thấy sen tịnh đế. Sư phụ từng nói vạn vật đều có linh tính, nói không chừng hồ sen đoán được cố nhân trở về nên nở hoa đón tiếp."
Lại là cố nhân.
Tần Chiêu chớp mắt, vô thức cúi đầu đối diện với đôi mắt nghi hoặc trong sọt cá.
Không đợi Tần Chiêu nói điều mình thắc mắc ra khỏi miệng thì tiểu hòa thượng đã nhiệt tình nói: "Ngài đi cùng ta tới đây."
Tiểu hòa thượng dẫn hắn đi vào gian nhà chính, trong phòng bày trí rất đẹp, phảng phất trầm hương nhàn nhạt, không giống như phòng để chiêu đãi khách nhân mà lại giống với thiền viện của cao tăng tu hành hơn.
Tần Chiêu đặt sọt cá lên bàn, cá chép nhỏ thừa dịp tiểu hòa thượng không chú ý mà nhô đầu lên quan sát.
Rất quen thuộc.
Bất kể là hồ sen bên ngoài hay căn phòng này đều khiến Cảnh Lê thấy thân quen vô cùng. Bọn họ còn chưa vào trong xem nhưng cậu đã có thể nói rõ bày bố cụ thể trong đó.
Thật kì lạ...
Trước đây Cảnh Lê chưa bao giờ có kí ức gì của nguyên thân, cậu còn nghĩ rằng có thể nguyên thân chỉ là một con cá bình thường nên không có nhiều kí ức.
Nhưng sau khi đến nơi này thì những hình ảnh phụ bụi trong trí nhớ chậm rãi sáng rõ lại.
Hơn nữa... Cậu thậm chí còn có cảm giác đó không phải là kí ức của nguyên thân mà là của chính cậu.
Cậu cảm thấy mình đã từng sống ở đây.
"Mời thí chủ dùng trà." Tiểu hòa thượng rót trà dâng tới, Cảnh Lê bị dọa sợ vội vàng trốn vào trong giỏ thì người kia lại tiến tới, cười nói: "Đừng sợ, ngươi không nhớ ta à?"
Cảnh Lê: "..."
Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi chờ ta một chút."
Cậu quay người ra khỏi phòng, một lúc sau thì ôm một vật trong suốt đựng đầy nước đi vào.
Vật kia có hình cầu, trên hẹp dưới rộng, tiểu hòa thượng ôm hơi vất vả. Đáy vật kia có bỏ đá nhỏ và vài cây rong, tiểu hòa thượng đặt nó lên bàn rồi nói với Tần Chiêu: "Thí chủ bỏ cá chép nhỏ vào trong này đi, trước kia nó thích ngủ trong đó lắm."
Tần Chiêu không vội thả cá mà hỏi lại: "Cố nhân mà ngươi nói chính là nó?
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Đúng vậy, hồ sen mà thí chủ vừa thấy tên là hồ Linh Lý, cá chép nhỏ trước kia sống ở đó, đều là do đệ tử chăm sóc."
"Hồ Linh Lý..." Tần Chiêu cúi đầu nhìn Cảnh Lê, người kia vô tội lắc đầu.
Cậu không nhớ ra được.
Tần Chiêu im lặng thở dài, vớt cá chép từ trong sọt ra bỏ vào bể cá trong suốt nọ.
Trong bể cá tầm mắt vô cùng tốt, cá chép nhỏ vừa vào nước liền thoải mái lộn một vòng, đâm đầu vào bụi rong.
Tiểu hòa thượng hăng hái quan sát nó, vẻ mặt vui mừng: "Vẫn thích trong này như thế."
Cá chép nhỏ trong nước vui sướng vẫy vẫy đuôi.
Tần Chiêu lại hỏi: "Trước kia nó ở trong này thế sao lại bị lạc ra bên ngoài?"
Nhắc đến chuyện đó thì vui mừng trong mắt tiểu hòa thượng nhạt đi: "... Là do đệ tử không cẩn thận."
Cậu kể: "Tháng ba năm ngoái sư tổ viên tịch tạo hóa, sư phụ kế nhiệm lên làm trụ trì. Dạo đó trong chùa công việc bề bộn, đệ tử không có thời gian tới nơi này. Đến lúc an ổn lại thì chẳng thấy nó đâu nữa. Nhưng mà sư phụ dạy đệ tử đạo lí nhân quả số mệnh, dặn đệ tử kiên nhẫn chờ đợi, có duyên tất sẽ gặp lại. Không nghĩ tới nó quả thật trở về."
"Chỉ là..." Tiểu hòa thượng quan sát cá chép nhỏ qua thành bể trong suốt, nghi hoặc nhíu mày: "Hình như mập lên kha khá thì phải?"
"!!!"
Cá chép nhỏ lảo đảo, suýt thì đâm đầu vào thành bể.
Cậu tức giận ngước đầu lên, bất mãn vẫy vẫy vây cá với tiểu hòa thượng.
Béo đâu mà béo!
Tiểu hòa thượng cười cười trấn an: "Được rồi được rồi, biết ngươi không béo. Ra ngoài lâu rồi mà tính tình vẫn xấu như vậy, mất công ta ngày nào cũng lo ngươi ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên..."
Tần Chiêu nhìn hai người thân thiết, đôi mắt hơi tối lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tiểu hòa thượng còn có việc cần làm nên không ở lại lâu, một lúc sau thì cáo từ Tần Chiêu rời đi.
Cá chép nhỏ một mình chơi trong bể hồi lâu, cảm thấy tình trạng choáng đầu buồn nôn triệt để biến mất thì hài lòng cực kì.
Ấy nhưng nãy giờ Tần Chiêu lại không hề nói chuyện.
Cảnh Lê nhận ra sự khác thường của hắn, bơi ra khỏi đám rong, nhỏ giọng hỏi: "Tần Chiêu... Ngươi không vui à?"
"Không có." Tần Chiêu nâng tay cách thành bể chạm vào đầu Cảnh Lê: "Ngươi trở lại chốn cũ, ta rất vui."
"Ngươi gạt ta." Cảnh Lê nói, "Rõ ràng ngươi chẳng vui mấy."
Bọn họ ở chung lâu như vậy, Cảnh Lê làm sao mà không nhìn ra cảm xúc của Tần Chiêu thay đổi.
Tần Chiêu chỉ nhìn cậu không nói gì, Cảnh Lê nhảy lên hôn nhẹ vào tay hắn.
Cá chép nhỏ nhảy tới nhảy lui làm nước bắn ra khắp nơi.
Tần Chiêu buồn cười: "Rồi rồi, đừng làm loạn."
"Ta không làm loạn, ta đang dỗ ngươi." Cảnh Lê nhảy tới mệt, thở hổn hển nói: "Ngươi cho là ta phải ở lại nơi này hả?"
Tươi cười trên mặt Tần Chiêu nhạt đi.
Cảnh Lê nói: "Đúng là ta cảm thấy nơi này rất quen thuộc, có thể trước kia ta từng ở đây thật nhưng mà hiện tại ta đã có nhà rồi. Chúng ta cũng đã thành hôn, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ ta lại trong chùa để ta ăn chay hết đời hả?"
Tần Chiêu: "..."
Trọng điểm là chuyện ăn chay à?
Tần Chiêu dở khóc dở cười, đưa tay sờ sờ đầu cá nhỏ: "Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi, xin lỗi, là ta nghĩ nhiều."
Cảnh Lê: "Thế này mới phải chứ, không được nghĩ lung tung nha."
"Nhưng mà, có một chuyện chúng ta không thể không bàn."
"Chuyện gì?"
Tần Chiêu nói: "Nếu ngươi thật sự là con cá chép bị lạc mất của ngôi chùa này, vậy ta mang ngươi về đây lẽ ra nên vật quy nguyên chủ mới phải."
Cảnh Lê nghe mà sững sờ, quên luôn cả đong đưa vây cá.
Tần Chiêu nói rất có lý.
Tiểu hòa thượng không rõ chuyện chứ bọn họ đã thông qua tin tức lúc trước mà biết rằng cá chép nhỏ là bị người nhân dịp rối loạn trộm mất. Khúc chiết trong quá trình tạm thời không bàn đến, nhưng mà chủ nhân của cá chép tính ra vẫn là chùa Vân Quan.
Nếu như Tần Chiêu khăng khăng muốn mang cậu đi thì hành vi ấy chẳng khác nào đám trộm cắp kia.
Cảnh Lê hiểu rõ quan hệ trong đó, vây cá cũng tiu nghỉu.
Cậu còn ngỡ là thể chất đi đâu xui đó của mình đã được chữa khỏi, ai mà ngờ tìm đại chỗ tá túc vẫn tạo ra điềm gở, giỏi thật.
Tần Chiêu trấn an: "Không sao, lát nữa ta bàn lại với trụ trì, mua ngươi về là được."
Cảnh Lê gật đầu nhưng vẫn không hết sa sút.
Giá mà cậu không say sóng thì tốt rồi.
Nếu không say thì hiện tại bọn họ hẳn là đang ở trên thuyền, sáng mai là đến Giang Lăng rồi.
Cũng sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Cảnh Lê bây giờ không tiện biến về hình người nên đành ngoan ngoãn chờ trong bể cá. Tần Chiêu ra ngoài sân đi một hồi rồi quay về phòng.
Hôm nay sắc trời u ám, trong núi quanh quẩn tiếng chuông ngân, vang vọng kéo dài.
"Nơi này không có ai khác ngoài chúng ta." Tần Chiêu nói.
Cảnh Lê ló đầu ra từ trong đám rong: "Không có thì thôi, vừa khéo ngươi thích yên tĩnh, như vậy không tốt à?"
"Không phải không tốt mà là quá tốt." Tần Chiêu nhíu mày, "Chùa miếu bình thường sẽ có một khách xá để đón tiếp khách hành hương, nãy ta vừa ra ngoài quan sát thì thấy mấy khách xá bên cạnh đều trống không. Ngươi không cảm thấy kì lạ à?"
Khách xá trống phòng mà lại an bài bọn họ ở thiên viện điều kiện cực tốt này.
Chỉ vì Tần Chiêu mang cá chép nhỏ về ư?
Tần Chiêu có chút nghi ngờ.
Không chờ hắn nghĩ ra nguyên do thì có người gõ cửa.
Tần Chiêu đi tới mở cửa, là Tịnh Trần trụ trì mang đồ ăn tới.
Tịnh Trần thi lễ với Tần Chiêu, nói: "Thí chủ đợi lâu, cơm chay đã chuẩn bị xong rồi."
Tần Chiêu đứng dậy đáp lễ: "Đa tạ tôn sư."
Tịnh Trần gật đầu, dư quang ngó thấy cá chép kích động khi nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt chợt lóe sáng, tựa hồ có hơi kinh ngạc.
Tần Chiêu không chú ý tới, nói tiếp: "Tôn sư xin dừng bước, tại hạ có chuyện muốn thương nghị với tôn sư."
Tịnh Trần lấy lại tinh thần: "Mời thí chủ nói."
Tần Chiêu nói rõ: "Hôm nay tại hạ đến đây chỉ là trùng hợp, trước đó cũng không biết con cá chép gấm này là của chùa Vân Quan. Đã là trời xui đất khiến, tại hạ muốn chính thức mua lại nó, mời tôn sư cho một cái giá."
Thật ra nếu Tần Chiêu để cá chép nhỏ ở lại đây thì cậu cũng có cách tự mình bỏ trốn tới Giang Lăng tìm hắn.
Nhưng đó tuyệt không phải là chuyện quân tử làm, Tần Chiêu cũng sẽ không làm như thế.
"Thí chủ làm người chính trực, bần tăng khâm phục." Tịnh Trần trả lời: "Chỉ là, con cá này cũng không phải đồ trong chùa mà là có người gửi nuôi nó ở đây. Thí chủ muốn mua lại cũng không nên tìm bần tăng."
Tần Chiêu nhíu mày: "Nguyên chủ của nó là người phương nào?"
Tịnh Trần không trả lời ngay.
Ông chợt nhìn về cá chép gấm nhỏ trong bể cá, ôn hòa nói: "Chắc là chính nó cũng không nhớ rõ, con cá này ấp nở ra trong chùa năm năm trước."
Cảnh Lê khẽ giật mình.
"... Vốn nó là một quả trứng cá, theo sư phụ ta, cũng chính là trụ trì trước đây của chùa Vân Quan thì từ lúc ông ấy tiếp nhận chức trụ trì đã nằm yên trong hồ Linh Lý rồi, không rõ lai lịch, không rõ tuổi tác."
"Mãi tới năm năm trước, có một vị khách quý đi đường tắt qua đây nên ghé vào tá túc. Người đó nghe nói chuyện lạ về trứng cá thì chọn vào ở trong thiên viện này. Ngay đêm đó, quả trứng nở ra con cá chép gấm đó."
"Sau khi nở ra thì nó lập tức quấn lấy vị khách quý kia. Khách quý ở lại trong chùa hơn nửa tháng, mỗi ngày đều bị nó dây dưa, không được yên ổn. Trụ trì thấy nó và người khách ấy có duyên liền tặng luôn cho người nọ."
"Vị khách quý đó cũng vô cùng thích con cá này, chỉ là khi ấy hắn còn bận chuyện quan trọng nên nhờ chùa Vân Quan chăm sóc, ước định ba năm sau sẽ quay lại đón nó."
"Bể cá này chính là người kia tặng lại trước khi đi, đó giờ vẫn luôn đặt trong căn phòng này." Tịnh Trần nói đến đây, cười cười: "Nói đến cũng hay, con cá nhỏ này có linh tính lắm, luôn thừa dịp không ai chú ý mà nhảy đến trong bể cá chơi đùa, như thể biết được đó là đồ chủ nhân tặng cho nó ấy."
Tăng nhân khuôn mặt hiền lành, thanh âm bình ổn trầm tĩnh. Cảnh Lê ngước đầu nhìn ông, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn hồi ức xa xưa.
"... Sao ngươi lại bám người thế chứ? Chẳng lẽ xem ta là mẹ ngươi thật đấy à?"
"Một con cá nho nhỏ mà thật to gan, ngươi mà còn dám nửa đêm nhảy lên giường của ta, làm ướt quần áo ta thì bản vương sẽ sai người bỏ ngươi vào nồi nấu canh!"
"Muốn đi theo ta thế à? Nhưng bây giờ ta không thể mang ngươi đi cùng được, ngoan ngoãn ở lại đây, vài năm nữa ta sẽ tới đón ngươi."
Cảnh Lê không nhớ nổi người kia là ai, thậm chí ngay cả khuôn mặt, dáng người cũng không nhớ nổi.
Cậu chỉ biết bắt đầu từ một ngày nào đó cậu liền đang đợi người kia, đợi ngày này qua ngày khác. Cậu nhảy khỏi hồ Linh Lý, lén lút nhảy vào phòng, nhảy vào bể cá người kia lưu lại.
Như thể làm thế thì người kia sẽ xuất hiện, đưa tay vuốt ve cậu, mỉm cười với cậu.
Thế nhưng người kia không tới.
Không ai tới tìm cậu hết.
Cảnh Lê chìm xuống đáy bể, vây cá nhẹ nhàng lay động, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.
Tần Chiêu nhìn cá chép nhỏ bên kia, mơ hồ hiểu ra gì đó, thấp giọng hỏi: "Vì sao người kia không tới đón nó?"
Tịnh Trần nhạt giọng đáp: "Bởi vì người kia đã chết ba năm trước."
Hiện tại là lúc mặt trời sắp xuống núi, tà dương từ ngoài chiếu vào cửa, cả gian phòng phủ màu vàng rực mà khuôn mặt Tần Chiêu lại tái nhợt. Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Người kia... Là Vinh thân vương?"
Tịnh Trần: "Phải."
Trong phòng chợt yên tĩnh lại. Một lát sau, Tần Chiêu mới cười nhẹ: "Thì ra là thế... Thì ra là thế..."
Lời này của hắn giống như cảm thán, lại như bừng tỉnh đại ngộ.
Tần Chiêu chắp tay khom người với Tịnh Trần, trịnh trọng hành đại lễ: "Đa tạ tôn sư cho biết, tại hạ đã hiểu."
Tịnh Trần gật đầu: "Thí chủ dùng bữa đi, sáng mai bần tăng sẽ phái đệ tử đưa ngài xuống núi."
"Được."
Tần Chiêu đang định tiễn người ra ngoài thì Tịnh Trần đi tới cửa như chợt nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, bần tăng còn có một chuyện..."
Ông quay người trở lại cạnh bể cá, vén vạt áo lên rồi thò tay vào bể vớt cá chép nhỏ ra ngoài.
Cảnh Lê còn chưa lấy lại tinh thần sau khi nghe chuyện vừa rồi, thẳng đến khi thân thể rời nước mới bắt đầu giãy dụa lại bị hai bàn tay hữu lực đè lại.
Tần Chiêu hỏi: "Tôn sư làm gì thế?"
"Thí chủ yên tâm, bần tăng sẽ không tổn thương nó." Tịnh Trần giải thích: "Trong chùa nuôi không ít cá chép, hiểu rõ tập tính của loài ấy. Bần tăng trông thấy thân thể con cá này tựa hồ có hơi khác thường nên muốn cẩn thận xem lại."
Tần Chiêu nhíu mày: "Thân thể khác thường?"
Dạo này Cảnh Lê đã khôi phục bình thường nhưng hắn vẫn chưa quên dáng vẻ khó chịu vài hôm trước của y.
Đoạn thời gian đó, bất kể Tần Chiêu bắt mạch cho y bao nhiêu lần cũng không thể nhìn ra điều gì khác lạ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bản thể của y vốn không phải người, cho nên thân thể có gì không ổn cũng sẽ không biểu hiện qua mạch tượng.
Vì thế nên Cảnh Lê hẳn không phải đi khám đại phu mà nên đi hỏi người hiểu rõ tập tính cá chép mới phải.
Tịnh Trần đưa cá chép cho Tần Chiêu: "Còn nhờ thí chủ giữ chặt nó giúp bần tăng."
Cảnh Lê cả người bị giữ chặt, toàn thân chỉ còn đuôi cá có thể giãy dụa.
Đang yên đang lành tự nhiên xem bệnh cho tui làm chi, thân thể tui hoàn toàn bình thường đấy ông hiểu không?
"Yên nào." Tần Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy cậu trong lòng bàn tay: "Vài ngày trước ngươi không khỏe lắm, để cho tôn sư nhìn xem thế nào."
Dứt lời, một bàn tay xa lạ đặt lên bụng Cảnh Lê.
Cảnh Lê không thích bị ai khác ngoài Tần Chiêu đụng chạm, thân thể uốn éo trốn tránh lại bị Tần Chiêu dùng sức đè lại không thể động đậy.
Bàn tay đặt lên bụng cậu cũng đè nặng thêm.
Hắn, hắn cứ thế để người khác sờ soạng sàm sỡ cậu ư???
Có còn nhớ mình là phu quân không đấy???
Cảnh Lê vừa giận vừa bực, Tịnh Trần vừa thu tay lại cậu lập tức cắn lên đầu ngón tay Tần Chiêu rồi nhảy phóc vào bể cá.
Cá chép nhỏ một mực trốn vào trong bụi rong, chỉ lộ ra đuôi cá nhỏ xíu đỏ tươi còn đang giận dỗi vẫy qua vẫy lại.
Tần Chiêu cơ hồ có thể đoán ra cậu đang mắng hắn trong lòng như thế nào, bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi: "Tôn sư có nhìn ra nó bị làm sao không?"
Tịnh Trần gật đầu: "Nhìn ra."
Nghe thế, cá chép nhỏ cũng ngừng vẫy đuôi.
Sau đó Tịnh Trần lo lắng nói: "Cũng không phải có gì lạ, nó có thai."
Hứ, đã nói là không sao mà còn sờ soạng lâu như thế, rõ ràng cậu chỉ là...
Chỉ là...
Có... Có cái thứ gì cơ???
Cảnh Lê vọt ra khỏi bụi rong, kinh ngạc nhìn tăng nhân trước mặt.
Chỉ thấy người kia chắp tay trước ngực, bình tĩnh nói với Tần Chiêu: "Theo bần tăng thấy, con cá chép này khoảng ba tháng nữa sẽ đẻ trứng, chúc mừng thí chủ."