Thời điểm Trần Ngọc Bình thức dậy, mặt trời còn chưa ló dạng. Sắc trời cũng còn tối.
Trong nhà chỉ có A Cha đang ở trong bếp làm cơm sáng, A Phụ cùng đệ đệ còn đang ở trên ruộng.
“A Cha.”
“Tỉnh, mau rửa mặt đi, A Phụ với đệ đệ con về đến ngay bây giờ.”
Trần Ngọc Bình ân ân đáp lời, cầm lấy thanh muối thô đi súc miệng.
Cậu không phải Trần Ngọc Bình chân chính, cậu mới xuyên qua không được mấy ngày, còn chưa có thức dậy nổi từ lúc trời vừa tờ mờ sáng.
Lúc cậu xuyên qua, người rất nóng, thân thể đặc biệt suy yếu, phải uống hai ba thang thuốc mới hết, nếu không có chuyện gì xảy ra, người cậu rất gầy lại yếu ớt, gió thổi qua là có thể ngã xuống đất. Có lẽ là bởi vậy, đối với việc cậu không rời nhà làm việc gì, người trong nhà cũng không có ý kiến.
“A Cha, hôm qua đặt cái lồng, hôm nay thu hoạch rất khá, có cá nhỏ cùng tôm nhỏ, trứng tôm muốn nhiều chút.” Trần Nguyên Thu đem thùng gỗ nhỏ đặt tại góc tường, người đi về phía giếng bên cạnh: “Tam ca, hôm nay tốt không?”
“Tốt hơn so với ngày hôm qua.”
Trần A Phụ nhìn con trai tới lấy thùng gỗ: “Nấu canh ăn rất thơm? Vừa vặn đủ chúng ta ăn một bữa.”
“Tam ca ngươi muốn ăn như thế nào?”
“Trứng tôm tương đối nhiều?”
Trần Nguyên Thu gật gật đầu.
“A Cha, trứng tôm để lại cho con, cá nhỏ đem đi chiên.” Trần Ngọc Bình hướng nhà bếp hô lên.
Trần A Phụ vào nhà gặp phải, nghe con thứ ba nói chuyện, trên mặt có nét cười: “Bình ca nhi nay có thấy tinh thần hơn rồi.”
“Ta cũng thấy vậy.” Trần A Phụ nói, ba lần liền đem cá tôm tách ra, trên bếp còn chút than đỏ, đem rửa cá sạch sẽ rồi để vào chảo chiên lên.
“Tam ca, ngươi cầm trứng tôm để làm gì?” Trần Nguyên Thu cắn một ngụm dưa chua thơm ngào ngạt, tò mò hỏi.
Trần Ngọc Bình thần thần bí bí cười: “Chính là món ăn ngon.”
“Đủ sao? Không đủ nói, nhị ca hôm qua cũng thả lồng, chắc cũng vớt được chút trứng tôm.”
“Một lát ta qua nhìn xem.”
Ở thôn Khổ Trúc, hài tử sau thành thân, sẽ phân ra sống một mình. . Đam Mỹ Sắc
Trần A Cha cùng Trần A Phụ tổng cộng có bốn người con, con trai lớn là Trần Ngọc Xuân là một ca nhi, cùng hán tử nhà Trương gia Trương Chí Vi thành thân, ở tại thôn phía nam, ở rất gần Trương gia. Con thứ hai Trần Nguyên Đông là một hán tử, cưới cô nương thôn kế bên, phòng mới cách nhà cũ không xa, đi vài bước là tới.
Con thứ ba Trần Ngọc Bình, cũng là một ca nhi, mắt thấy đã sắp mười chín tuổi, lại chậm chạp không thấy có người đến cửa ngõ lời, này là do đâu, chính là bởi vì con thứ ba nốt ruồi sinh dục giữa mày quá nhạt, nếu không phước lớn mạng lớn, khó mà sinh con được.
Con trai nhỏ Trần Nguyên Thu, vừa 17 tuổi, là một hán tử cao cao tráng tráng, năm trước liền có người đến cửa ngõ lời, không quan tâm là trong thôn hay thôn kế bên, có không ít ca nhi và cô nương vừa ý hắn, bản thân hắn cũng không vội để thành thân.
Thế giới này quả thật rất kỳ quái.
Có nam có nữ, còn sinh được ca nhi, ca nhi giới tính là nam, giữa mày có nốt ruồi sinh dục.
Hán tử cùng ca nhi có thể thành thân, hán tử cùng cô nương cũng có thể thành thân, ca nhi cùng cô nương cũng có thể thành thân, ca nhi cùng ca nhi cũng có thể thành thân. Hán tử cùng hán tử, cô nương cùng cô nương thì rất ít thấy.
Nốt ruồi sinh dục của ca nhi, thân thể sẽ tương đối cường tráng, cũng có chút tương tự như hán tử, cũng có thể xây dựng một gia đình, như vậy ca nhi thành thân không khó. Cùng cô nương hoặc ca nhi kết hôn cũng không khó, cũng có thể sinh dục con cái, ca nhi tuy là ca nhi, tự mình lại không thể sinh được, khả năng sinh sản lại giống nhau, nhưng không so được với hán tử, cũng không kém hơn là bao.
Trần Ngọc Bình tình huống có chút đặc thù, nốt ruồi của cậu rất nhạt, khung xương cũng gầy yếu, khả năng sinh dục cũng thấp, cũng giống y như nốt ruồi sinh dục của cậu.
Tuy nói lớn lên cũng không tệ, mi thanh mục tú, nhưng sau khi lớn lên, lại không thấy ai đến cửa ngõ lời, càng không phải nói là thành thân.
Nguyên chủ đối với chuyện này mà khổ sở, Trần Ngọc Bình xuyên qua lại không cảm thấy có gì to tát.
Là một người đến từ hiện đại, áp lực cuộc sống rất lớn, một người rất nhanh đã 30 tuổi, cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, một người cũng quá là hạnh phúc.
Có thời gian nhiều nghĩ đến việc ăn uống là tốt nhất, hà tất phải tạo áp lực cho chính mình.
Trần Ngọc Bình giúp đỡ A Cha dọn dẹp mấy việc vặt trong nhà thỏa đáng, hai cha con liền đi về phía nhà Trần Nguyên Đông.
Liễu Quế Hương cùng hài tử ở dưới mái nhà thêu thùa kiếm sống, nhìn thấy A Cha cùng Tam đệ lại đây, cười đứng dậy tiếp đón.
“Đứa nhỏ này ngủ thật ngoan.” Trần A Cha nhìn cháu gái lớn, rồi vén tay áo, nhanh nhẹn dọn dẹp nhà gíup con dâu thứ hai.
Liễu Quế Hương giúp A Cha một chút, Trần Ngọc Bình ngồi dưới mái hiên, canh cháu gái lớn ngủ.
“Ngươi đi nghỉ ngơi, cũng không thiếu sống.”
“Ta còn nghĩ cho Xảo Nữu Nhi ngủ rồi, mới bắt đầu dọn dẹp, khó được một ngày cô nhóc này ngủ nhiều như vậy.”
Trần A Cha mặt mày ôn hòa: “Ngươi chuyên tâm giữ con là được, chuyện vặt trong nhà, ta lại đây giúp ngươi sắp xếp. Rảnh rỗi, ngươi liền nghỉ ngơi một chút.”
“Nơi nào nhàn được, ta nghĩ ngơi cả người liền không thoải mái.”
Trong phòng ngoài phòng dọn dẹp sạch sẽ, Trần A Cha vào nhà bếp bưng lên nửa chén trứng tôm: “Trứng tôm này ta bưng đi nha, Bình ca nhi rất thích ăn, ta đưa hắn làm ròii đem chút lại đây.”
“Bình ca nhi thích ăn, nếu có trứng tôm, ta liền kêu A Phụ nó đưa về nhà chính.”
“Này không cần, trái phải một ngày ra đến đây cũng vài lần.” Nói chuyện, Trần A Cha hỏi con thứ ba: “Ngươi ở chơi với Xảo Nữu Nhi hay là trở về?”
Tiểu coi nương hơn ba tháng, trắng trẻo mập mạp đôi mắt vừa tròn vừa lớn, Trần Ngọc Bình còn rất hiếm lạ, thấy nàng tỉnh lại, liền ôm vào trong ngực đùa với nàng, liên tiếp cùng nàng nói chuyện, nhìn hai thúc cháu nói chuyện rất vui..
“Ta cùng A Cha trở về.” Trần Ngọc Bình buông Xảo Nữu Nhi: “Nhị tẩu, mắm tôm làm tốt, ta lấy chút lại đây, lại đến chơi với Xảo Nữu Nhi.”
Liễu Quế Hương tất nhiên là cười đáp ứng.
Mẻ tôm sông, dùng để làm mắm tôm, đặc biệt vị ngon.
Chỉ sợ là trứng tôm không nhiều, Trần Ngọc Bình cũng hứng thú bừng bừng nhóm lửa chuẩn bị làm, Trần A Cha không quản cậu, hắn còn có việc bận, tự con thứ ba bận rộn đi.
Mắm tôm làm tốt, nhà bếp tràn ngập một mùi hương.
Trần A Cha từ vườn rau trở về, bị mùi hương này làm cho phát ngốc: “Đây là cái gì?”
“Mắm tôm.” Trần Ngọc Bình cười hì hì nói: “A Cha, cơm trưa nay ta nấu, gọi nhị ca bọn họ lại đây thế nào?”
“Được, ngươi nấu cơm trưa, ta đi ngoài ruộng nhìn, thuận đường nói cùng nương Xảo Nữu Nhi.”
Trần A Cha chân trước mới vừa đi, Trần Ngọc Bình cầm tiền, đi về phía đông đầu thôn mua hai khối đậu hũ.
Cơm trưa nấu đơn giản, mắm tôm hầm đậu hủ, mắm tôm xào đậu que, canh nấm hương rau xanh, cá nhỏ chiên. Trừ bỏ cá nhỏ của nhà mình, Liễu Quế Hương lại đây cũng đem theo nữa chén.
Người Trần gia từ đồng ruộng trở về, xa xa mà đã ngửi thấy một mùi hương.
“Tam ca đây là làm món gì ngon!” Trần Nguyên Thu hưng phấn mà chạy đến phòng ăn: “Tam ca, ngươi nấu món ngon gì? Từ xa đã ngửi thấy.”
“Đó là mắm tôm, khi nấu đồ ăn bỏ một chút, là thơm ngay.” Trần Ngọc Bình vừa dọn chén vừa trả lời.
Tác giả có lời muốn nói:
- -------------------****---------------------------
Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Thật ra đây là bộ đầu tiên tui đào hố, nhưng đến hôm nay mới edit được. ^_^
Edit: Tui Edit theo hiểu biết của mình, không thích có thể bỏ qua. Nếu có sai sót xin cmt để mình sửa lại.
Xin Cảm Ơn!