Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 75: Năm mươi



Dụ Quy Tinh thả tay xuống, ngồi thẳng dậy: "Mẹ, đừng hỏi nữa".

Trần Cửu Cửu cau mày nhìn Mạc Sơ Quyết đang ngơ ngác rồi lại nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Dụ Quy Tinh, cuối cùng cố gắng đè nén nghi ngờ xuống đáy lòng.

Bà gượng cười: "Mẹ không hỏi là được, con làm dữ cái gì?".

Mạc Sơ Quyết vẫn chưa hiểu tình hình, vẻ mặt hoang mang.

Dụ Quy Tinh bỗng nhìn đến cậu, nói: "Em đem mèo về nhà trước đi, anh với mẹ nói chuyện một lát".

Trần Cửu Cửu hiếm khi không phản đối, bà cười với Mạc Sơ Quyết: "Mấy thứ này con cũng có thể đem về. Mẹ con hỏi thì cứ bảo dì mua, dạo này không có thời gian nên để tạm ở nhà con vài ngày".

Nếu là trước kia, chắc chắn Mạc Sơ Quyết sẽ nghe không hiểu, nhưng hiện tại cậu cảm giác được nụ cười trên môi Trần Cửu Cửu cực kỳ miễn cưỡng, thái độ Dụ Quy Tinh cũng không thích hợp chút nào.

Cậu đưa mắt với Dụ Quy Tinh, hắn nhìn cậu gật đầu, sau đó hất cằm về phía cửa, thái độ mạnh mẽ khó thể chối từ.

Mạc Sơ Quyết do dự hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu đồng ý: "Được, vậy con về trước, tạm biệt dì Cửu Cửu... tạm biệt anh Tinh Tinh".

"Ừm". Trần Cửu Cửu không quay đầu, ánh mắt nghiêm túc vẫn đặt trên người Dụ Quy Tinh.

Đóng cửa lại, Mạc Sơ Quyết ôm mèo đi về nhà. Cậu vuốt ve lưng Bạch Cầu, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Y Linh nhìn ra huyền quan, vừa trông thấy con vật nhỏ trong tay Mạc Sơ Quyết liền cả kinh: "Con mèo ở đâu ra đây? Dơ lắm, con đừng ôm nữa!".

Có lẽ do âm thanh quá lớn nên Bạch Cầu đang ngủ trong ngực mơ màng thức dậy, hai mắt ươn ướt mở to trông hết sức vô tội.



Mạc Sơ Quyết vuốt lông nó trấn an: "Mẹ đừng làm nó sợ, nó còn nhỏ lắm, với lại người nó cũng sạch mà, có dơ chỗ nào đâu".

Khương Y Linh vẫn nhíu mày ghét bỏ: "Sạch chỗ nào? Xem quần áo con kìa, toàn là lông mèo, con đi mà giặt sạch?".

Nếu là lúc bình thường, Mạc Sơ Quyết đã sớm mè nheo làm nũng, nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng, chỉ uể oải đáp: "Mẹ, con sẽ chăm sóc nó đàng hoàng, không để nó chạy lung tung".

Nghĩ đoạn, cậu lại bổ sung: "Đây là mèo dì Cửu Cửu nuôi, dạo này dì ấy bận nên gửi nhờ vài hôm".

Khương Y Linh sửng sốt một chút, trơ mắt nhìn cậu đi vào phòng. Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, sau đó khóa trái.

"Haizz, thằng bé này hôm nay sao vậy?!". Khương Y Linh cau mày suy nghĩ nửa buổi cũng không biết đáp án.

Mạc Sơ Quyết khóa cửa rồi nhẹ nhàng đặt mèo con lên giường.

Lông Bạch Cầu trắng như tuyết, bồng bềnh sạch sẽ, hẳn đã được nuôi dưỡng rất cẩn thận.

Mạc Sơ Quyết chọc lên cái mũi be bé hồng hào của nó, Bạch Cầu chỉ đưa lưỡi ra liếm mà không có mảy may ý định phản kháng. Nếu là mấy con khác, lần đầu tiên bị con người đối xử như vậy chắc đã vung móng cào cho mấy đường.

Chẳng những thế, khi được đưa đến một nơi ở mới, nó chỉ lười biếng mở mắt nhìn quanh một vòng như hoàng tử bé lạnh lùng cao ngạo đang tuần tra lãnh thổ.

Mạc Sơ Quyết xoa đầu nó, khẽ thở dài: "Ngủ đi, không quấy rầy mày nữa".

Bạch Cầu cọ ngón tay cậu, sau đó cuộn người tròn vo, xung quanh rất yên tĩnh, nó nhanh chóng nhắm mắt thiếp đi.

Mạc Sơ Quyết đắp cho Bạch Cầu một chiếc chăn be bé để nó không bị lạnh rồi mới ngồi xuống trước bàn học tra điện thoại.

[Hộp hình vuông trên kệ siêu thị là cái gì?]

Sau khi nhấn nút tìm kiếm, cậu căng thẳng liếm môi. Không hiểu sao cậu cứ luôn cảm giác hình như sự khác thường của Trần Cửu Cửu và Dụ Quy Tinh đều bắt nguồn từ đây.

Kết quả hiện ra, Mạc Sơ Quyết khiếp sợ mở to mắt.

[Dê con trong gió: [hình ảnh] cậu đang nói cái này hả? Đó là bao cao su.]

Mạc Sơ Quyết nhìn thấy hộp nhỏ quen thuộc, bão tố trong lòng bắt đầu nổi lên.

Thảo nào Trần Cửu Cửu lại có phản ứng kia.



Cậu vừa hận không thể tát cho mình một phát vừa sốt ruột đi loanh quanh phòng.

Chẳng biết tình huống bên kia thế nào rồi, Dụ Quy Tinh có come out luôn không?

Nghĩ vậy, cậu bèn gửi cho đối phương một tin nhắn, sau đó ngồi xuống giường đợi hồi âm, lâu lâu làm mới giao diện một lần.

Đáng tiếc, hơn nửa tiếng sau, phía đối phương vẫn bặt vô âm tín, không có động tĩnh.

"Dụ Văn Phong đã bị bắt, giờ con định làm gì?". Trần Cửu Cửu trông hơi mất tập trung nhưng ngữ khí vẫn hết sức nghiêm túc.

Cơ thể Dụ Quy Tinh hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối: "Dụ gia là một ổ ung nhọt, công ty cũng toàn lũ ô hợp. Không có Dụ Văn Phong, bọn họ căn bản không làm nên trò trống gì, chẳng bao lâu nữa tranh chấp nội bộ sẽ xảy ra. Con không muốn dính líu, dù sao cũng từ chức, con định qua thời gian nữa sẽ tự khởi nghiệp".

Trần Cửu Cửu nói: "Ừm, đủ lông đủ cánh, muốn quyết định thế nào tùy con, mẹ không can thiệp".

Nói đoạn, bà dừng lại, ánh mắt như luồng điện xẹt qua Dụ Quy Tinh, giọng điệu trở nên nghiêm trọng: "Nhưng có một số chuyện mẹ nghĩ bản thân có thể quản được, ví như con dâu của mẹ?".

Cơ thể Dụ Quy Tinh hơi căng cứng, hắn điềm nhiên đáp: "Con không hiểu mẹ đang nói gì".

Trần Cửu Cửu: "Đừng giả ngu, chuyện của hai đứa mẹ đã biết rồi, còn không chịu thừa nhận?".

Dụ Quy Tinh ngẩng đầu nhìn lại, giây tiếp theo bỗng dưng bật cười: "Vẫn là câu nói kia, con không biết".

Trần Cửu Cửu cau mày nghĩ, thằng nhóc này đúng là khó lừa.

Bà bèn nói: "Nếu con không chịu thừa nhận, vậy mẹ đi tìm nó".

Tuy không nêu đích danh nhưng hai người đều hiểu "nó" ở đây là chỉ ai.

Ấy mà Dụ Quy Tinh vẫn ngang đầu cứng cổ: "Con không hiểu".

Trần Cửu Cửu cười khẩy: "Thật là làm người ta bực bội... Con chắc chắn mẹ không có bằng chứng nên không dám đi chất vấn?".

Dụ Quy Tinh không đáp.

Trần Cửu Cửu: "Vậy con giải thích đi, hôm nay đi siêu thị mua cái gì?".

Dụ Quy Tinh nhìn bà với vẻ bất đắc dĩ cùng cực: "Mẹ cũng biết rồi mà?".



Trần Cửu Cửu kinh hãi trợn to mắt: "Con thật sự mua thứ đó?!".

Dụ Quy Tinh khẽ ho một tiếng: "Ừm".

Trước mặt Mạc Sơ Quyết dù vô liêm sỉ thế nào cũng chẳng sao, nhưng bị chính mẹ ruột nói ra câu này, hắn vẫn hơi xấu hổ.

Trần Cửu Cửu im lặng hồi lâu như đang suy tư điều gì.

"Hai đứa đã làm tới bước cuối cùng chưa?".

Nghe câu này, sắc mặc Dụ Quy Tinh khẽ biến: "Con mua thứ này không có nghĩa là sẽ dùng đến ngay".

Trần Cửu Cửu: "Con nghĩ mẹ tin? Mẹ hỏi lại lần cuối, rốt cuộc hai đứa có quan hệ gì!? Con không nói, vậy sau này hễ có thời gian mẹ đều để mắt đến tụi con. Mẹ không tin cái kim trong bọc không có ngày lòi ra, đến lúc đó mọi chuyện không đơn giản vậy đâu".

Nghe hàm ý uy hiếp trong lời trên, Dụ Quy Tinh day ấn đường: "Mẹ đừng như vậy".

Không phải hắn không dám thừa nhận mà là tính cách Trần Cửu Cửu quá nóng nảy thẳng thắn. Hắn và Mạc Sơ Quyết bên nhau chưa bao lâu, tình cảm chưa ổn định, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, hắn sợ cậu sẽ buông tay trước.

Nhưng với tình huống hiện tại, ngoài nói ra thì thật sự không còn cách nào.

Nếu Trần Cửu Cửu làm ầm ĩ đến tai Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn, tình huống hai người họ sẽ càng khó khăn hơn gấp bội. Đến lúc đó vô vọng càng chồng chất vô vọng.

"Mẹ, con sẽ nói thật".

Trần Cửu Cửu lạnh mặt: "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à?".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv