Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 67: Bốn mươi hai



"Dụ Quy Tinh, đừng ỷ tớ thích cậu là cậu muốn làm gì thì làm, có biết tớ sẽ đau lòng không?".

Mạc Sơ Quyết vừa bò lên như gấu koala vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trái tim Dụ Quy Tinh nảy lên thình thịch, dáng vẻ trầm tĩnh xưa nay cuối cùng cũng được tháo xuống, nếu không tắt đèn thì đã có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của hắn lúc này.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, cất tiếng khàn khàn: "Cậu nói cái gì?".

Âm thanh vang lên đột ngột khiến Mạc Sơ Quyết giật mình. Cậu nghiêng người sang bên rồi rơi xuống lớp nệm mềm mại, còn nảy nhẹ lên một cái.

Sau một hồi cựa quậy loạt soạt, Dụ Quy Tinh xốc chăn ngồi dậy.

Mạc Sơ Quyết ngơ ngác nhìn hắn bật đèn ngủ. Khi ánh đèn vàng trầm ấm chiếu sáng hai gương mặt, sự im lặng đến nghẹt thở bỗng chốc lan tràn.

Mạc Sơ Quyết dùng tay moi chăn: "... Cậu chưa ngủ sao?".

Dụ Quy Tinh nắm tay thành quyền đặt bên môi, ho nhẹ: "Mới ngủ, cậu vừa vào tôi liền tỉnh".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Vậy nghĩa là hắn đã nghe sạch sành sanh?

Câu trả lời quá đỗi thẳng thắn này một lần nữa khiến bầu không khí trở nên trầm lặng. Dụ Quy Tinh cũng nhận ra mình lỡ lời, hắn day day ấn đường: "Cậu vừa nãy là thật lòng hay chỉ thuận miệng nói đùa?".

Mạc Sơ Quyết chớp mắt, định mở miệng phủ nhận nhưng chợt nhận ra một điều – tại sao cậu phải phủ nhận?

Đó vốn dĩ là lời thật tình, cũng là suy nghĩ xuất phát từ tận đáy lòng cậu, nếu không nói ra chẳng lẽ lại để Dụ Quy Tinh tiếp tục đi xem mắt ư?

Hơn nữa đây chỉ là mơ, dù mất mặt cũng không xảy ra thật, nói không chừng vừa tỉnh dậy đã quên hết, thế sao phải sợ hãi?

Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết đột nhiên thông suốt.

Dụ Quy Tinh chứng kiến hết thảy những thay đổi biểu cảm của thiếu niên trước mặt, từ cau mày trầm ngâm đến đột nhiên tỉnh ngộ, toàn bộ chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy mấy giây.

Hắn chưa kịp đặt nghi vấn đã bị Mạc Sơ Quyết bổ nhào tới đè lên người: "Cậu thấy tớ giống nói đùa lắm hả?".

Dụ Quy Tinh vững vàng đón được đối phương, hắn mím môi, ánh mắt rơi lên chụp đèn, trông có vẻ cô đơn: "Cậu thích trêu đùa nhất, đừng tiếp tục chọc tôi, tôi sẽ xem là thật".

Lòng Mạc Sơ Quyết đau xót, Dụ Quy Tinh thế này trông thật đáng thương làm người ta vừa động lòng vừa thương cảm: "Cậu không tin tớ?".

Dụ Quy Tinh nở nụ cười chua chát: "Cậu uống say".

Đối phương tựa cằm lên đỉnh đầu Mạc Sơ Quyết, vì thế cậu không thể nhìn thấy chút gian xảo lóe lên trong đôi mắt hắn.

"Hiện tại tớ rất tỉnh táo", Mạc Sơ Quyết nói, "trước kia tớ không hiểu mấy chuyện này, nhưng khi cậu đối xử tốt với người khác, tớ sẽ ghen, khi thấy cậu đi xem mắt, tớ sẽ tức giận".

Nói đoạn, Mạc Sơ Quyết ngẩng đầu nhìn đối phương, vẻ mặt có chút tủi thân: "Tớ không biết đây có phải thích không, nhưng tớ chỉ muốn ở bên cậu, muốn cậu mãi mãi ở cạnh tớ".

Dụ Quy Tinh sửng sốt, nét mặt ưu tư từ từ biến mất, hắn nghiêm túc hỏi: "Cậu biết mình đang nói gì không?".

Mạc Sơ Quyết chớp mắt.

Dụ Quy Tinh tiếp lời: "Chính cậu nói, cậu thích con gái".

Mạc Sơ Quyết chột dạ: "Từ nhỏ đến giờ tớ chưa từng thích ai nên cũng không rõ tính hướng mình là thế nào".

Dụ Quy Tinh nghe vậy hơi buồn cười, khóe môi khẽ cong lên, cố ý nói: "Ồ, hóa ra cậu cũng không biết à, vậy thôi".

Thôi cái gì?

Mạc Sơ Quyết tức giận níu quần áo trèo lên ngồi trên đùi đối phương, lắc cổ hắn: "Cậu nói cho rõ ràng!".

Dụ Quy Tinh như cố ý trêu ngươi, mặc cậu giày vò thế nào cũng không hé răng nửa lời, đợi đến khi người ta hết sức mới cười nói: "Nếu tôi đề nghị cậu làm bạn trai tôi, cậu có đồng ý không?".

Mạc Sơ Quyết định trả lời, bỗng có một ngón tay chặn môi cậu lại, Dụ Quy Tinh khẽ bảo: "Nghĩ kĩ rồi nói, nói rồi không được hối hận".

Mạc Sơ Quyết không sợ chết hỏi: "Hối hận thì sao?".

Dụ Quy Tinh nhướng mày, ghé sát tai cậu thì thầm vài câu.

Hai má Mạc Sơ Quyết từ từ đỏ ửng, màu sắc ngày càng đậm thêm, cuối cùng hai tai và cổ cũng đỏ bừng.

"Cậu học mấy lời cợt nhả này từ lúc nào, quá biến thái!".

Dụ Quy Tinh khẽ cười, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc: "Tôi không nói đùa với cậu".

"Dù cậu có lừa tôi, tôi cũng không buông cậu ra".

Mạc Sơ Quyết cúi đầu như đang suy tư. Dụ Quy Tinh nhìn hai xoáy tóc dễ thương trên đỉnh đầu đối phương, cũng hơi thất thần.

Ngay từ đầu chính hắn là người dẫn Mạc Sơ Quyết vào con đường này, hắn có lỗi với dì Khương và chú Mạc, nhưng hắn không hề hối hận, cũng tuyệt đối không từ bỏ.

Thích một người là phải nắm bắt cơ hội và dũng cảm theo đuổi, lúc trước hắn đã chủ động bỏ cuộc một lần, lần này sẽ không buông tay nữa.

Giả như Mạc Sơ Quyết không phân biệt được đâu là mong muốn chiếm hữu và tình yêu chân chính, vậy thì để sau này hắn từ từ chỉ bảo cậu, từng bước khiến cậu yêu mình. Nhưng nếu chỉ vì một phút do dự mà bỏ lỡ, đó mới thực sự là nuối tiếc cả đời.

Trong khi hắn hãy còn suy nghĩ miên man, Mạc Sơ Quyết đã suy xét xong chuyện chung thân đại sự.

Không biết sao cậu cứ luôn cảm thấy giấc mơ này cực kì chân thật, nhưng nếu đặt vào hiện thực, cậu nghĩ mình cũng sẽ đồng ý.

Hình như cậu thật sự thích Dụ Quy Tinh mất rồi.

Sự khác biệt lớn nhất giữa tình yêu và tình bạn chính là khoảng cách thân mật, tức là có sự tiếp xúc về thể xác hay không. Nếu đổi thành người khác, cậu sẽ không có suy nghĩ này, nhưng hễ nhìn thấy Dụ Quy Tinh, cậu liền muốn tới hôn hắn, ôm hắn.

Cũng giống như bây giờ.

Dụ Quy Tinh nhìn cún con nào đó đang hôn liếm mặt mình, tuy mày nhíu chặt nhưng giọng điệu hết sức cưng chiều: "Làm gì đó? Nghĩ xong rồi sao?".

Mạc Sơ Quyết cắn yết hầu hắn một cái: "Cậu đoán xem?".

Dụ Quy Tinh nắm cằm cậu, thành công ngăn chặn động tác đánh dấu lãnh thổ của cún con: "Ngoan nào, nghĩ xem mai về giải thích với dì Khương thế nào đi".

Mạc Sơ Quyết khựng lại, lập tức thoát khỏi tay hắn: "Cậu chưa nói với mẹ tớ à?".

"Ừm".

Thấy bộ dạng như trời sập của Mạc Sơ Quyết, hắn bật cười: "Lừa cậu thôi, tôi nói với dì Khương dẫn cậu đi chơi, mai mới về".

Mạc Sơ Quyết: "Mẹ tớ tin không?".

Dụ Quy Tinh mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại đưa cậu xem.

Mạc Sơ Quyết thò đầu nhìn qua.

[Dụ Quy Tinh: Dì ơi, con dẫn Tiểu Sơ đi chơi, tối nay không về.]

[Bình dị mới là đẹp nhất: Ừa, mấy đứa chú ý an toàn (mỉm cười).]

Mạc Sơ Quyết trố mắt: "Chỉ vậy thôi à?".

Bình thường cậu ra ngoài chơi, mẹ cậu sẽ hỏi đi với ai, bạn nam hay nữ, đi đâu, khi nào về,... Đến lượt Dụ Quy Tinh chỉ "ừ" một cái là xong, cực kì tiêu chuẩn kép.

Dụ Quy Tinh xoa đầu Mạc Sơ Quyết: "Được rồi, về ngủ đi, nhìn xem đã mấy giờ rồi?".

Mạc Sơ Quyết hỏi: "Bây giờ tớ là bạn trai cậu đúng không?".

Dụ Quy Tinh hơi buồn cười: "Cậu nghĩ sao? Hôn rồi định chạy?".

Mạc Sơ Quyết mình đầy tự tin: "Vậy cậu còn đuổi tớ đi!".

Dụ Quy Tinh hiểu ngay: "Cậu muốn ngủ chung?".

Mạc Sơ Quyết đưa ra lí lẽ: "Hồi trước tụi mình ngủ chung rất nhiều lần, giờ thành bạn trai rồi thì không cho nữa à?".

Dụ Quy Tinh mỉm cười hôn lên môi cậu: "Cho".

Nào ngờ Mạc Sơ Quyết bỗng nhiên thẹn thùng, hai lỗ tai nhiễm đỏ như ráng chiều, cong cong như con tôm bị luộc chín.

"Sao vậy?", Dụ Quy Tinh nhẹ gảy vành tai người kia, trơ mắt nhìn nó càng đỏ dữ dội hơn.

Mạc Sơ Quyết bị ghẹo đến nỗi rưng rưng nước mắt phải lấy tay che mặt, xuyên qua các kẽ ngón tay, cậu thấy Dụ Quy Tinh khẽ cười, đường nét sắc sảo, đẹp trai ngời ngời.

Cậu bỗng phát hiện những chuyện trước kia mình từng phản kháng, thậm chí cho là quái lạ, thế mà giờ làm đến thì vô cùng tự nhiên, trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào.

Chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi yêu?

Mạc Sơ Quyết từ từ hạ bàn tay đang che mặt xuống, thình lình nhận ra một chuyện:

Tại sao động tác Dụ Quy Tinh có thể thuần thục đến vậy? Bản thân bị hắn làm cho đỏ mặt, còn hắn thì bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn có thời gian trêu chọc cậu.

Nghĩ đến đây, Mạc Sơ Quyết không đỏ mặt nữa, cơ thể cũng bớt mềm nhũn, cậu xoay người bò lên mình Dụ Quy Tinh, ngồi lên hông hắn, hung hăng chất vấn: "Ha hả, mấy năm qua cậu ở nước ngoài coi bộ thoải mái lắm nhỉ?".

Dụ Quy Tinh kinh ngạc nhướng mày: "Hửm?".

Mạc Sơ Quyết dùng hai chân kẹp eo hắn, uy hiếp: "Nói mau, cậu học mấy cái này ở đâu? Tớ suýt quên mất, lúc nãy lời gì cậu cũng nói được! Biến thái!".

Tiếng cười của Dụ Quy Tinh vừa trầm vừa từ tính: "Cậu nói câu nào, tôi quên rồi".

"Còn câu nào nữa?". Mạc Sơ Quyết phồng má.

Dụ Quy Tinh ngoắc ngón tay: "Là câu này à?".

Dù sắc mặt Mạc Sơ Quyết có chút khó coi nhưng vẫn theo lời cúi xuống, âm giọng gợi cảm một lần nữa lặp lại câu nói khiến cậu mặt đỏ tim đập lúc nãy: "Chơi cậu không xuống được giường".

Mạc Sơ Quyết đứng phắt dậy, nhanh chóng bịt lấy hai tai đỏ như máu, nước mắt lưng tròng, xấu hổ gần chết: "Sao cậu có thể như vậy..."

Dụ Quy Tinh ôm eo cậu: "Như nào?".

"Không biết xấu hổ!". Mạc Sơ Quyết giận dỗi lau nước mắt.

Dụ Quy Tinh biết đối phương không phải giận phát khóc mà là thẹn quá hóa giận, hắn cười giải thích: "Yên tâm, tôi chỉ làm thế với cậu, cậu đã quên lúc trước tôi từng tưởng hai chúng ta yêu nhau à?".

Mạc Sơ Quyết nghi ngờ: "Vậy cậu học mấy cái đó từ đâu?".

Dụ Quy Tinh ngồi dậy ôm thiếu niên vào lòng: "Còn ai được nữa? Vì mối tình đầu, tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu học tập, ai ngờ lại bị hiểu lầm".

Mạc Sơ Quyết nghe vậy hí hửng lắm nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh: "Mối tình đầu đó là ai thế?".

Dụ Quy Tinh biết cậu đang thử mình nhưng cũng không vạch trần mà ôn hòa cười đáp: "Còn có thể là ai? Là một bé khóc nhè".

"Cậu mới khóc nhè". Nói thì nói vậy nhưng rõ ràng Mạc Sơ Quyết đã được dỗ dành. Cậu bưng mặt Dụ Quy Tinh chụt chụt mấy cái như gà mổ thóc, không có cách thức gì, vừa non nớt vừa đáng yêu.

Dụ Quy Tinh cũng hôn lên trán đối phương. Vì vừa khóc một lần, Mạc Sơ Quyết đột nhiên nấc lên khe khẽ, Dụ Quy Tinh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu an ủi.

Đợi đến khi người trong ngực thôi nấc, hắn mới dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống, hai mí mắt Mạc Sơ Quyết đang đấu tranh dữ dội nhưng vẫn cố nhướng lên, hắn thở dài: "Buồn ngủ thì đi ngủ, còn chờ gì nữa?".

Mạc Sơ Quyết lẩm bẩm: "Quá chân thật, tớ không muốn ngủ, sợ ngủ rồi sẽ thức dậy".

Dụ Quy Tinh hơi nhíu mày: "Cái gì?".

"Chóng mặt quá!", Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng nức nở, "Sau này không uống rượu nữa đâu huhu".

Dụ Quy Tinh vừa bất lực vừa buồn cười, xoa thái dương giúp cậu: "Đồ ngốc".

"Thật dễ chịu", Mạc Sơ Quyết rầm rì, sau đó đổi một tư thế khác, lăn khỏi người Dụ Quy Tinh – nằm úp sấp xuống giường.

Dụ Quy Tinh dừng động tác, vỗ vai đối phương: "Nằm thế này không ngộp à? Lật người lại ngủ".

Thế nhưng Mạc Sơ Quyết đã ngủ say như chết, căn bản không nghe thấy hắn nói gì.

- -----------------------------------------

Nyoran: Từ chương sau đổi xưng hô thành "anh-em" nhé mn, sau khi xác nhận quan hệ là bé nó bung lụa ngọt ngấy luôn, còn ông Tinh Tinh thì răm mận thôi rồi. Chuỗi ngày ngược FA đã đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv