Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 26-2: Một (2)



Kỳ nghỉ hàng tháng của khối mười sắp đến.

Kỳ nghỉ có ba ngày, bắt đầu từ sáng thứ bảy. Âu Dương Húc thu dọn đồ đạc từ hôm trước, vali nhét đầy ắp, ai không biết còn tưởng hắn ta về nghỉ hè.

Mạc Sơ Quyết cũng đang sắp xếp đồ đạc. Ngoài quần áo và bài tập, cậu còn muốn đem nhiều thứ lặt vặt khác, nhưng vali hơi nhỏ nhét không hết.

Dụ Quy Tinh chỉ đem vài quyển sách và ít quần áo nên vali trống không.

Mạc Sơ Quyết nhanh chóng nảy ra chủ ý, bèn hỏi: "Dụ Quy Tinh, vali tớ không đủ chỗ, cho tớ để ké bên cậu với?"

Dụ Quy Tinh gật đầu đồng ý: "Ừm, đem qua đây".

Ngay sau đó, Mạc Sơ Quyết ném qua một món đồ, hắn theo phản xạ đón lấy.

Một trái tim nhồi bông lớn màu đỏ thẫm rơi vào tay.

Trái tim này có đủ hai tay, rũ lên cánh tay hắn.

Dụ Quy Tinh không tin nổi ngẩng đầu lên, Mạc Sơ Quyết nháy mắt với hắn, nở nụ cười ngọt ngào.

Âu Dương Húc và Kỷ Vân đang chụm đầu chơi game, hai người thảo luận rất nhiệt tình, hoàn toàn không chú ý đến tình huống bên này.

Dụ Quy Tinh có tật giật mình nhét trái tim nhồi bông vào vali rồi lật đật kéo khóa lại.

Mạc Sơ Quyết có ý gì?

Trước mặt người khác mà dám bày tỏ tâm ý với mình.

Đúng là lớn gan! Không sợ bị phát hiện à?

Rốt cuộc Dụ Quy Tinh cũng trải nghiệm được cảm giác hoàng đế bất cấp thái giám cấp (*).

- ----------------

(*) 皇帝不急太监急: hoàng đế không vội thái giám vội. Ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh đã gấp gáp lo lắng.

- ----------------

Hắn ở đây lo lắng tính hướng của Mạc Sơ Quyết bị phát hiện, còn đương sự làm như không có chuyện gì, nhàn nhã cong mông thu xếp đồ đạc, chẳng thèm ngó hắn thêm lần nào.

Dụ Quy Tinh thiếu điều bóp nát đồ vật trong tay.

Sáng hôm sau, bốn người đều dậy rất sớm. Lâu lâu mới nghỉ, dậy sớm thì có thể về sớm hơn.

Hôm nay Mạc Sơ Quyết tràn đầy năng lượng, không uể oải như bình thường.

Cậu đứng trước gương ngắm tới ngắm lui, chỉnh quần áo tươm tất, hài lòng vỗ mặt: "Không tệ, rất đẹp trai!"

Âu Dương Húc cười khẩy: "Đại ca à, bớt tự luyến giùm cái?"

Mạc Sơ Quyết nhanh nhảu tiếp lời: "Được thôi, đệ đệ".

Kỷ Vân cực kỳ vui vẻ.

Một ngày mới vui tươi bắt đầu, cả bọn kéo vali ra khỏi cổng trường, chào tạm biệt nhau rồi mỗi người một ngả.

Trần Cửu Cửu vừa đến không lâu, thấy hai người đi tới liền vẫy tay: "Tinh Tinh, Tiểu Sơ, bên này".

Hai người kéo vali qua.

Trần Cửu Cửu mỉm cười bẹo má Mạc Sơ Quyết: "Một tháng không gặp, Tiểu Sơ càng ngày càng dễ thương".

Mạc Sơ Quyết đỏ mắt bụm mặt: "Dì dùng sai tính từ rồi. Con là con trai, sao có thể đáng yêu. Phải gọi là đẹp trai".

Trần Cửu Cửu cười run vai: "Thằng bé này đáng yêu ghê".

Trong mắt Mạc Sơ Quyết đầy u oán, cậu không hề đáng yêu!

Trần Cửu Cửu xoa đầu cậu, tỏ niềm tiếc nuối: "Tiểu Sơ mà là con gái thì tốt, con có thể làm con dâu của dì".

"Không thể nào!"

Âm thanh đột ngột khiến cả hai giật mình. Trần Cửu Cửu vỗ ngực, nói với Dụ Quy Tinh: "Nhóc thúi nhà con làm gì kích động thế, hù chết người".

Mạc Sơ Quyết tỏ vẻ khó hiểu.

Dụ Quy Tinh nhìn gương mặt ngây thơ của Mạc Sơ Quyết, thầm hận bản thân quá dễ kích động.

Mỗi lần đối diện người này, lý trí hắn đều bỏ nhà ra đi.

Hắn thật sự sợ rằng Mạc Sơ Quyết sẽ nói câu đại loại "không phải con gái cũng có thể". Người này lớn gan như vậy, cũng không phải không có khả năng.

"Xin lỗi mẹ". Dụ Quy Tinh thầm nghiến răng, thật muốn đánh mông tiểu lưu manh gian xảo này mấy cái.

Trần Cửu Cửu sực nhớ lời mình vừa nói lúc nãy, quở trách: "Tiểu Sơ mà là vợ con là may cho con đấy, con còn bày đặt không vui. Chắc gì người ta đã thèm con đâu".

Dụ Quy Tinh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu: "Dạ".

Chỉ khi có mặt Trần Cửu Cửu mới thấy được bộ dạng khuất phục của hắn.

Mạc Sơ Quyết hận không thể chụp cảnh này cho bọn Âu Dương Húc xem, đảm bảo tụi nó sẽ há hốc mồm.

Trần Cửu Cửu tiếp tục cằn nhằn một lúc. Mạc Sơ Quyết đứng đợi tê chân, bèn đánh tiếng: "Dì Trần, con hơi đói".

Trần Cửu Cửu lập tức đổi sắc mặt, giọng nhỏ nhẹ: "Ở nhà có nấu bữa sáng cho tụi con, về tới là ăn liền. Mau, lên xe nào".

Thay đổi chủ đề thành công, Mạc Sơ Quyết cười xán lạn với Dụ Quy Tinh. Nào ngờ đối phương dùng bản mặt lạnh lùng cùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

Mạc Sơ Quyết bối rối. Cậu để đồ đạc vào cốp xe rồi ngồi vào ghế sau.

Ô tô chạy chầm chậm trên đường, thông qua kính chiếu hậu, Trần Cửu Cửu thấy một người ngồi sát rìa bên trái, một người ngồi sát rìa bên phải, cách nhau rất xa. Cô hỏi: "Hai đứa lại giận dỗi gì nữa?"

"Không có". Cả hai đồng thanh.

Nói xong còn liếc nhau rồi nhất tề quay đầu ra cửa sổ.

Rất ăn ý.

Trần Cửu Cửu trêu chọc: "Vậy sao ngồi xa nhau vậy? Muốn lập tân Sở Hà Hán giới (*) à?"

- ----------------------

(*) Sở Hà Hán giới: Sở hà Hán giới là con sông định ra biên giới nước Sở và Hán. Theo sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép rằng: "Cuộc chiến tranh giữa nước sở và nước Hán" Chính là nguyên nhân tạo nên Sở Hà Hán giới.

- ----------------------

Mạc Sơ Quyết dịch mông vào phía trong một chút.

Dụ Quy Tinh không nhúc nhích.

Giây tiếp theo, hắn cảm giác tay áo bị ai kéo kéo.

Mạc Sơ Quyết nhìn tha thiết, nháy mắt tỏ ý hắn không nên chọc giận Trần Cửu Cửu.

Dụ Quy Tinh bất đắc dĩ ngồi vào giữa, lại sợ nhóc này táy máy tay chân nên đánh mấy chữ vào mục note trong di động đưa cho cậu xem.

"Có người, không được lộn xộn".

Mạc Sơ Quyết hoàn toàn cạn lời: ngài vẫn còn bận tâm vụ này sao?

Lẽ nào không có ai thì được muốn gì làm nấy?

Hai người từ nhỏ đã vậy, mặc dù Dụ Quy Tinh mắc bệnh sạch sẽ nhưng hẳn đã sớm quen đụng chạm, sao bây giờ đột nhiên bày đặt đạo đức giả?

Thiệt là khó hiểu!

Xe chạy đến nơi, Trần Cửu Cửu bảo họ lên trước, còn cô có chút việc phải làm. Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn kéo vali hồng hộc lên lầu, Dụ Quy Tinh đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Trần Cửu Cửu hỏi.

Sắc mặt Dụ Quy Tinh có chút khó coi: "Dụ Văn Phong đến tìm mẹ?"

Trần Cửu Cửu lộ rõ kinh ngạc: "Sao con biết..."

Dụ Quy Tinh không giải thích mà nhăn mày hỏi: "Ông ta nói với mẹ thế nào?"

Trần Cửu Cửu vén tóc bên tai, cười gằn: "Còn thế nào nữa, thì là xin mẹ tái hôn với lão. Nghe nói lão định ly hôn với Trần Bạch Lộ. Đúng là thứ đàn ông bạc tình, chung chăn gối nhiều năm vậy cũng ra tay được".

Thấy vẻ mặt lo lắng của Dụ Quy Tinh, cô cười an ủi: "Yên tâm đi, mẹ không đồng ý với ông ta. Sao mẹ có thể giẫm lên vết xe đổ chứ".

Kỳ thực điều Dụ Quy Tinh lo lắng không phải cái này. Lúc trước Trần Bạch Lộ hao tâm tổn trí ngồi lên vị trí Dụ phu nhân, đủ thấy bà ta quan tâm của cải và quyền lực đến thế nào.

Dụ Văn Phong muốn ly hôn, bà ta sao có thể đồng ý. Sợ là sợ bà ta không dám tìm Dụ Văn Phong mà đến kiếm chuyện với Trần Cửu Cửu.

Dụ Quy Tinh không nhịn được nhắc nhở: "Mẹ phải cẩn thận chút".

"Biết rồi mà". Trần Cửu Cửu đè ấn đường nhíu chặt của con trai, trách móc: "Chẳng bao nhiêu tuổi đừng suốt ngày xụ mặt, con nhìn Tiểu Sơ người ta hoạt bát kia kìa... Nhưng hai đứa cũng bổ sung cho nhau, rất xứng đôi".

Bổ sung cho nhau? Rất xứng đôi?

Dụ Quy Tinh kinh hãi trong lòng, còn tưởng mẹ hắn nhìn ra gì đó, nhưng Trần Cửu Cửu nói xong liền lên xe, nhanh chóng lái ra khỏi tiểu khu.

Hắn nán tại chỗ hồi lâu mới muộn màng nhận ra cmn ý là nói tính tình hai đứa bổ sung cho nhau?

Sắc mặt Dụ Quy Tinh cực kỳ khó coi. Tất cả là do gần đây Mạc Sơ Quyết quá phóng đãng, làm hắn cũng vô thức nghĩ ngay tới mấy thứ kia.

Hắn về nhà cất đồ rồi gõ cửa nhà bên cạnh. Một giọng nói tràn đầy sức sống xuyên qua ván cửa truyền đến: "Đến đây!"

Qua vài giây, cửa được mở ra, một quả đầu bù xù ló ra, Mạc Sơ Quyết trách móc: "Sao cậu lâu thế, tớ sắp đói chết rồi nè".

Nói đoạn, cậu tránh sang bên nhường đường.

"Cùng mẹ tôi nói vài câu". Dụ Quy Tinh trả lời ngắn gọn, thay giày đi vào.

Mạc Sơ Quyết không để ý lắm, thúc giục: "Mau lên, hôm nay mẹ tớ nấu bún chua cay! Thơm lắm ó huhuhu!"

Cậu vừa nói, chóp mũi vừa hít hít, vẻ mặt đặc biệt say mê.

Dụ Quy Tinh mất tự nhiên quay đầu.

Nói thì nói thôi, mắc gì làm nũng?

Tay nghề Khương Y Linh rất giỏi, nhưng mấy năm nay đi làm lại, cuối tuần mới có thời gian nấu ăn. Đã lâu rồi Mạc Sơ Quyết chưa được nếm qua đồ ăn mẹ nấu.

Hai người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.

Khương Y Linh ghẹo Dụ Quy Tinh: "Con mà không tới, Tiểu Sơ chắc chảy nước miếng đầy bàn".

Dụ Quy Tinh cười cười.

Đã lâu không về nhà, Mạc Sơ Quyết không quen bộ dạng nghiêm túc trước mặt người lớn của hắn. Nhưng hiện tại trọng điểm là ăn, cậu liếm môi, nôn nóng hỏi: "Ăn được chưa mẹ?"

Còn không ăn là bún nở mất!

Khương Y Linh mở nắp ra, mùi chua cay hòa quyện ập vào mặt khiến người ta chảy nước miếng.

Mạc Sơ Quyết đang muốn động đũa thì đột nhiên bị Khương Y Linh bóp má.

Khương Y Linh đánh giá cậu một lúc, nghi ngờ hỏi: "Ở trường con ăn gì? Mẹ cứ cảm giác hình như con mập lên".

"Không thể nào". Mạc Sơ Quyết vừa phản bác vừa gắp bún để vào chén, "Con không ăn vặt, Dụ Quy Tinh vẫn luôn trông chừng con, không tin mẹ hỏi cậu ấy đi".

Cậu cho một đũa bún vào miệng, vị chua cay lập tức bùng nổ nơi đầu lưỡi. Miếng đầu chưa kịp nuốt vào đã bắt đầu húp miếng thứ hai, hai má phồng lên như con hamster thành tinh.

Khương Y Linh dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về hướng Dụ Quy Tinh.

"Dạ, cậu ấy rất ngoan". Dụ Quy Tinh khẽ gật đầu.

Lúc này Khương Y Linh mới yên tâm, sau đó mở nắp một bát mì khác, nói với Dụ Quy Tinh: "Dì biết con không ăn cay nên làm riêng phần mì canh suông này".

Hai người lớn lên trái ngược nhau, Mạc Sơ Quyết hảo ngọt, thích cay, nhưng hai cái này Dụ Quy Tinh đều không thích.

Hôm sau, Mạc Sơ Quyết cùng Khương Y Linh đi trung tâm mua sắm, sẵn tiện mua kem chống nắng. Dụ Quy Tinh không muốn đến những nơi đông người nên từ chối.

Trần Cửu Cửu mở thêm một chi nhánh, đang lúc công việc bề bộn, ngày nào cũng đi sớm về muộn, con trai lâu lắm mới có dịp nghỉ cô cũng không có thời gian ở cùng.

Dụ Quy Tinh là người duy nhất còn lại trong nhà.

Đọc sách cả buổi trưa, hai mắt mỏi nhừ, Dụ Quy Tinh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát. Hắn quét mắt quanh thư phòng một lượt, đột nhiên dừng lại một chỗ.

Nơi đó đặt một chiếc máy tính đóng đầy bụi mà lúc trước Trần Cửu Cửu mua cho hắn tra tài liệu học tập. Biết con trai tự giác nên cũng không đặt mật khẩu.

Một suy nghĩ lóe lên, đôi chân hắn liền bước đi không kiểm soát.

Lúc hắn sự tỉnh thì máy tính đã hiện màn hình khởi động.

Thôi, cứ tra cứu một chút. Hắn nghĩ.

Quạt tản nhiệt chạy ù ù, Dụ Quy Tinh gõ vài chữ lên bàn phím.

"Bạn tôi là đồng tính, phải làm sao?"

Nút tìm kiếm vừa nhấn, một loạt kết quả hiện lên.

Ngoài ra còn có đủ kiểu văn tự và hình ảnh đồng thời nhảy ra.

Dụ Quy Tinh chầm chậm nhíu mày, đọc từng hàng một.

Một tiếng sau, hắn đã đọc xong hết nội dung. Phần lớn đều khuyên hắn nên cư xử với thái độ bình thường. Đồng tính luyến ái là hiện tượng bình thường. Tuy nhiên không thể loại trừ khả năng vài người có tâm lý yếu đuối, lúc này cần tế nhị khuyên bảo đối phương, nói cho họ biết đây là chuyện thường tình, không phải bệnh.

Dụ Quy Tinh không khỏi đau lòng.

Mạc Sơ Quyết một mình trải qua giai đoạn hoang mang ấy, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí thổ lộ, vậy mà hắn liên tục đẩy cậu ra, không cho cậu chạm vào.

Mạc Sơ Quyết có phải rất buồn không?

Dụ Quy Tinh bối rối, đang suy nghĩ sau này nên làm gì, ánh mắt đột nhiên bị đường link ở góc bên phải hấp dẫn.

"Đồng tính nam làm "chuyện ấy" như thế nào?"

Thoạt nhìn hắn như người không nhiễm bụi trần nhưng không hoàn toàn là tờ giấy trắng thuần khiết không tì vết. Chuyện nam sinh tuổi này nên biết hắn cũng biết, kinh nghiệm đọc sách nhiều năm không phải vô ích.

Dụ Quy Tinh bấm mở giao diện với thái độ nghiên cứu khoa học.

Thật ra hắn cũng rất hiếu kỳ, trước đây vẫn luôn cho rằng hai người nam ở bên nhau chỉ tồn tại tình yêu kiểu Platon (*). Nhưng hiện tại xem ra vẫn có những phương thức khác.

- ----------------------

(*) Tình yêu kiểu Platon: Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.

- ----------------------

Giao diện vừa nhảy ra, Dụ Quy Tinh chưa kịp phản ứng, video đã tự động phát lên.

Hắn đứng hình chốc lát.

Thế mà... dùng chỗ đó ư?

Bé như vậy, sao có thể nhét vừa?

Người nằm dưới không đau sao?

Từng thắc mắc hiện lên trong đầu, ôm quan điểm phổ cập tri thức, Dụ Quy Tinh bắt đầu nghiêm túc quan sát.

Giọng người trong video vừa chói vừa the thé, cổ họng khản đặc, còn há miệng thở dốc.

Hắn kích động trợn trắng mắt, trông chẳng kiều diễm chỗ nào, trái lại giống ngược đãi hơn.

Dụ Quy Tinh càng xem sắc mặt càng khó coi.

Nghĩ đến sau này Mạc Sơ Quyết cũng có thể bị "hành hạ" giống vậy, lòng hắn dâng lên một ngọn lửa không tên.

Hơn nữa khi xem loại phim này, cơ thể hắn không có mảy may cảm giác, ngược lại cảm thấy chán ghét buồn nôn. Nghĩa là hắn không phải gay?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên.

"Dụ Quy Tinh, cậu làm gì thế? Tớ vào nha!" Là tiếng Mạc Sơ Quyết, cậu ấy về rồi.

Dụ Quy Tinh hoảng loạn, tay nắm cửa từ từ chuyển động. Hắn không có thời gian suy nghĩ, trực tiếp tắt tất cả trang web.

Nhưng Mạc Sơ Quyết đã sớm trông thấy mấy hình ảnh kia.

Trên màn hình máy tính... hai cơ thể trần... truồng...

Vì khoảng cách quá xa, cậu không thấy rõ nên cho là một nam một nữ.

Nhưng vậy cũng đủ làm người ta kinh ngạc. Không ngờ Dụ Quy Tinh từ trước đến nay luôn thanh tâm quả dục lại xem thứ này!

Mạc Sơ Quyết mắt chữ o mồm chữ a nói: "Cậu mà cũng xem phim "sẽ"!"

Dụ Quy Tinh mấp máy môi, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Mạc Sơ Quyết kích động, đôi mắt sáng lên: "Được lắm, có hàng ngon mà không gửi tớ!"

Cậu chỉ chém gió thôi, dù muốn cũng vô dụng, cậu không thích làm những chuyện này.

Chẳng qua kiếm chuyện trêu Dụ Quy Tinh cũng vui.

Dụ Quy Tinh: "?"

Dụ Quy Tinh không ngờ đối phương sớm hiểu biết phương diện này, thoạt nhìn có vẻ thành thạo.

Hắn chịu đựng cảm xúc kỳ lạ trong lòng, đáp: "Cậu còn nhỏ, không được xem".

Mạc Sơ Quyết đầu đầy chấm hỏi: "Không phải cậu cùng tuổi với tớ à? Tại sao cậu có thể xem?"

Dụ Quy Tinh biết lý do này không thuyết phục, hắn cố nén xấu hổ: "Cụ thể tôi lớn hơn cậu mấy tháng. Hơn nữa dì Khương bảo cậu nghe lời tôi".

Mạc Sơ Quyết: "..." Thật vô lý!

Từ khi nào Dụ Quy Tinh trở nên vô liêm sỉ như vậy?

Cậu lơ đễnh liếc nhìn, tầm mắt bỗng rơi trên nửa người dưới của đối phương, đôi mắt cậu chầm chậm mở to.

Vừa mới xem mấy thứ kia, vậy mà Dụ Quy Tinh lại không có một chút phản ứng?!

Xem ra đúng là không được.

Mạc Sơ Quyết âm thầm xác nhận phỏng đoán của mình.

Khó trách nguyên tác trong sáng như vậy, nam nữ chính khó khăn lắm mới ở bên nhau, vậy mà ngay cả tình tiết hôn hít ôm ấp cũng không có, cùng lắm là vài lần nắm tay. Hóa ra nguyên nhân là do Dụ Quy Tinh không được.

Mạc Sơ Quyết cúi đầu trầm tư.

Cậu có nên thuyết phục Dụ Quy Tinh đến bệnh viện kiểm tra không ta? Mấy chuyện này không nên trì hoãn.

Cậu thỉnh thoảng thở dài nhìn Dụ Quy Tinh với ánh mắt đồng cảm, khiến cho người kia bắt đầu hoang mang.

Cũng may sự việc diễn ra theo hướng trên, Dụ Quy Tinh thấy cậu không truy hỏi liền thở phào một hơi.

Sau này hắn phải trông chừng Mạc Sơ Quyết cẩn thận. Nghe nói một bộ phận gay ăn chơi thác loạn, hắn không thể để cậu bị người khác dạy hư.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv