Trên đường trở về, không ai hé miệng.
Mạc Sơ Quyết vẫn luôn nghĩ về Tống Mạn Mạn. Lúc nãy gặp mặt, quả nhiên cô ta giống hệt những gì miêu tả trong truyện: tính cách buông thả nóng nảy, chỉ nghe lọt tai lời nói của Dụ Quy Tinh.
Cậu không biết mối quan hệ hiện tại giữa hai người đang ở mức độ nào. Chủ yếu là Dụ Quy Tinh không có liên hệ với Thẩm Ánh Thu, nếu để Tống Mạn Mạn hớt tay trên, đó chính là cơn ác mộng thực sự.
Cậu thật lòng nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của Dụ Quy Tinh, bởi vì trong vở kịch máu chó của nguyên tác, Tống Mạn Mạn là một nhân tố không thể thiếu.
Tống gia và Dụ gia là thế giao(*). Từ nhỏ Tống Mạn Mạn đã thích Dụ Quy Tinh, rất hay chạy theo sau lưng hắn, lớn lên lại càng si mê.
- --------------------
(*) Thế giao: chỉ hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
- --------------------
Cô ta cảm thấy chỉ có Dụ Quy Tinh mới xứng với mình. Dẫu cho Dụ Quy Tinh đối xử lạnh nhạt với mình như với bao người khác, Tống Mạn Mạn vẫn cực kỳ tự tin, bởi vì cha mẹ hai bên đã sớm hứa hôn khi cả hai còn nhỏ.
Thế nhưng sự xuất hiện của Thẩm Ánh Thu khiến ả dần dần cảm nhận được nguy cơ.
Ban đầu, Thẩm Ánh Thu chỉ cướp đi vị trí hoa khôi trường, sau đó vượt về điểm số. Nhưng điều khiến Tống Mạn Mạn căm phẫn nhất chính là Dụ Quy Tinh luôn phớt lờ người khác vậy mà lại nói chuyện với Thẩm Ánh Thu.
Ả bắt đầu liên tục tìm chết.
Đầu tiên là buông lời hung ác, khiêu khích, sau đó trực tiếp tìm người vây đánh Thẩm Ánh Thu.
Những điều này đúng lúc trở thành chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính. Mỗi lần như vậy Dụ Quy Tinh đều kịp thời đến cứu người, tình cảm càng thêm sâu đậm.
Và sự kiện đính hôn giả sau này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Vào ngày đính hôn, Tống Mạn Mạn bị lộ là thiên kim giả, mà tiểu thư thật sự của Tống gia chính là nữ chính Thẩm Ánh Thu. Hai đứa bé bị nhận nhầm trong bệnh viện.
Tống Mạn Mạn kiêu ngạo sao có thể chấp nhận sự thật ấy. Ả náo loạn ầm ĩ tại hội trường đính hôn, lòng thương xót sau cùng của cha mẹ Tống gia cũng trở nên nguội lạnh.
Hết thảy những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Dụ Quy Tinh.
Mãi cho đến kết cục Tống Mạn Mạn mới biết được chân tướng. Ả muốn lái xe đâm chết Dụ Quy Tinh và Thẩm Ánh Thu. Thế nhưng cả hai đều có hào quang nhân vật chính. Tống Mạn Mạn mưu sát không thành, ngược lại hại chết chính mình.
Từ cốt truyện nguyên tác có thể nhìn ra Tống Mạn Mạn chính là con người cố chấp, ý muốn chiếm hữu mạnh, nổi máu điên không màng đến bất cứ điều gì.
Thẩm Ánh Thu chỉ nói một câu với Dụ Quy Tinh liền bị cô ta ghi hận, nếu Dụ Quy Tinh thật sự trở thành một cặp với cô ta...
Mạc Sơ Quyết không dám nghĩ tiếp.
Cho nên sự thật chứng minh couple Thu Tinh vẫn xứng đôi nhất. Cậu nhất định phải trở thành ông mai thành công, chí ít không để cho bọn họ hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau.
Gần đến chân núi, Dụ Quy Tinh thình lình mở miệng: "Tới tìm tôi có chuyện gì?"
Nghe được sự lạnh lẽo trong lời hắn, Mạc Sơ Quyết cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Mắc gì quạu dữ vậy?
Đến giờ cậu vẫn chưa biết bản thân chọc giận Dụ Quy Tinh chỗ nào. Ở chung với tên này còn khó hơn yêu đương nữa!
Dù hiện tại cậu vẫn độc thân từ trong bụng mẹ.
Hồi cấp hai cũng được vài người tỏ tình, nhưng nhìn mấy cô bé tuổi đời xanh tươi kia, cậu cảm thấy bản thân như một ông chú già. Tốt nhất không nên hại đời người ta, vậy nên đều từ chối hết.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy kỳ quái chính là sau khi từ chối vài người thì không còn ai thổ lộ nữa. Ngay cả thư tình trong ngăn bàn cũng không có.
Lúc đó Mạc Sơ Quyết hoài nghi có phải sức hút của mình đã giảm xuống hay không.
"Âu Dương Húc bảo chỗ này có xưởng rượu, tớ chỉ đến gọi cậu đi cùng". Mạc Sơ Quyết dụi mắt, phát hiện xung quanh vành mắt hơi đau. Có thể vừa rồi chảy nước mắt nên sưng lên, cậu cũng không để ý lắm.
Dụ Quy Tinh chú ý tới động tác của cậu, bàn tay buông thõng bên người hơi động.
Mạc Sơ Quyết đột nhiên bước nhanh về trước mấy bước, vẫy vẫy tay: "Âu Dương Húc, Kỷ Vân, bọn tớ ở chỗ này".
Dụ Quy Tinh thu cánh tay vươn ra lúc nãy trở về.
Âu Dương Húc phàn nàn: "Hai cậu lâu quá, bọn này chờ dài cổ rồi đấy".
"Gặp chút chuyện mà", Mạc Sơ Quyết nhếch môi cười nói, "Định đi xưởng rượu đúng không? Đừng trì hoãn nữa, đi thôi".
"Rồi rồi, đi theo tớ". Âu Dương Húc có tật hay quên, hắn ta mau chóng đặt chuyện này sau đầu, bắt đầu kể cho bọn họ về rượu hoa đào nổi danh núi Ngưng Hương.
Hàng người dọc theo đường núi quay xuống, chẳng mấy chốc đã thấy một nhà xưởng xây bằng xi măng.
Ông chủ xưởng rượu dẫn cả bọn vào rồi phát cho mỗi người một cốc giấy nhỏ. Sau đó ông mở nắp vò rượu, rót vào mỗi ly nửa cốc rượu hoa đào.
Ngay khi vừa mở ra, hương rượu hòa với hương hoa đào tràn ra tứ phía, xộc ngay lên mũi. Không khí tràn ngập mùi vị ngọt thanh.
Rượu màu hồng nhạt lẳng lặng chảy vào ly, phản chiếu ánh sáng mộng ảo.
Kỷ Vân thốt lên: "Thật đẹp!"
Mạc Sơ Quyết nâng ly nhẹ nhấp một ngụm. Vị đầu là vị đắng của rượu, tiếp đó khoang miệng tràn ngập hương hoa đào, mát lạnh và ngọt lành, lại không quá nồng, thậm chí còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Giọng ông chủ rặt địa phương: "Rượu này độ cồn không cao, hợp với học sinh các cậu. Có ngon không?"
Âu Dương Húc gật đầu lia lịa: "Dạ dạ, ngon lắm!"
Mạc Sơ Quyết không kìm được uống thêm mấy hớp. Cậu rất thích loại rượu ngòn ngọt như thế này, vừa không say lại còn thơm ngon hợp miệng.
Ông chủ thấy Dụ Quy Tinh cầm ly rượu không nhúc nhích, cho rằng hắn chưa từng uống rượu nên không dám thử: "Nhóc này sao nhát thế! Uống thử đi, không say đâu".
Dụ Quy Tinh nhíu mày, nâng ly đến bên môi nhấp thử.
Rất ngọt, còn có hương hoa đặc trưng.
Hắn chỉ nhấp một hớp liền thôi, nhưng dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người, hắn đành bất đắc dĩ khen: "Ừm, rất ngon".
Ông chủ xoa cái bụng tròn vo của mình, hớn hở nói: "Thấy chưa, rượu bên ngoài đâu thể sánh với rượu nhà tôi. Rượu này là thuần thiên nhiên, thơm cực kỳ!".
Âu Dương Húc hùa theo: "Đúng đúng, đây là rượu ngon nhất cháu từng uống".
Được khen đến vui vẻ, ông chủ lại nói tiếp với Âu Dương Húc vài câu. Đến khi bọn họ sắp rời đi, ông còn khăng khăng tặng vài bình rượu.
Cả bọn ngượng ngùng từ chối. Nhưng cũng không lấy không của người ta, cuối cùng vẫn gửi ông chủ một ít tiền.
Trên đường về Âu Dương Húc rất kích động. Hắn ta giơ bình rượu ngắm tới ngắm lui, cười nói: "Chuyến đi hôm nay coi như hời, bình rượu hoa đào này quả thật danh bất hư truyền. Đúng không Mạc Sơ Quyết?"
Kỷ Vân đẩy cánh tay hắn, vẻ mặt kỳ quái: "Đừng ầm ĩ nữa, cậu tự xem đi".
Âu Dương Húc khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện gương mặt Mạc Sơ Quyết ửng đỏ, không chỉ hai tai mà phần cổ cũng đỏ bừng, bước chân loạng choạng như sắp ngã.
Đây là... say rượu à?
Mạc Sơ Quyết đi đường thập phần gian nan. Cậu thấy đầu váng mắt hoa, thế giới quay mòng mòng.
Chung quanh lại không có ai đỡ cậu.
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đi đằng trước. Dụ Quy Tinh đi song song, nhưng khoảng cách quá xa, không gần gũi như ngày xưa.
Mạc Sơ Quyết biết hắn còn giận, nhưng cậu chẳng chịu thua, quyết định một mình đi về phía trước.
Nhưng chưa được mấy bước đã xụi lơ.
Chóng mặt quá, không muốn cử động.
Sao Dụ Quy Tinh còn chưa đến dìu mình?
Hai mắt Mạc Sơ Quyết dần ngấn nước, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Cậu sơ ý dẫm lên hòn đá nhỏ ven đường, chân bị trẹo và ngã sang một bên.
"Oái!" Âu Dương Húc la lên, vừa định chạy tới đỡ thì Dụ Quy Tinh không biết đứng bên cạnh từ khi nào đã vươn tay vững vàng đỡ lấy cơ thể Mạc Sơ Quyết.
Người đã say khướt như vậy, Âu Dương Húc sợ một mình Dụ Quy Tinh dìu không nổi bèn bước sang bên cạnh duỗi tay ra, kết quả nghe Dụ Quy Tinh nói: "Không cần, một mình tôi là được".
Âu Dương Húc hơi xấu hổ, nhưng biết người ta quan hệ thân thiết nên cũng không nói nhiều. Trở lại bên cạnh Kỷ Vân rồi hắn mới nhỏ giọng lên án: "Dụ Quy Tinh làm sao á? Tưởng Mạc Sơ Quyết là vợ mình chắc, đụng tí cũng không cho".
Kỷ Vân nhớ lại cảnh tượng khi cậu vừa bước vào ký túc xá sau khai giảng, mồ hôi lạnh bắt đầu rơi lộp bộp, nghiêm mặt nói với Âu Dương Húc: "Đừng nói vớ vẩn! Bọn họ là anh em tốt quen nhau từ bé".
Âu Dương Húc bị dọa: "Đương nhiên tớ biết... Đùa thôi, làm gì lớn tiếng thế?"
Kỷ Vân mím môi im lặng.
Đợi Âu Dương Húc đi lên trước, cậu ta mới len lén nhìn lại, phát hiện hơn nửa người Mạc Sơ Quyết đang dựa vào Dụ Quy Tinh.
Dụ Quy Tinh không hề tỏ ra chán ghét, trái lại còn luồn tay qua eo ôm chặt cơ thể đối phương.
Hai người dựa rất gần, từ góc này giống như Dụ Quy Tinh đang hôn đỉnh đầu Mạc Sơ Quyết. Bầu không khí cực kỳ mờ ám.
Tim Kỷ Vân đập thình thịch như muốn bay ra ngoài.
Không thể nào, nhất định là bản thân nghĩ nhiều!
Cậu ta quay đầu sải bước về phía trước, nhưng những suy đoán trong lòng mọc lên không ngừng như cỏ dại.
Họ về tới điểm hẹn đúng mười một giờ. Mọi người cũng gần tập hợp đông đủ.
Âu Dương Húc sợ Hồ Vĩ Quốc phát hiện nên lặng lẽ giấu chai rượu vào trong ba lô.
Nhưng Hồ Vĩ Quốc đã sớm chú ý đến. Thấy hắn ta lén lén lút lút, ông tóm lấy tra hỏi: "Trò lén giấu gì đó? Mau lấy ra đây cho tôi xem".
Âu Dương Húc cười tí tởn: "Đồ ăn vặt bình thường, không có gì hay đâu thầy ơi".
Hồ Vĩ Quốc muốn tiếp tục truy hỏi, lại thấy Mạc Sơ Quyết được Dụ Quy Tinh dìu tới liền hoảng sợ: "Trò này bị sao vậy?"
Ý thức Mạc Sơ Quyết khôi phục chốc lát, cậu đỏ mặt xua tay: "Thầy, em không sao, chỉ bất cẩn bị bong gân".
Hồ Vĩ Quốc biết thể chất cậu hay khóc nên cho rằng cậu đỏ mặt do quá đau. Ông không hỏi thêm mà quan tâm nói: "Có đi nổi không?"
Mạc Sơ Quyết gật đầu, che miệng không cho ông ngửi thấy mùi rượu.
Hồ Vĩ Quốc bảo: "Nếu không chịu nổi thì nói với thầy, thầy tìm xe đưa em về".
Mạc Sơ Quyết đỏ mặt một hồi: "Cảm ơn thầy".
Cậu chỉ tỉnh táo một lúc, hễ bước đi liền hoa mắt, thế là dính chặt lấy Dụ Quy Tinh như kẹo mạch nha.