Cuối cùng cũng giải quyết được hiểu lầm, Bạch Tiêu tạm quên đi chuyện xấu hổ vừa nãy. Cô vui vẻ kể lại cho Bạch Mộ nghe chuyện thú vị xảy ra trong buổi họp báo.
Nghĩ đến vị khách vừa mới quen, Bạch Tiêu lại nhớ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Mộ hỏi: "Anh, công ty nhà mình có hợp tác với công ty của Trình tổng không?"
"Em đang nói ai vậy?" Bạch Mộ nhíu mày lại, trầm tư suy nghĩ, "Có phải đó chính là bố của nữ diễn viên hay tìm đến gây sự với em?"
"...... Vâng."
"Có chuyện gì vậy?"
"Hạng mục quan trọng của công ty bọn họ gặp vấn đề, tốt nhất công ty của nhà chúng ta nên tránh đi, nếu được thì em nghĩ nên chấm dứt quan hệ hợp tác." Bạch Tiêu hiện tại vẫn chưa có đủ thông tin, nên cô chỉ có thể nhắc nhở Bạch Mộ.
Điều khiến cho cô ngạc nhiên là, có vẻ Bạch Mộ đã biết chuyện này từ trước, anh ấy khẽ gật đầu: "Chuyện này chỉ là sớm hay muộn, nhưng mọi chuyện đều nằm trong vùng kiểm soát của anh, nên em cứ yên tâm."
Nhìn bộ dạng Bạch Mộ bình tĩnh lạnh lùng, dường như biết tất cả mọi chuyện. Bạch Tiêu gãi đầu quay trở về phòng ngủ, cô liên tục vỗ tay khen ngợi.
Đây mới chính là Bạch Mộ, nam thần quốc dân! Là người có 'tầm nhìn xa trông rộng', nói không chừng anh ấy 'bày binh bố trận', đợi thời cơ thích hợp ra tay. Nên cô không cần phải lo lắng.
Bạch Tiêu trong lòng đang ngưỡng mộ chỉ số IQ của nam thần, cô chớp chớp đôi mắt, cầm điện thoại lên chơi. Đột nhiên cô lại nhớ ra mình vô tình để lộ bí mật trước mặt nam thần.
Cô giống cây xấu hổ bị người khác vô tình chạm vào. Bạch Tiêu vừa nãy tinh thần vẫn còn phấn chấn, bây giờ thì biến thành quả bóng xẹp lép. Cô lăn một vòng trên giường, gọi điện cho Cố Minh Chiêu.
............
Hôm nay lúc đứng chờ ở ngoài hành lang, khi nghe được Bạch Tiêu nói thích Tống Nam. Rồi anh còn nhìn thấy Tống Nam để tay lên vai của Bạch Tiêu. Cố Minh Chiêu cảm thấy có thứ gì đó chợt chèn lên ngực mình, anh vừa khó chịu vừa cảm thấy bực mình.
Những gì đang diễn ra trước mặt, càng khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng anh tăng lên. Vì quá buồn bã nên anh bất đắc dĩ mượn rượu giải sầu.
Nhờ rượu để tăng thêm dũng khí, sau khi cơn say biến mất lòng can đảm cũng theo đó dần tan biến. Nhân lúc chủ tịch Cố chưa về nhà, Cố Minh Chiêu nhanh chóng thu dọn đống rượu trên bàn. Tiếng chuông điện thoại vang lên, khi anh nhìn thấy tên người gọi. Vất vả lắm anh mới bình tĩnh lại, cố gắng kìm nén sự phấn kích.
Anh nhờ quản gia dọn dẹp tiếp, khóe môi anh khẽ nhếch lên, "Tại sao chưa chịu đi ngủ?"
Bạch Tiêu buồn bã nói: "Kết thúc rồi. Vừa nãy anh ấy đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện."
Nghe đến đây, ánh mắt Cố Minh Chiêu dần đông cứng lại, anh ngồi suy nghĩ một lúc, bình tĩnh hỏi: "Anh ấy đã nhìn thấy chuyện gì?"
Bạch Tiêu chùm chăn lại, cô lăn hai vòng ở trên giường: "Thì em với anh vừa nãy ở cửa…."
Hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu cô, cô vẫn có cảm nhận độ ấm còn sót lại trên đôi môi, cơ thể cô dần nóng lên, khuôn mặt đỏ ứng, ấp úng giải thích.
Đã thế Cố Minh Chiêu còn hỏi: "Ừ? Là chuyện gì nhỉ? Anh quên rồi. Em nhắc lại cho anh được không."
Cái tật xấu này mãi mà không bỏ được, cô hận không thể nhảy qua màn hình đánh cho anh một trận.
Bạch Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Anh làm ơn biết xấu hổ dùm em được không?"
Cố Minh Chiêu bật cười: "Được, mà em có muốn nhìn thử không?"
Bạch Tiêu: "? ? ?"
Giọng nói của anh lạnh lùng quyến rũ, còn cố tỏ ra ngây thơ. Khiến Bạch Tiêu không thể chịu được, cô lăn một vòng trên giường, không may bị đụng trúng thành giường. Cố Minh Chiêu cảm thấy có gì đó không ổn, anh ngay lập tức trấn an cô: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Bạch Tiêu chun mũi lại: "Tốt nhất anh đừng gây thêm phiền phức cho em!"
"Thực ra anh cũng định đến gặp anh Mộ để nói chuyện, nhưng bây giờ đã vậy rồi thì dễ dàng hơn nhiều." Cố Minh Chiêu dịu dàng nói, "Em cứ tin tưởng năng lực của chồng em, có vấn đề gì xảy ra cứ để giải quyết, bây giờ em ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ. Ngoan."
Bạch Tiêu cúi thấp đầu xuống: "Vâng. Mà vừa nãy anh mới nói gì vậy hả?"
Cố Minh Chiêu: "Có nói gì đâu."
Bạch Tiêu: "Anh vừa nói mình là ai?"
Cố Minh Chiêu cố nhịn cười, anh tiếp tục giả ngốc: "Anh quên rồi, em nhắc lại cho anh nhớ được không?"
Bạch Tiêu: "............"
Làm gì có ai ngu đến mức lọt một cái hố hai lần? Mơ đi.
****
Sau khi nói chuyện rõ ràng với Bạch Mộ, Bạch Tiêu ngày càng có động lực phấn đấu, cô xem lại toàn bộ dự án 'Tomoro' trong năm này. Sở Hàm vui mừng ra mắt. Phần lớn thời gian, Bạch Tiêu đang tập trung xử lý công việc, còn Sở Hàm nhàn hạ ngồi nhâm nhi tách cà phê.
Bộ phim 'Thời thanh xuân nhiệt huyết' chỉ còn hai tập nữa là hết, rating càng về sau càng cao. Bạch Tiêu dành chút thời gian lên mạng hóng dưa, có rất nhiều người qua đường trở thành fan. Thậm chí sau mỗi tập chiếu, tên nam chính và bộ phim đều lọt vào hot search.
Hôm nay, Bạch Tiêu đi dự họp. Trên đường đi, cô tình cờ nhìn thấy Tống Nam. Anh ấy đang đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc bộ quần áo thể thao cùng màu mũ. Nhìn vừa trẻ trung lại tươi tắn. Có vẻ anh vừa mới đến nơi nên vẫn chưa kịp trang điểm.
"Ủa? Tiêu Tiêu tại sao em lại ở đây!" Tống Nam khi nhìn thấy cô, lập tức chạy đến chào hỏi, "Em nhìn đi hai người chúng ta đúng là có duyên với nhau. Không cần hẹn trước mà chúng ta vẫn có thể gặp được nhau?"
Bạch Tiêu dùng tay dí đầu anh ta một cái, "Tầng này là phòng làm việc, tầng trên là phòng thu âm, cho dù tôi với anh gặp nhau cũng là lẽ đương nhiên."
"Này, em đừng để ý đến mấy tình tiết nhỏ nhặt đó được không."
"......Anh cố tình đi cầu thang bộ để tránh gặp fan hâm mộ?"
"Anh làm vậy vì bảo vệ cổ họng của các cô ấy." Tống Nam nở nụ cười ẩn ý, "Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ theo đuổi em!"
Bạch Tiêu nhíu mày lại: "Tôi đã có bạn trai."
Đôi mắt của Tống Nam hiện rõ sự ngạc nhiên, nhanh đến mức Bạch Tiêu nghĩ mình đang nhìn nhầm.
"Mới mấy ngày trước em còn nói mình độc thân mà?"
"Chẳng lẽ tôi không được phép có bạn trai à."
Nghe thấy vậy, Tống Nam nâng mũ lên, đút tay vào trong túi quần im lặng nhìn cô, một lúc sau bật cười nói: "Chẳng lẽ là do buổi họp báo lần trước?"
Bạch Tiêu nghi ngờ nhìn anh ấy: "Tại sao anh biết... "
Tống Nam bình tĩnh nói: "Thực ra thì mục đích của tôi muốn khai thông cái đầu gỗ của cô. cũng tưởng bản thân đã thất bại. Không ngờ rằng…."
Bạch Tiêu: "? ? ?"
Tống Nam: "Bạn trai của cô là người như thế nào?"
Bạch Tiêu: "Anh ấy rất tốt, ngoại trừ tính hay đùa giỡn ra, thì anh ấy không có khuyết điểm nào cả ."
Tống Nam nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi."
Cô ngơ ngác đứng nhìn Tống Nam rời đi.
Bạch Tiêu đã quen với hình ảnh Tống Nam là nhân vật nam phụ chung tình trong truyện. Dù sao anh ấy là một ảnh đế nổi tiếng, một ngày phải diễn năm đến sáu vai. Thi thoảng bị lẫn lộn giữa đời thực và trong phim.
Ngày hôm qua, phòng kế hoạch gửi đề xuất muốn công ty mua bản quyền chương trình tạp kỹ nước ngoài, dù hiện tại ngân sách không đủ, nhưng Bạch Tiêu và Sở Hàm đã thảo luận với nhau, họ cảm thấy đề xuất này khá ổn. Dạo gần đây chương trình tạp kĩ trong nước ngày càng xuống cấp, nhưng đây lại là cơ hội cho 'Tomoro' khẳng định vị trí của mình.
Vì vậy cô quyết định đi xuống phòng kế hoạch, muốn nghe ý kiến của mọi người
Khi bước vào phòng làm việc, cô nhìn thấy cả căn phòng trống không, nhưng máy tính vẫn bật lên. Bạch Tiêu khẽ nheo mắt lại, cô thấy có mười mấy người đứng tụ họp trước máy tính, họ đang vui vẻ nói chuyện.
Với kinh nghiệm lâu năm hóng dưa bị động, cô đoán đã có chuyện nào đó xảy ra.
Bạch Tiêu đi thẳng đến đó, vỗ vai người bên cạnh hỏi, "Mấy người đang bàn chuyện gì vậy?"
Lần này có nhân viên đã phát hiện ra cô, nên không xảy ra tình huống xấu hổ như lần trước.
"Vừa có tin tức nóng được tung ra, bọn em đang thảo luận về tin tức này." Một cô gái đứng dậy giải thích. Còn nói bọn em chỉ ngồi xem một chút thôi hứa rằng tí nữa sẽ quay lại làm việc.
"Tin tức gì vậy?"
"Có tin đồn ba của Trình Lại Ngọc trốn thuế, hiện tại đang bị cục thuế điều tra. Mà ngày hôm nay, Trình Lại Ngọc tham dự một buổi quảng bá sản phẩm do cô ấy là người đại diện. Có rất nhiều phóng viên hỏi cô về chuyện này." Một người đàn ông chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò quay sang hỏi Bạch Tiêu, "Bạch tổng, trước kia ngài từng làm về kế toán đúng không? Ngài từng nghe qua chuyện này chưa?"
Đương nhiên là cô đã sớm biết chuyện này.
Chỉ là cô không ngờ tới lại bị bại lộ sớm như vậy, Bạch Tiêu có hơi bất ngờ, đồng nghiệp như những chú chim nhỏ, họ đoán có ai đó đang muốn nhằm vào Trình Lại Ngọc. Cô im lặng nhìn cô gái bị vây quanh bởi camera và phóng viên. Mặc dù Trình Lại Ngọc cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia vẫn hiện rõ sự tủi thân và tức giận.
Cô nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Chỉ cần thông qua buổi phỏng vấn, chúng ta biết chắc chắn chuyện này sẽ luôn đi theo Trình Lại Ngọc?"
Đôi mắt cả đám như hiện lên một ngọn lửa, họ phấn khích nói.
"Nhưng chuyện này do ba cô ấy gây ra. Cô ấy cũng là người vô tội."
"......"
"Mọi người tò mò lý do vì sao Trình tổng lại rơi vào bước đường này không?"
Ngọn lửa trong đôi mắt mọi người bùng cháy dữ dội, họ mở to đôi mắt ra nhìn, tò mò hỏi cô.
Bạch Tiêu thản nhiên nói: "Bởi vì ngoài làm đúng bổn phận người công dân, ông ấy còn làm trái đạo đức nghề nghề, không chịu làm việc nghiêm chỉnh. Ví dụ nhé, có nhiều người lợi dụng giờ làm việc để làm việc riêng, vì không chịu làm việc nên bị ảnh hưởng đến tiến độ công việc....."
Cô chưa nói hết câu, đám nhân viên đã vội vàng rời đi, ngồi vào bàn làm việc nghiêm túc làm việc. Tiếng gõ bàn phím lại vang lên. Bạch Tiêu nhìn lướt qua đoạn video phỏng vấn, cô lạnh lùng rời đi.
Nữ chính có sống tốt hay không sống tốt, liệu có vượt qua sóng gió này hay không, chẳng liên quan gì đến cô cả. Bây giờ cô đã giải quyết xong nguyện vọng của nguyên chủ. Họ bây giờ không có liên quan gì đến cô nữa. Sau này, cô và bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đến giờ tan tầm, Bạch Tiêu rời khỏi phòng làm việc, cô đi thẳng đến bãi đỗ xe. Khi nhìn chiếc xe màu đen kia, cô khẽ dừng lại. Cố Minh Chiêu đứng dựa vào thân xe, cúi đầu xuống chơi điện thoại, vắt chéo hai chân. Có một vài cô gái đi gần đó, họ dừng lại định lôi điện thoại ra chụp ảnh. Khi nhìn thấy ánh mắt của anh, họ liền hoảng sợ vội vàng rời đi.
Cái ánh mắt lạnh như băng đó, khi nhìn thấy cô gái bước ra từ trong thang máy, bỗng trở nên dịu dàng, giống như mùa đông giá rét chuyển sang mùa xuân ấm áp.
"Nghe nói bộ phim kia chuẩn bị khai máy, tuy nhiên trong buổi họp báo không thấy Thẩm Niệm xuất hiện. Nghe nói cô ta đã rời khỏi đoàn làm phim." Bạch Tiêu vui vẻ nói chuyện, "Lẽ nào sợ em chèn ép nên tự nguyện rời đi?"
Cố Minh Chiêu bật cười: "Có lẽ vì đoàn làm phim biết bản chất thực sự của cô ta, nên họ quyết định dừng hợp đồng để tránh sau này gặp rắc rối."
Nói xong, liền chủ động mở cửa xe, sau đó anh mới bước lên xe.
Đằng sau truyền đến tiếng hét chói tai.
Bạch Tiêu thắt dây an toàn, cô tức giận nói: "Gần đây 'Tomoro' đang quay chương trình tạp kỹ mới. Có rất nhiều fan đến đây xem. Tốt nhất anh đừng có tới đây."
Cố Minh Chiêu đưa tay lên xoa đầu cô, "Anh đến đây vơi tư cách là bạn trai của em mà. Hay là em sợ bị người khác bắt gặp?"
Bạch Tiêu quay sang lườm anh, cô nhớ lại lời nói hôm nay của Tống Nam. Mặc dù Cố Minh Chiêu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng anh rất lo lắng. Bạch Tiêu dễ dàng nhận ra, cô cố nhịn cười: "Vâng, em sợ có người nhìn thấy."
Cố Minh Chiêu: "? ? ?"
Bạch Tiêu: "Ví dụ như mấy cô gái vừa nãy. Nếu tình trạng này diễn ra, em nghĩ mình nên đóng cửa công ty lại."
Cố Minh Chiêu sững người lại, anh bật cười nói: "Được rồi, lần sau anh để ý hơn, anh sẽ chờ ở ngoài công ty hoặc đi lên thẳng phòng làm việc tìm em. Nhưng hôm nay là một ngày rất đặc biệt. "
"Thật à? Đợi em xem lại lịch?"
"Là ngày sinh nhật của anh."
"! ! ! Em tưởng tuần sau mới là sinh nhật của anh?"
"Tuần sau anh phải đi công tác rồi, chúng ta sẽ tổ chức hôm nay luôn."
Như vậy có ổn không? Bạch Tiêu lo lắng: "Nhưng em vẫn chưa kịp chuẩn bị quà."
Cố Minh Chiêu dịu dàng nhìn cô, sau đó anh cúi người xuống hôn lên môi cô, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Bạch Tiêu chưa kịp phản ứng anh đã rời đi, "Anh đã giúp em chuẩn bị quà rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn tối, ôn lại kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."
".... Ôn lại kỷ niệm?"
"Chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện, thổ lộ tình cảm, sau đó...." Giọng nói của Cố Minh Chiêu khàn khàn quyến rũ khiến tai cô đỏ ửng lên, "Có phải em luôn muốn biết ngày hôm đó hai người chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay anh tiết lộ cho em biết."
Bạch Tiêu sau khi nghe xong, khuôn mặt cô dần đỏ ửng lên.
Kể từ khi gặp được anh, chỉ số IQ của cô ngày càng đi xuống. Con m* nó, đừng bảo tên nhóc cố tình quyến rũ cô, nhân lúc cô lơ là không cảnh giác, từ từ đánh bại cô!
Bởi vì cô quá lo lắng, nên suốt dọc đường cô cứ suy nghĩ lung tung, khi Bạch Tiêu phát hiện ra, trước mặt cô không phải quán bar quen thuộc, mà là nhà… Của Cố Minh Chiêu.
"Đến nơi rồi." Cố Minh Chiêu véo má cô, "Em đừng sợ, bố mẹ anh hôm nay không có nhà, anh để tất cả người làm nghỉ, ngày hôm nay chỉ có mình anh ở nhà."
Ok, cô càng cảm thấy lo lắng hơn
Bạch Tiêu ngạc nhiên nhìn đoạn đường phía bên phải, "Vừa nãy anh mới đi ngang nhà của em?"
"Ừ, dù gì hai nhà chỉ cách một đoạn."
"Giờ này chắc anh ấy tan làm rồi! Anh có biết việc làm của anh liều lĩnh như thế nào không?"
"Tại sao em lại nói vậy."
"Nếu tối nay em không quay trở về nhà, em sẽ bị chôn sống." Bạch Tiêu mặt không cảm xúc, "Nếu em bị phát hiện đang ở nhà của anh, thì anh cũng sẽ chết theo em."
Cố Minh Chiêu ôm chặt lấy Bạch Tiêu, cặp mắt đào hoa để lộ ý cưới, "Anh đâu có nói tối nay em ở lại đây đâu. Hầy, có phải Tiêu Tiêu cũng mong đợi điều đó đúng không?"
"......"
Bạch Tiêu bĩu môi. Cô bỏ tay anh ra, lạnh lùng rời đi. Cố Minh Chiêu vội chạy ôm giữ cô lại. Cả hai cùng nhau bước vào ngôi nhà. Nhìn nơi này khá giống căn hộ chung cư kia. Thiết kế khá đơn giản nhưng rất tinh tế, để lộ gu thẩm mỹ chủ nhân căn nhà.
Quầy bar trong nhà anh không thua kém gì quán bar của Tô Diên Linh. Tửu lượng hai người đều kém, chỉ mới uống vài ly, cả hai đã say mèm.
Cố Minh Chiêu tay chống cằm, quay sang ngắm nhìn người con gái bên cạnh, anh không nhịn được liền hôn lên gò má của cô, giọng nói mang theo men say, "Tiêu Tiêu, em là mối tình đầu của anh. Em phải chịu trách nhiệm với anh......"
Bạch Tiêu bĩu môi, "Anh cũng là mối tình đầu của em. Tại sao anh không chịu trách nhiệm với em."
"Vậy em muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
"Cầu hôn? Hay kết hôn?"
Lúc đó đầu óc cô không được tỉnh táo, cô không do dự nói ra đáp án.
Cố Minh Chiêu khẽ gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn."
Bạch Tiêu khẽ ừ một tiếng, cô quay sang nhìn thẳng đôi mắt của anh. Nhịp tim cô ngày càng đập nhanh hơn. Khuôn mặt đẹp trai kia ngày càng tiến lại gần, bờ môi hai người chạm vào nhau, không khí tràn ngập mùi rượu.
Bạch Tiêu từ từ mở mắt ra, khi phát hiện ra mình đang nằm ngủ ở nơi xa lạ. Cô giật mình hoảng hốt vội vàng ngồi dậy.
Rèm cửa màu trắng đung đưa, từng tia nắng ban mai chiếu xuống căn phòng, cô nhìn thấy cảnh tượng này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Ánh mắt cô ngay lập tức thay đổi, Bạch Tiêu lo lắng, cô nhìn thử bốn phía xung quanh. Khi nhìn thấy cặp mắt dịu dàng kia, cô dần bình tâm lại.
Một lúc sau, cuối cùng cô chạm vào hơi ấm đó. Trái tim đập thình thịch của Bạch Tiêu dần bình ổn trở lại. Dù cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bên tai vang lên giọng nói cùng hơi ấm quen thuộc, giống như một người đi lạc trên sa mạc cuối cùng nguồn nước. Cô nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thật tuyệt.
Vào buổi sáng, từng tia nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa. Bạch Tiêu cố mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
Căn phòng rộng rãi, trên chiếc giường lớn, có một người đàn ông đang nằm bên cạnh. Khoảng tầm ba giây sau, cô thấy khóe môi của người đó khẽ nhếch lên.
Ok, anh thật lợi hại. Lịch sử lại được tái diễn.
"Hoài niệm thật, lần trước khi tỉnh lại, chỉ còn có mình anh ở trong phòng." Cố Minh Chiêu tay đặt lên eo của cô, ôm chặt cô vào lòng, "Hôm nay khi tỉnh dậy, anh cảm thấy rất hạnh phúc vì Tiêu Tiêu vẫn đang ở bên cạnh anh."
"Bây giờ anh Mộ chắc chắn đang đi tìm anh, anh có di nguyện gì cứ nói ra đi?"
Cố Minh Chiêu bật cười, đôi mắt để lộ rõ sự nghiêm túc: "Gặp được em chỉ là tình cờ, nhưng anh rất biết ơn và trân trọng. Hy vọng mỗi ngày trôi qua, khi anh tỉnh dậy, em vẫn đang nằm ngủ trong vòng tay anh. Bạch tiểu thư, em có thể chấp nhận nguyện vọng này của anh được không?"
Bạch Tiêu nhớ lại cuộc đối thoại tối qua của hai người, tim cô đập thình thịch, "Em cảm thấy đây là lời nói của mấy tên tra nam thường dùng?"
"Đương nhiên, dù gì thì anh cũng là anh họ tên tra nam."
"......"
"Nhưng anh cảm thấy mình tốt hơn cậu ấy nhiều, anh, anh yêu mình em thôi."
Bạch Tiêu ngay lập tức nhận ra: "Rốt cuộc thì anh cũng chịu thừa nhận?! Quả nhiên là đêm hôm đó hai người chúng ta không hề xảy ra chuyện gì!"
Cố Minh Chiêu nở nụ cười gian xảo, anh hôn lên môi cô: "Được rồi. Về sau bù đắp lại khoảng thời gian đó mà. Em cứ yên tâm."
Bạch Tiêu: "? ? ?"
Nữ phụ mãi mãi chỉ là nữ phụ, làm sao có thể may mắn gặp được tình yêu định mệnh giống như Lục Chi Hằng nói. Nhưng khi cô nằm gọn trong vòng tay của anh, hạnh phúc đối với cô chỉ cần đơn giản như vậy.
Cô khẽ bật cười, Bạch Tiêu đặt tay lên cổ Cố Minh Chiêu, cô đáp lại hành động của anh.
Nhờ có anh mà em đã thay đổi vận mệnh của đời mình, em cảm ơn anh rất nhiều.
——END——
Trước cửa cổng nhà họ Bạch.
Bạch Mộ mở điện thoại ra, tiếp tục gọi điện thoại cho Bạch Tiêu. Đây đã là lần gọi thứ 100 nhưng vẫn không có ai nghe máy. Toàn bộ người làm Bạch gia đứng chờ trước cửa, họ lo lắng quan sát nét mặt của Bạch Mộ.
Quản gia: Thiếu gia, có muốn báo cảnh sát không ạ?
Bạch Mộ: Không cần. Giúp tôi gọi mấy người vệ sĩ lại đây bảo họ nhớ cầm theo vũ khí.
Quản gia: ? ? ?
Bạch Mộ: Bảo họ cùng tôi đi đến nhà Cố Minh Chiêu, nhất định không cho cậu ta chạy trốn. Tôi biết bây giờ cậu ta vẫn còn đang ở nhà.
Quản gia:...... Ngài không định đi tìm tiểu thư à?
Bạch Mộ: Tiểu thư đã ở đó.
Quản gia: Tại sao ngài biết?
Bạch Mộ sắc mặt tối sầm lại: Dựa theo trực giác!