Bạch Tiêu tạm thời thay đổi kế hoạch, suy nghĩ cẩn thận lại lần nữa. Theo cô, Thẩm Niệm và Trình Lại Ngọc đều không phải đối tượng khôn khéo, biết an phận thủ thường, vui vẻ để hợp tác cùng, nếu miễn cưỡng thỏa hiệp một lần sẽ bị hạn chế mọi nơi, dù có đem lại cho hạng mục một tương lai rộng mở với lợi nhuận hết sức khả quan, nhưng lại mang đến chi phí với sự nguy hiểm không thể nào lường trước được.
Vậy nên, cô thà lựa chọn phiền phức trước khi chính thức khai máy còn hơn, ít nhất còn có được một khoảng thời gian dư ra để dàn xếp đối đáp mọi chuyện.
Không lâu sau, Bạch Tiêu nhận được báo cáo của Thất ca, nói rằng đoàn đội của Thẩm Niệm đã chính thức rút lui khỏi chương trình thực tế ngoài trời này, thái độ của giọng nói qua điện thoại còn vô cùng lạnh nhạt kiêu ngạo, hoàn toàn không giống cái vẻ ngoài bạn thân như ngày trước.
“Xem ra lần này nói chuyện hợp tác không thành công, họ cũng khó chịu lắm, đến giả vờ cũng lười nữa.” Thất ca khinh thường hừ hừ hai tiếng, “Bạch tổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bạch Tiêu vừa mở mail chưa đọc của Cố Minh Chiêu ra, vừa nói: “Các anh trước hết cứ tiếp tục bàn bạc trong thời gian đợi đến lúc tuyển chọn nghệ sĩ đi, cảm giác nghệ thuật và nhân phẩm sẽ được cân nhắc lên đầu, độ nổi tiếng không quan trọng, phải nhanh chóng tìm kiếm trong vòng ba ngày. Nếu trong thời gian đó không chọn được người thích hợp thì sẽ để phòng kế hoạch sửa kịch bản gốc của chương trình, thêm người không dễ nhưng giảm bớt người chắc chắn dễ hơn.”
Thất ca: “Lúc trước trên mạng có loan truyền danh sách khách mời dự tính… Nếu chúng ta thông báo tin tức này đột ngột như vậy thì liệu có bị ảnh hưởng bởi dư luận trên mạng không?”
Bạch Tiêu: “Bộ phận quan hệ xã hội có thể chuẩn bị trước, lúc đó tôi sẽ có sự đe dọa thích hợp với đoàn đội của Thẩm Niệm, nếu cần thiết thì cả hai bên sẽ cùng làm sáng tỏ, nếu như họ không chịu phối hợp, tôi liền công bố chân tướng việc thượng vị bằng cách lợi dụng điểm yếu để đe dọa người khác, muốn rút lui rồi nhét người mình vào, dù sao tôi cũng chỉ làm công việc này tạm thời, không sợ Hoắc Thành mắng đâu.”
Thất ca: “... … ? ? ?”
Người bất cứ lúc nào cũng có đường chạy trốn đều hung hăng càn quấy như vậy à?
“Hung hăng càn quấy như vậy sao!” Chờ Bạch Tiêu cúp máy, ánh mắt Sở Hàm từ màn hình máy tính chuyển sang chỗ khác, cười khẽ.
Bạch Tiêu đối với hành động và sức phán đoán của bản thân vẫn tương đối tự tin, đối mặt với đoàn đội tư lợi nặng như vậy, cô chắc chắn chấm dứt tổn thất kịp thời mới là thượng sách.
Nhưng cô vẫn không quên nơi này là Tomoro, chứ không phải là Tín Nhân. Cô là Phó Giám Đốc, cấp trên còn có ông chủ lớn được phái xuống ẩn núp đã lâu, Tổng Thanh Tra Sở Hàm.
Nghe xong đề nghị của Bạch Tiêu, Sở Hàm nói: “Muốn làm gì thì cứ làm đi, anh tin tưởng em, đây nhất định là biện pháp tốt nhất trước mắt.”
Bạch Tiêu: “Hung hăng càn quấy như thế vẫn được à?”
Sở Hàm: “Ai bảo bọn họ làm quen rồi? Có phải cái đinh nào cũng yếu đuối đâu.”
Đạt được mục đích khiến sống lưng Bạch Tiêu thẳng hơn bao giờ hết, để hai bộ phận kế hoạch và quản lý tiếp tục ở lại làm thêm giờ, hạng mục này sẽ là phần bắt mắt nhất trong bản báo cáo quý sau của Tomoro, cô không cho phép bất cứ người nào phá hỏng vào công trạng của Sở Hàm.
Khí chất phóng khoáng nhưng vô cùng trong sáng của Tô Thiên Linh toát ra từ trong xương, nên ở trong giới giải trí nhân duyên của cô ấy không tệ. Bạch Tiêu vừa để bộ quản lý tiếp tục giao thiệp với nghệ sĩ phù hợp với yêu cầu, vừa để Tô Thiên Linh tìm giúp cô người có thể giúp đỡ chuyện này.
Làm xong mấy chuyện này thì cũng đến lúc tan làm, Sở Hàm thấy hôm nay không có việc gì quá quan trọng nên để cho Bạch Tiêu về trước.
Vừa nghỉ phép vừa thực tập, hơn nửa tháng cũng theo kịp mùa tăng ca bận rộn bên sở sự vụ, căn bản là đi làm đúng giờ nên lương tâm của người làm ông chủ đây vẫn trỗi dậy.
Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc, Sở Hàm nhắc nhở: “Tiêu Tiêu, hạng mục phim điện ảnh và truyền hình trong buổi họp báo vào thứ hai, em đi với anh.”
Bạch Tiêu: “Em á? Nhưng em có phải người trong nghề đâu.”
Sở Hàm: “Đi một lần rồi sẽ thạo.”
Aiz, biết thế lúc đầu đến bộ tài vụ cho rồi.
Dõi mắt nhìn hai đời người, nghỉ tết giống cô đúng là chẳng có ai.
Bạch Tiêu gật gù đắc ý rời khỏi tòa cao ốc Tomoro, đột nhiên đụng phải cánh cửa xe đối diện vừa mới mở, một đôi chân dài lộ ra ngoài, là Cố Minh Chiêu.
Đối phương lúc đầu nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ chút, đem chân cho vào trong rồi đóng cửa xe, kéo cửa kính xuống, tha thiết mong chờ nhìn cô. Chỗ này không cho phép đỗ xe, bảo an đang đi đến, Bạch Tiêu vội vàng tiến lên chào hỏi.
“Sao anh lại đỗ xe ở đây.” Chờ bảo an đi rồi, cô cúi người nói, “Chỉ có thể đỗ xe hai phút thôi.”
Cố Minh Chiêu nói: “Hôm nay đột nhiên em nói muốn tài liệu kỹ càng tỉ mỉ về hạng mục đầu tư trước đó, anh không yên tâm lắm nên tới xem chút.”
Bạch Tiêu: “Sao anh lại không yên tâm? Em bây giờ cũng được xem là nửa người trong nghề rồi đấy.”
Cố Minh Chiêu nhìn chằm chằm cô: “Trực giác”
Bạch Tiêu: “... …”
Trực giác này đúng là chính xác chết tiệt mà, Bạch Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía xa xa chỗ Tomoro của họ đang bị bảo an phong tỏa, chỉ vì vài ba lời nói đào hố đặt bẫy của Thẩm Niệm mà bây giờ Tomoro đang gặp nguy hiểm, lúc này cô cũng đang sứt đầu mẻ trán không kém.
Cố Minh Chiêu cau mày nói: “Em gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy… Thế, em lấy tài liệu hạng mục làm gì?”
Bạch Tiêu bẹp bẹp miệng: “Không thể nói rõ ngay được.”
Cố Minh Chiêu: “Vậy thì đổi chỗ nói chuyện, em không có hẹn vào buổi tối đúng không?”
… …
Bạch Tiêu đột nhiên có cảm giác rất đúng lúc, cả hai đời cô đều chưa tiếp xúc lĩnh vực này bao giờ, lại xử lý được một cách rất dứt khoát vấn đề phiền phức như vậy, nói trong lòng vẫn bình tĩnh thì không thực tế lắm.
Trong lòng luôn có một giọng nói yếu ớt muốn dốc bầu tâm sự mọi chuyện, như Sở Hàm, Thất ca, hay thậm chí là Tô Thiên Linh đều không phải người phù hợp.
Còn bọn Trần Xán, Lục Chi Hằng… Quên đi, phòng làm việc của cô chẳng phải bị di dời rồi sao?
Bóng người mờ nhạt mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, người thích hợp dốc bầu tâm sự nhất Cố Minh Chiêu lại nhận ra được cô có gì đó không đúng, đúng lúc xuất hiện trên đường cô tan làm.
Vậy nên hai người tìm đến nhà ăn gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nữ phụ được thêm vào là bởi thông qua quan hệ với nữ chính nên em muốn đổi người khác?” Cố Minh Chiêu hai tay chống cằm, cười nói, “Tại sao em không muốn đổi nữ chính mà lại muốn đổi nữ phụ?”
Bạch Tiêu: “Đổi người phiền phức sẽ gây ra động tĩnh lớn, em không muốn đổi Thẩm Niệm, nhưng cắt bớt nữ phụ vốn là người chen ngang vào, hẳn lúc nghe được tin mọi người sẽ rất vui mừng. Còn vai nữ chính, em với Trình Lại Ngọc là chuyện riêng, nhưng Thẩm Niệm dám lật lọng cố ý đào hố đối tác thì là chuyện chung.
Cố Minh Chiêu: “Được rồi, anh nói rõ quan điểm để thể hiện lập trường của chúng ta, anh rất quan tâm em đúng không?”
Bạch Tiêu nhướng mày: “Cảm ơn lời giới thiệu của anh, đây là hạng mục có ước số nguy hiểm và phong phú nhất mà em từng nhận.”
Cố Minh Chiêu: “Hả”(?)
Bạch Tiêu bĩu môi tức giận, dồn hết sức mắng Trình Lại Ngọc và Thẩm Niệm. Trong ánh mắt Cố Minh Chiêu đầy ý cười nhìn cô một lúc, rồi bảo cô đưa tay ra.
“Sao vậy?” Bạch Tiêu ngốc chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đặt tay lên bàn.
Cố Minh Chiêu nắm tay cô, sự ấm áp của anh rất nhanh đã xua tan đi cái lạnh lẽo của tay cô.
“Không thích thì khỏi cần khách sáo, anh vẫn luôn ở đây mà.”
****
Bạch Tiêu vừa về đến nhà liền lao thẳng vào nhà tắm, ngâm mình trong nước trong một tiếng, lúc đi ra cô hơi chóng mặt nên ngã ngay xuống giường, thở phào một cái thật dài.
Từ nhà ăn về đến nhà, một đường đều Cố Minh Chiêu nói về chuyện lúc nào nghỉ phép thì chuyển sang thuyền, và việc thường xuyên phải nhảy xuống thuyền mà không cập bến.
Thật ra thì họ cũng nói qua rất nhiều chi tiết nhỏ khác, nhưng kiểu mặt đối mặt rồi nhả ra bùn đen, Bạch Tiêu vẫn cảm thấy rất sung sướng.
Mà Cố Minh Chiêu cũng thay đổi bản tính hay trêu đùa và làm nũng, yên lặng nghe cô nói xong, đưa cho một vào đề nghị có ích hoặc là mỉm cười động viên.
Chuyện này làm cho cô có chút động lòng, trong bóng tối đáng sợ bỗng tìm được sự bình yên ấm áp.
“Em dễ thích ứng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, vừa thông minh vừa quyết đoán.” Cố Minh Chiêu nghiêm túc nói, “Em không biết có một việc mà em rất giỏi sao?”
Bạch Tiêu tò mò chớp chớp mắt: “Chuyện gì thế?”
Cố Minh Chiêu: “Chịu trách nhiệm với anh.”
Bạch Tiêu: “? ? ?”
Có vẻ như Tống Nam vẫn bình thường hơn chút.
Nhắc đến người này, sau lần công diễn được phát sóng, Bạch Tiêu tránh gặp mặt anh ta hết mức có thể, chương trình thăm hỏi bản thân liên tục mời Tống Nam đến, cô cũng cố tình chọn thang máy có đường chéo xa nhất.
Không còn cách nào khác, gặp mặt sợ không kiềm chế được cơn tức giận của bản thân, nhỡ mặt lại bị vạch trần cái gì mà “Người hâm mộ đẹp nhất vì yêu mà sinh hận” “Tiểu thư tinh anh đánh thần tượng ngoài đường” cùng với các kiểu tin tức nóng hổi khác.
Bạch Tiêu xem lịch trình của mình, xác nhận với Sở Hàm là tạm thời không có tài liệu với văn kiện cần phê duyệt, đợi đến lúc mở hội nghị liền xuống dưới lầu hỏi tiến triển việc bổ sung nghệ sĩ đến đâu rồi.
Bên của Tô Thiên Linh không thuận lợi lắm, bạn tốt của cô ấy trong giới người thì bị trùng lịch trình, người thì không có đủ cảm giác nghệ thuật, quả thật không có người nào thích hợp hết.
Một dãy màn hình treo trên tường ở khu làm việc đang điểm lại clip có lượt xem nhiều nhất trong vòng một tuần qua của Tomoro Video.
Bạch Tiêu nhìn bộ dạng ngu ngốc đang lắc lư, nháy mắt của mình trên màn hình bị phóng to lên, ngay sau đó là Tống Nam với nụ cười vừa xấu xa quyến rũ vừa trêu chọc lòng người, và kế đến là khoảnh khắc hai người xuất hiện trong cùng một khung hình.
Tiếp đó, clip cứ thế được phát đi phát lại.
Bạch Tiêu: “... …”
DM, lại muốn đánh người nữa rồi.
Nhân viên từ phòng trà nước trở về, hiển nhiên không thể biết được ngọn lửa của Phó Giám Đốc, vậy nên họ vẫn rất hào hứng thích thú đứng trước màn hình xem từ đầu đến cuối.
Lúc clip được phát lại lần nữa mới để ý đến ánh mắt không bình thường ở bên cạnh, vừa quay người liền hào hứng nói: “Chào Bạch tổng! Sao ngài cũng đến đây vậy?”
“Bạch tổng, hóa ra ngài cũng là fan hâm mộ của Tống Nam.”
Không, tôi không hề.
Bạch Tiêu làm như chưa có gì xảy ra tiến lên, chỉ vào màn hình hỏi: “Sao cái clip này cứ phát đi phát lại mãi thế?”
Một nhân viên cười ha hả nói: “Đây là clip hot nhất trên mạng xã hội vào tuần trước, có năng lực át hết người trong ngành. Chiếu để cho mọi người thấy, nhằm động viên khích lệ tinh thần.”
Bạch Tiêu không hiểu lườm một cái: “Cái này có gì hay mà xem?”
“Ai, Bạch tổng, ngài không để ý rằng trên Weibo độ nổi tiếng của ngài vượt cả nữ minh tinh bình thường sao? Nổi tiếng nhất mạng xã hội năm nay chắc luôn.”
“Thân phận của Bạch tổng sao có thể là người nổi tiếng trên mạng được chứ… Chắc chắn có thể debut luôn!”
Bạch Tiêu: “? ? ?”
Tiêu chuẩn debut trong giới giải trí giờ qua loa như vậy à?
Trừ hai ngày đầu Bạch Tiêu tiết lộ dự định kiểm tra chặt chẽ tiền vốn, mục đích kiểm soát giá thành, sau vài lần xuất hiện trước mặt nhân viên đều là bộ dáng dịu dàng thân thiện, gió xuân ấm áp, nhân viên trẻ tuổi rất nhanh đã bỏ được gánh nặng cấp trên cấp dưới mà cười cười nói nói với cô.
Không lâu sau, Thất ca trở về mới ngăn được mầm độc “không biết người trên kẻ dưới” này lan tràn nhiều hơn.
Bạch Tiêu nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của anh ấy, giữa trán vẫn vương vấn nỗi lo âu khắc khoải, đại khái là còn đang buồn phiền chuyện nghệ sĩ được chọn vào để bổ khuyết nên cô liền vào thẳng vấn đề hỏi luôn.
Thất ca thở dài, cơ bản giống hệt Tô Thiên Linh.
Tài nguyên bên mạng lưới giao thiệp của bộ quản lý Tomoro Video ngược lại không thiếu nghệ sĩ giúp được, nhưng bắt buộc phải có cảm giác nghệ thuật, phải phối hợp không làm trò, không bị trùng lịch trình, tốt nhất là có độ nổi tiếng nhất định nên phạm vi quá nhỏ.
Cực khổ mãi mới tìm được người phù hợp, nhưng vừa nghe được là bổ sung chỗ trống của Thẩm Niệm thì do dự, chưa quyết định.
Nếu không sao lại gọi là bạn thân nữ chính được chứ, một khuôn mẫu ‘Bông Sen Trắng’ bước ra ngoài đời thật, kiểu người như vậy cho dù biết rõ bạn cũng phải giữ nguyên hình tượng dịu dàng.
Bạch Tiêu nói: “Vậy thì lập tức báo cho bên bộ kế hoạch thay đổi tình tiết đã được chuẩn bị trong chương trình, đưa bản mới cho khách quý đã được chỉ định.”
Vốn các nhân viên đang đầy kiêu ngạo vì nổi tiếng nhất mạng xã hội, vừa nghe được con thiêu thân như vậy chưa có biện pháp giải quyết phù hợp, ngay lập tức giống như bị mây đen che lấp mặt trời, héo mất một nửa.
Thất ca lắc đầu nói: “Trước mắt chỉ có thể…”
Nói được một nửa, Thất ca bỗng liếc thấy《Thiếu niên Hoa Lộ》vô cùng xuất sắc đang được chiếu đi chiếu lại trên màn ảnh lớn, trong nháy mắt dừng một chút, híp nửa mắt nhìn kỹ ba giây.
Đột nhiên, ánh mắt anh sáng lên như bóng đèn, Thất ca lớn tiếng nói: “Bạch tổng, hay là ngài bổ sung vào vị trí này đi!”
Bạch Tiêu chuẩn bị về phòng làm việc: “? ? ? ? ?”
Người trong giới giải trí đều qua loa như vậy sao?!