Editor: Mel*Meow
Hiệu suất ghế này không khỏi quá cao đi?
Không có khả năng!
Bọn họ lại đem ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi VIP.
Lúc trước, khi bán vé VIP bọn họ đã nghe nhân viên công tác trong công ty nói, vé VIP này vừa mới bán ra đã bị tranh mua đến không còn, thực sự nhanh như vậy? Bọn họ mới không tin đâu.
Vô Danh này rõ ràng là bởi vì ghi thù chuyện trước kia nên mới muốn đối đầu với truyền thông bọn họ, không hề đưa tặng một vé phiếu VIP nào, hơn nữa còn dùng phương thức bán hết để đối kháng bọn họ.
Hừ, thật quá khinh thường bọn họ, coi bọn họ là trẻ con hay gì?
Muốn bọn họ nói, cách giận dỗi của Vô Danh là quá kém.
Không biết bao nhiêu minh tinh dù bị bọn họ điền cuồng bôi đen nhưng khi nhìn thấy bọn họ chẳng phải ai cũng khách khách khí khí đấy hay sao, ai dám không đem bọn họ để vào mắt? Truyền thông, đó chính là thẩm phán ngầm, đắc tội truyền thông, truyền thông có thể chửi bới ngươi đến mức cha mẹ cũng không muốn nhận.
Nội tâm mấy người paparazzi không phải không tự đắc.
Hiện tại chẳng qua là bọn họ chưa bắt được điểm xấu của Vô Danh thôi, chờ bọn họ bắt được, hừ.
Lúc này chỗ ngồi VIP cũng dần dần được lấp đầy.
Bên khu vực VIP lại được phân cấp thành nhiều loại nhỏ, khu vực gần sân khấu nhất, một vé là 5000, khu vực gần sân khấu thứ hai là khu A khu B, một vé 2000!
Đỗ Cảnh Minh ngồi ở khán đài VIP gần sân khấu nhất, 5000 một vé, có thể trực tiếp tương tác cùng với người ở bên trên sân khấu.
7 giờ tối, ánh đèn chiếu sáng sân vận động được cúp hết toàn bộ, chỉ duy nhất đèn tụ quang sân khấu được bật lên, đem sân khấu chiếu sáng như ban ngày.
Rất nhanh đã có thang máy đi lên sân khấu, Vô Danh đi ra từ cửa thang máy, ca khúc mở đầu buổi biểu diễn chính là [Nữ nhân dễ bị tổn thương.]
Toàn trường hoan hô!
Cô cười cười chào hỏi mọi người: "Cảm ơn mọi người đã tới nghe buổi biểu diễn của tôi."
Cô nói một câu như vậy xong liền đứng ở trung tâm sân khấu bắt đầu thâm tình biểu diễn, hai bên sân khấu là màn hình lớn, đem thân ảnh của cô đúng sự thật phóng to ra ở trên màn hình để cho những người xem ở xa cũng có thể rõ biểu tình trên mặt cô.
Cô mặc một chiếc váy dài lấp lánh kim tuyến, tóc đều được búi gọn ở trên đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Hát xong một bài hát, toàn bộ nhóm bạn nhảy đã chuẩn bị tốt, tiếp theo là một hồi vũ đạo nóng bỏng mười phần.
Bài hát thứ hai là [Quân cờ], mở đầu vẫn là nhạc nhẹ, về sau liền gia nhập thêm tiết tấu của nhịp trống mười phần thanh thoát, các fan sớm đã nghe qua bài hát này, toàn trường đều múa may gậy huỳnh quang hát theo.
Ca khúc thứ ba là ca khúc do Cổ Duệ Chính viết, [Đêm vô tận].
Khác với hai ca khúc phía trước có làn điệu tương đối uyển chuyển nhẹ nhàng, ca khúc [Đêm vô tận] này của Cổ Duệ Chính phảng phất như đang nói về một người cô độc tuyệt vọng dưới đêm khuya đen như mực, cô độc vươn mình ra gào rống hò hét, tràn đầy nỗi thống khổ tuyệt vọng.
Âm thanh an tĩnh khiến cô phảng phất như đang nức nở khóc thút thít nỉ non, hát đến những âm cao, phảng phất như là sự gào rống đến từ linh hồn, sân khấu lập tức nóng lên.
Đây thực sự là một ca khúc có sức bật phi thường tốt, hát đến mức khiến khán giả hiện trường nhiệt huyết sôi trào, da gà da vịt đều dựng hẳn lên.
Nghe xong chỉ có một loại cảm thụ, sướng! Quá sướng!
Hát xong bài hát này, Sở Triều Dương cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, cô cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng hút miếng nước giải khát, nói với khán giả: "Mọi người đều biết, người sáng tác ca khúc [Đêm vô tận] này chính là Cổ Duệ Chính, là cộng sự của tôi, bài hát này hắn viết đúng vào thời điểm nhân sinh hắn thung lũng lầy lội nhất, cảm thấy tuyệt vọng nhất, nhưng thật may mắn chính là hiện tại hắn đã chịu mở lòng mình ra, chúng ta cùng dùng tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất chào đón tài tử âm nhạc Cổ Duệ Chính nào!"
Mấy người phóng viên chỉ cảm thấy màng tai của mình sắp nổ tung đến nơi, nhịn không được cũng phải hò hét theo, nhưng ánh mắt bọn hắn vẫn đang tìm kiếm khắp nơi như cũ, bọn họ cho rằng khẳng định là có cái góc nào đó đang bị xem nhẹ, khẳng định là có chỗ ngồi nào đó chưa được lấp kíp.
Đỗ Cảnh Khôn hiện đang ngồi ở khu B, khu vực gần sân khấu thứ hai, tuy còn có khoảng cách nhất định với khán đài nhưng lại không phải cách rất xa.
Hắn đội mũ cùng kính râm, che chắn hết cả khuôn mặt mình, sợ bị người khác nhìn thấy.
Đây đã không phải lần đầu tiên hắn xem cô biểu diễn, sân khấu chung kết [Tân tiếng ca] lần trước tuy rằng hắn cũng đã cảm thụ qua, cô ở trên khấu cực kỳ tỏa sáng, mị lực bốn phía, nhưng hắn vẫn có điểm không dám tin tưởng như cũ.
Nhưng mà lần này hắn cảm thấy càng mãnh liệt hơn nữa.
Ban tổ chức hợp tác cùng Hoàng Hiểu Tuyền lần này là cơ quan biểu diễn tốt nhất ở Hải Thị, lần buổi biểu diễn này bất luận là vũ công, ánh đèn, hay là âm nhạc đều phi thường đúng chỗ, tinh mỹ, so với trận trung kết [Tân tiếng ca] lần trước cao hơn không chỉ là một bậc.
Các ca khúc được lựa chọn lần này cũng càng thêm rất nhiều ca khúc kinh điển trong album của Vô Danh và Cổ Duệ Chính.
Mỗi một ca khúc đều được khán giả nghe nhiều đến thuộc, mỗi bài hát khán giả đều có thể hát theo.
Tám vạn người ở hiện trường cùng nhau đại hợp xướng là cái loại cảm giác gì?
Mỗi một người đều không tự giác nhập tâm, ngay cả Đỗ Cảnh Khôn cũng không nhịn được, hừ hừ hát theo hai câu 'một cô gái dễ bị tổn thương', sau khi hát xong hắn thật sự cảm thấy bài hát này có độc a, mẹ nó một đại nam nhân như hắn còn hát cái gì mà 'nữ nhân bị tổn thương'.
Chờ đến khi Cổ Duệ Chính lên đài, Đỗ nhị thiếu không hiểu sao lại khó chịu, hắn cứ cảm thấy màu đen trên đầu mình là không đúng mà phải là xanh mượt.
Hắn nhịn không được tháo mũ xuống, cũng không hiểu sao hắn lại giật giật tóc, kiểm tra xem tóc mình có phải là thật hay không.
Điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy tiểu bạch kiểm ở trên sân khấu kia càng thêm khó chịu hơn, một đôi mắt xếch treo lên khuôn mặt, một bộ dáng áp suất thấp.
Thời điểm Cổ Duệ Chính ca hát, Sở Triều Dương liền xuống đài nghỉ ngơi, uống mấy ngụm nước lên nhuận yết hầu.
Cô không dám uống quá nhiều, sợ chốc lát nữa lại muốn đi WC.
Cổ Duệ Chính hát xong lại đến phiên cô, lần này cô hát [Nhân gian].
Trước khi cất tiếng hát cô nói: "Hôm nay, bảo bối của tôi không thể tới hiện trường buổi biểu diễn, tôi phi thường tiếc nuối, hy vọng có một ngày có thể dẫn nó tới hiện trường buổi biểu diễn của tôi nghe ca khúc [Nhân gian] này, bài hát này là tôi hát cho nó, chứa đầy sự chúc phúc thật sâu của tôi đối với nó, hiện tại, tôi đem bài hát này tặng cho mọi người, hát cho mọi người nghe.
Cô hát thập phần động tình, phảng phất như trực tiếp hát tới trong lòng mọi người.
Ngay cả nhóm truyền thông liên tục muốn tìm kiếm điểm xấu của Sở Triều Dương cũng không khỏi yên tĩnh nghiêm túc lắng nghe tiếng ca của Vô Danh.
Có đôi khi không thể không nói, Sở Triều Dương thật là kiểu…… Người khó có thể hình dung.
Ví dụ như Đỗ Cảnh Minh lúc này, liền đứng ở ngay trước mặt Sở Triều Dương, nhưng ánh mắt cô quét tới tới lui lui gương mặt hắn nhiều lần như vậy, nhưng cô vẫn không nhìn thấy hắn
Mỗi lần tầm mắt cô quét tới đây, tim Đỗ Cảnh Minh đều phanh phanh nhảy dựng không ngừng, cho rằng cô đang nhìn đến, khóe môi mới vừa dương lên định cười, hắn liền phát hiện, ánh mắt đã cô dời khỏi người hắn từ lâu, đặt ở trên người xem tại hiện trường.
Hắn thập phần hoài nghi vừa rồi có phải là cô căn bản không nhìn thấy hắn hay không.
Hát trong chốc lát, ánh mắt cô lại nhìn về phía khán đài của hắn, hắn vừa muốn cười với cô, tươi cười còn chưa kịp tràn ra, cô lại nhảy nhót nhìn đi bên khác, giao lưu với khán giả.
Đỗ Cảnh Minh:……
Cô rốt cuộc có nhìn thấy hắn hay không?
Trương Thành Huy đều sắp cười chết luôn rồi, trước kia hắn như thế nào không phát hiện ông chủ nhà bọn họ có ý tứ như vậy, biểu tình có thể phong phú như vậy?
Mỗi lần ánh mắt trông mong nhìn Sở tiểu thư, cái loại cảm giác này tựa như, Sở tiểu thư đi đến trước mặt hắn, vươn tay muốn cùng hắn bắt tay, hắn vừa mới vươn bàn tay ra liền phát hiện cánh tay của đối phương đã thu lại, đi rồi.
Thế cái tay này của hắn rốt cuộc có nên thu về hay không?
Đỗ Cảnh Minh tự mình ngẫm cũng cảm thấy có chút buồn cười, không tự giác liền bật cười.
Sở Triều Dương đang cong lưng ca hát đối với khán giả bỗng nhiên nhìn thấy, nhìn Đỗ Cảnh Minh chớp chớp mắt, có điểm ngốc.
Lần này là thật sự nhìn thấy hắn.
Tươi cười trên mặt Đỗ Cảnh Minh không khỏi gia tăng, không biết vì sao, chỉ một chuyện nhỏ như vậy lại làm tâm tình hắn cực kỳ sung sướng.
Giống khi còn nhỏ ăn hạt dưa, may mắn trúng thưởng.
Phần thưởng hắn chờ mong nhất chính là chiếc bút máy.
Sở Triều Dương thật sự không nghĩ tới Đỗ Cảnh Minh sẽ trở về nghe buổi biểu diễn của cô, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút vui vẻ, tươi cười trên mặt cũng không khỏi càng sâu thêm chút, chớp chớp mắt với hắn lại tiếp tục ca hát.
Có động tác nho nhỏ này khiến tâm trạng Đỗ Cảnh Minh sung sướng thật lâu.
Mãi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, trở lại biệt thự ở Hải Thị, trên mặt hắn đều vẫn luôn nở nụ cười.
Biết buổi biểu diễn chắc cũng đã kết thúc, Trình Vĩ gọi điện thoại cho Hà Vĩ Trạch: "Ảnh chụp chụp được chưa?"
Hà Vĩ Trạch: "Huynh đệ, không phải tôi không chụp cho anh, mà là…… Thật mẹ nó toàn trường chật ních người."
"Toàn trường chật ních?" Thanh âm Trình Vĩ truyền ra từ trong điện thoại, có vẻ có chút âm trầm cùng bất ngờ: "Không có khả năng!"
"Thật sự, mỗi một góc nhỏ tôi đều đã nhìn kỹ."
Hà Vĩ Trạch cũng buồn bực, chẳng lẽ hắn lại nói cho Trình Vĩ, hắn không chỉ không tìm được chỗ ngồi trống mà còn tập trung xem buổi biểu diễn, lời ca ngập tràn trong đầu?
Hắn châm điếu thuốc, hít sâu một ngụm rồi nhổ ra: "Huynh đệ, anh đừng vội, lúc này mới là buổi đầu, sau đó còn có bảy buổi nữa, tôi không tin buổi nào của cô ta cũng chật ních!"