Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 75



Nếu phòng đã thông khí đủ rồi, tự nhiên là bọn họ sẽ chuyển sang ở biệt thự mới.

Năm ngoái cha Sở đã đem biệt thự sửa sang lại theo sở thích của gia đình, sau khi thông khí xong, mùng bốn tết cả nhà vừa mới từ dưới quê lên liền trực tiếp dọn vào ở trong biệt thự mới, buổi tối mùng bốn tết mới ăn bữa ăn đầu tiên trong biệt thự.

Mẹ Sở cảm thấy có chút không dễ chịu cho lắm, biệt thự quá lớn quá trống trải, biệt thự rộng tới hơn 800 mét vuông, ngày thường còn có bà và cha Sở cùng với tiểu Trừng Quang ở lại đây, nhưng qua một đoạn thời gian nữa, cha Sở vội đi lo việc trường học cho con gái, vậy chỉ còn có mỗi hai người là bà và tiểu Trừng Quang cùng ở.

Biệt thự lớn như vậy, việc quét tước vệ sinh đều rất phiền phức.

May mà con gái đã đi đến trung tâm phục vụ ngay trong ngày hôm đó, tìm về hai người bảo mẫu, một người giúp đỡ việc quét tước vệ sinh, một người giúp đỡ nấu cơm, bà mới an tâm chiếu cố tiểu Trừng Quang, không có việc gì liền tản bộ trong tiểu khu.

Còn về vườn hoa, đã kêu công ty quản lý bất động sản tới bảo dưỡng hàng tháng.

Mua nhà hoàn thiện, trang hoàng cũng xong xuôi khiến cô tiết kiệm được tới tận mấy trăm vạn tiền trang hoàng, nhưng một số đồ dùng gia dụng và đồ điện khác, vẫn làm hai vợ chồng già tốn tới mấy chục vạn.

Mấy chục này, nếu ở dưới quê của bọn họ đã đủ để mua một căn hộ.

Lần này tốn mấy chục vạn sắm sửa đồ đạc, nhưng nhà nhìn vẫn rất trống trải, trông không có mấy đồ.

Biệt thự quá lớn!

Theo cô, căn nhà cũ vẫn là tốt hơn.

Khu biệt thự Mẫu Đơn viên nằm ở phía Tây Bắc Kinh Thị, nằm trong lòng hai ngọn núi lớn, là khu vực trọng điểm tập trung các trường đại học và cao đẳng lớn của Kinh Thị, là khu nhà ở phong thuỷ đất đẹp khó mua được nhất, cũng là khu biệt thự duy nhất ở Kinh Thị có trường đại học dành riêng cho các hộ gia đình trong tiểu khu.

Hồ Dữu bắt xe qua đây, cô và Trương Hinh Tâm đã hẹn trước với nhau, hai người đến nơi gần như cùng lúc, Trương Hinh Tâm được anh trai cô ấy đưa lại đây.

Đối mặt là một tiểu khu đỗ đầy siêu xe hàng hiếm, thời điểm Hồ Dữu từ trên xe taxi xuống, xe ngừng ở bên ngoài tiểu khu, cô rất ngượng ngùng khi đi vào, chỉ dám gọi điện thoại cho Sở Triều Dương, Sở Triều Dương nhờ mẹ Sở đi tiếp.

Cha Sở còn ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Một đường đi tới nơi này, quả thực Hồ Dữu đều sợ đến ngây người.

Mẹ ơi, nơi này cũng quá xa hoa, rốt cuộc muốn đặt chân vào đây phải mất bao nhiêu tiền cơ chứ? Cảm giác cả đôi mắt đều không đủ ngắm.

Chờ đến khi cô tới nhà Vô Danh, nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở trên sô pha chơi đùa cùng với một đứa trẻ hai tuổi, cô còn đang chuẩn bị hỏi cô gái ấy Vô Danh đâu, nhưng khi cô gái ấy vừa quay đầu lại, cô liền sợ ngây người.

Sở Y Huyên?

Sở Y Huyên cũng tới đây?

Vô Danh còn quen biết Sở Y Huyên?

Không nghĩ tới quan hệ cá nhân giữa Vô Danh và Sở Y Huyên lại tốt như vậy?

Cái ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, trong mắt các cô, trên mặt 'Sở Y Huyên' liền lộ ra tươi cười xán lạn, đứng dậy nghênh đón các cô, "Hồ Dữu, Hinh Tâm, hai người đến rồi."

Hồ Dữu cùng Trương Hinh Tâm đều sợ ngây người.

"Cô, cô..…. Cô là Sở Y Huyên?" Hồ Dữu chỉ cảm thấy dường như vừa có một tia sét đánh trúng người cô, khiến cô hồn bay phách tán, ngơ luôn.

Trên tay các cô đều còn đang mang theo vài món quà, Hồ Dữu xách chút trái cây cùng một bộ đồ chơi, cô sớm đã nghe Vô Danh nói trong nhà cô ấy có một thằng nhỏ hai tuổi.

Trương Hinh Tâm cũng thế, trên tay xách theo một hộp trái cây do anh trai cô ấy chuẩn bị cùng một con gấu bông không lớn không nhỏ, đây cũng là món quà cô và Hồ Dữu đã thương lượng qua với nhau.

"Tôi là Sở Triều Dương." Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn hai người cười, "Các cô không phải đã gọi tôi là Dương Dương từ lâu rồi sao?"

Hồ Dữu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Sở Y Huyên là nghệ danh của cô!"

"Là nghệ danh trong quá khứ của tôi, hiện tại nghệ danh của tôi là Vô Danh." Cô cười cười tiếp nhận đồ vật trong tay hai người, đặt lên bên trên chiếc tủ ở huyền quan, cô cầm hai đôi dép lê đưa cho hai người, "Các cô tới chơi là được rồi, cần gì mang theo mấy thứ này."

Hồ Dữu và Trương Hinh Tâm vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ Vô Danh chính là Sở Y Huyên, đờ đẫn mà thay dép.

Các cô đã sớm phán đoán Vô Danh trông như thế nào kể từ khi cô để lộ cằm và môi ra, khẳng định rằng Vô Danh lớn lên sẽ không khó coi, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp đến loại trình độ này.

Mới vừa rồi Vô Danh, không, là Dương Dương quay đầu lại cười với các cô, phảng phất như cả phòng đều rực rỡ lên nha.

Hồ Dữu tiến lên ôm lấy Sở Triều Dương một phen, mặt đầy hâm mộ kêu lên: "Cô rốt cuộc bảo dưỡng cơ thể như thế nào vậy? Làn da làm sao lại có thể tốt như thế chứ? Đây là mặt mộc đúng không? Mặt mộc đúng không? Mặt mộc mà còn trắng hơn tôi khi trang điểm gấp nhiều lần."

Sở Triều Dương biết Hồ Dữu chỉ đang làm lố lên mà thôi, chứ trên thực tế cô ấy lớn lên cũng trắng trẻo mập mạp, làn da tuyết trắng căng mọng, trong trắng lộ hồng, cũng không kém hơn Sở Triều Dương là bao.

Cô nhéo khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của Hồ Dữu một cái, bật cười nói: "Làn da cô đã đủ trắng đủ mềm, còn muốn thế nào nữa?"

"Haiz, làn da các cô đều trắng như nhau." Trương Hinh Tâm chu cái miệng nhỏ lên, thanh âm hờn dỗi mà nói.

Sở Triều Dương vội vàng ôm lấy bả vai mảnh khảnh của Trương Hinh Tâm, "Chúng tôi thấy Hinh Tâm cũng rất trắng mà, khuôn mặt nhỏ lớn lên cưng như vậy."

Trương Hinh Tâm quả thật cũng rất xinh đẹp, mang cái loại cảm giác em gái nhỏ nhà bên trong sáng như ngọc bích, mềm mại nũng nịu.

Sau khi đi vào nhà, Hồ Dữu còn nhìn chằm chằm Sở Triều Dương, mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng được.

Chờ đến khi nhìn thấy tiểu Trừng Quang, cô kinh hỉ mà đi tới ngồi xổm xuống ~~ thân mật, vẫy tay chào hỏi tiểu Trừng Quang: "Xin chào bé nha!'

Tiểu Trừng Quang nhìn cô một cái, quay người đi, tiếp tục chơi đồ chơi. Truyện Khoa Huyễn

Trương Hinh Tâm cũng đi vào tới nơi, đặc biệt văn nhã ngồi lên trên sô pha, đánh giá nhà mới của Sở Triều Dương một chút "Thật lớn, chỉ có vài người là cô và ba mẹ cô ở đây thôi hả?"

"Đúng vậy, xác thật rất lớn, lúc ấy tôi nhìn thấy giá cả rất hợp lý, vị trí địa lý lại phù hợp vì vậy liền nhanh chân mua luôn, vào ở rồi mới phát hiện, thật sự quá lớn."

"Nhưng mà thật là đẹp mắt." Trương Hinh Tâm nở một nụ cười thật tươi mát, cô cũng ngồi xổm xuống đi qua chào hỏi tiểu Trừng Quang, cầm đồ chơi xếp hình gỗ muốn giúp tiểu Trừng Quang xây dựng kiến trúc thành thị, nhưng mà vừa cầm miếng xếp hình gỗ lên tay, không biết như thế nào nhìn xuống, nhìn con phố bằng gỗ đã xếp xong hơn phân nửa, cô giật mình mà quay đầu lại hỏi Sở Triều Dương: "Đây đều là do một mình nó xây lên hả?"

Sở Triều Dương có chung vinh dự gật đầu, "Đúng vậy, đều do nó xếp." Cô sờ sờ đầu tiểu Trừng Quang, "Bảo bối, tới, gọi chị đi."

Tiểu Trừng Quang quay người về phía Sở Triều Dương, hai tay ôm chặt cẳng chân của cô không chịu buông.

Sở Triều Dương vội vàng ngồi xổm xuống thân mật ôm cậu: "Tiểu Quang của chúng ta đang thẹn thùng thôi!"

"Em bé gọi là Tiểu Quang sao?" Trương Hinh Tâm cầm chú gấu bông lại đây, chào cậu: "Tiểu Quang khỏe nha."

Ngày thường Cổ Duệ Chính khá thích ngủ nướng, buổi sáng chưa đến 10 giờ là không thể rời giường, nhưng buổi sáng hôm nay lại phá lệ dậy sớm.

Đang làm bữa sáng, La giáo sư nghe được thanh âm con trai đánh răng ở trong nhà tắm còn cảm thấy có chút kỳ quái, "A Chính, làm sao hôm nay con lại dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa?"

Cổ giáo sư nghe thấy lời nói của La giáo sư cũng đi ra nhìn con trai.

Cổ Duệ Chính nhanh chóng rửa mặt xong, ra bên ngoài khoác áo khoác lên: "Hôm nay con muốn đi tới nhà Dương Dương."

"Nhà Dương Dương?" Hai vợ chồng Cổ giáo sư liếc nhìn nhau.

Trong tay La giáo sư còn đang cầm nồi cầm niêu nhưng vẫn cất tiếng hỏi hắn: "Dương Dương này là con gái?"

Cổ Duệ Chính xỏ giày, "Vâng, chính là Vô Danh."

"Hóa ra tên thật của Vô Danh là Dương Dương, cái tên này thật là dễ nghe." La giáo sư cao hứng mà nói: "Hai người đã hẹn trước với nhau là hôm nay đi qua nhà cô ấy rồi hả?"

"Vâng." Cổ Duệ Chính đã đi giày xong "Mẹ, con đi đây."

"Ai, từ từ." La giáo sư vội vàng giữ chặt thằng con trai ngốc nhà mình, "Tên tiểu tử ngốc này, Tết nhất con đi nhà người ta làm khách, thế mà lại định đi tay không như thế này?"

Cổ giáo sư cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, mẹ con nói rất đúng, mình đi nhà người ta chúc tết, nhất định phải mang cái gì đó theo, Tuệ Tâm, không phải hai ngày trước Hạo Dân tặng tôi một hộp đông trùng hạ thảo* hay sao? Còn ở đây không? Đã vứt đi chưa?"

*Đông trùng hạ thảo: Là một loại thuốc quý hiếm, vào mùa đông đây là một con ấu trùng, sang đến mùa hè thì biến thành một loại nấm.

"Chưa vứt chưa vứt, tôi đi lấy ngay đây." La giáo sư cao hứng đi vào buồng trong, đem một hộp đông trùng hạ thảo mới, còn chưa mở hộp ngoài ra, bà lại nhìn thấy bên cạnh là một bó sâm hai hôm trước học sinh bà mang qua, vì vậy lại cao giọng hỏi một câu, "A Chính, trong nhà cô ấy có cha mẹ ở cùng không?"

"Có."

Thời điểm La giáo sư chuẩn bị mấy thứ này, bà đột nhiên nhớ ra, hình như lúc bà xem TV, người ta có nói nhà Vô Danh này có một đứa con trai rồi thì phải? Không phải Vô Danh này đã kết hôn rồi đấy chứ?

Sự nhiệt tình đầy đặn tức khắc bị rút đi như thủy triều, nhưng bà vẫn vì con trai chuẩn bị một ít quà thích hợp khác mang sang nhà người ta, xách túi quà đưa cho con trai, nhắc nhở nói: "Mẹ nhớ không nhầm thì Vô Danh có con trai rồi đúng không?"

"Dạ, hơn hai tuổi."

La giáo sư vội vàng đi vào trong phòng cầm một bao lì xì ra, đưa cho Cổ Duệ Chính, "Năm mới đi đến nhà người ta, nhìn thấy trẻ con nhất định phải phát bao lì xì, con cũng đừng quên."

Chờ Cổ Duệ Chính đi rồi, Cổ giáo sư trở lại phòng, thấy đông trùng hạ thảo và bó sâm đều đã được lấy ra, nhưng vẫn còn ở đây, ông hỏi La giáo sư: "Đông trùng hạ thảo này sao còn chưa đưa cho A Chính thế?"

La giáo sư lòng tràn đầy hụt hẫng mà nói: "Anh đã quên A Chính vừa nói gì rồi à? Dương Dương này đã có con rồi đấy, đứa trẻ này hơn hai tuổi, điều đó chứng minh cái gì?"

Cổ giáo sư cũng kịp phản ứng lại, "Đúng rồi, đứa nhỏ hơn hai tuổi, người ta đã kết hôn, đưa món quà này xác thật không thích hợp."

Quà quá quý trọng, ngược lại không tốt.

Hai vợ chồng héo úa ngồi ở trong nhà, lòng tràn đầy tiếc nuối.

Cô 'Dương Dương' này là cô gái đầu tiên A Chính treo bên miệng sau cô Du Nhiên kia, lại còn là đồng nghiệp hợp tác với nó, hai người đều làm âm nhạc, có cùng đề tài chung, thằng con trai ngốc nhà mình rõ ràng đối xử với người ta có chút không giống với quan hệ bạn bè bình thường.

"Ai, lão Cổ, anh nói xem, hẳn là A Chính sẽ không thích người đã lập gia đình rồi đâu nhỉ… Chắc không đâu chứ…"

Cổ giáo sư cũng thấy rất rối rắm, "Tình huống cụ thể nhà người ta như thế nào mình còn không biết đâu, chờ A Chính trở về hỏi nó rồi lại nói tiếp."

Hoàng Hiểu Tuyền là Hoa kiều ở Malaysia, ăn tết cũng là quay trở về Malaysia ăn tết, nhưng, buổi biểu diễn lưu động đầu tiên của Sở Triều Dương được tổ chức vào ngày mười lăm tháng giêng, còn có rất nhiều công tác phải làm, cho nên ngày hôm qua hắn cũng đã trở lại Kinh Thị.

So với Cổ Duệ Chính thì hắn hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn nhiều, người khác tặng cho hắn một đống quà tết, hắn đặt ở trong nhà cũng vô dụng, hắn cũng sẽ không ăn, để quá hạn thì lại phải vứt đi, cho nên hắn đã chọn mấy hộp quà lớn lớn xách tới chỗ cha Sở mẹ Sở, tất cả đều là đồ tốt.

Cổ Duệ Chính đến đây liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của cha Sở mẹ Sở, tuy rằng lúc Hồ Dữu và Trương Hinh Tâm đến cha Sở mẹ Sở cũng thật cao hứng, nhưng thời điểm nhìn thấy Cổ Duệ Chính, đôi mắt của cả hai vợ chồng đều sáng bừng lên.

Mẹ Sở nhìn Cổ Duệ Chính cứ như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy thú vị.

Bởi vì trước kia Sở Triều Dương có nói không nghĩ tới chuyện kết hôn, dẫn tới khi Hoàng Hiểu Tuyền tới, hắn cũng phải chịu sự chiêu đãi nhiệt tình không giống bình thường của cha Sở mẹ Sở.

An Bội Bội là người An Thị, ba cô là siêu cấp thổ hào ở An Thị, An Thị không có đặc sản gì thích hợp để mang tặng, cô cũng lười mang theo, vì vậy trực tiếp cầm đi hai chiếc khăn lụa xa hoa người khác tặng cho mẹ cô, các đồ vật khác quá nặng, cô cũng lười mang, sau khi tới Kinh Thị, trực tiếp lái xe đi vào siêu thị xách hai hộp thực phẩm chức năng xa hoa ném vào cốp xe, nhà của cô ở Kinh Thị cũng chẳng thèm vào, trực tiếp lái xe lại đây.

Cứ như vậy, cô vẫn là người đến cuối cùng.

Sở Triều Dương đã liên hệ trước với bảo an chông cửa, nói khi nào An Bội Bội đến thì gọi điện thoại cho Sở Triều Dương, bảo an xác nhận danh tính xong liền trực tiếp cho vào.

An Bội Bội giống như Hoàng Hiểu Tuyền, trực tiếp đem xe đỗ trong gara để xe nhà Sở Triều Dương.

Bãi đậu xe đã có một chiếc xe, đúng là chiếc xe hai mươi mấy vạn mà Hoàng Hiểu Tuyền đã mua cho Sở Triều Dương.

Xe của cô và Hoàng Hiểu Tuyền đều là siêu xe, một này một bên kia, tức khắc đem chiếc xe nằm giữa kia biến thành hư vô.

Ngày hôm qua khi Sở Triều Dương dọn vào đây ở, bảo an trông cửa còn không biết, tưởng rằng bọn họ là bà con nghèo nhà ai tới đây ăn bám, sau mới biết hóa ra bọn họ cũng có nhà ở đây, tức khắc cảm thán, có tiền như vậy, còn tiết kiệm như thế.

Một nhà Sở Triều Dương cũng không biết tâm lý của bảo an là như thế nào, còn đều đang đứng ở cửa nhà đón An Bội Bội đấy.

Giống với hai người Hồ Dữu, thời điểm An Bội Bội nhìn thấy Sở Y Huyên cũng cho rằng cô là khách của Vô Danh, còn cười với cô một cái.

Sở Triều Dương cũng cười chào hỏi: "Bội Bội cô đã đến rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv