Mặc kệ truyền thông làm cách nào để nuốt cái cục nghẹn này, nhóm truyền thông vẫn muốn vô điều kiện tuyên truyền cho Vô Danh, hiện tại, fans cả nước đều biết Vô Danh muốn mở một buổi biểu diễn lưu động, sôi nổi chú ý các tin tức liên quan đến buổi biểu diễn.
Lần này buổi biểu diễn của Vô Danh có thanh thế to lớn tới trình độ nào đây? Công tác quảng cáo còn chưa phải bỏ ra một phân tiền nào, vé rất mau đã bán được bán hết.
Trương Thành Huy cao hứng nhìn tấm vé trong tay mình: "Ông chủ, đã cướp được!"
Đỗ Cảnh Minh vẫn luôn thưởng thức di động trong tay, lặp đi lặp lại hành động kiểm tra tin nhắn.
Cũng không có tin nhắn nào mới.
Hắn nhẹ nhàng đặt điện thoại di động lên trên mặt bàn ở bên trái: "Cướp được vé vui vẻ như vậy?"
"Ông chủ, ngài không biết hiện tại Sở tiểu thư nổi tiếng bao nhiêu đâu, vé vào cửa buổi biểu diễn của cô ấy khó đoạt biết bao." Lòng hắn còn sợ hãi mà lắc lắc đầu, "Các fan cũng quá điên cuồng." Trương Thành Huy nhìn ông chủ nhà mình: "Ông chủ, ngài muốn đi hả?"
Dư quang Đỗ Cảnh Minh lại liếc mắt nhìn di động một cái, "Đi!"
Trương Thành Huy liền nghĩ, trong khoảng thời gian gần đây có phải ông chủ nhà hắn đang đợi điện thoại của ai hay không, như thế nào lại luôn ôm di động không chịu buông tay, cứ một lúc lại mở đi động ra kiểm tra.
Chẳng lẽ là có điện thoại của nhân vật trọng yếu nào đó?
"Kia…… Ông chủ, còn cần làm công tác tuyên truyền cho Sở tiểu thư không?"
Đỗ Cảnh Minh trầm mặc một lúc, người luôn luôn thật bình tĩnh như hắn khó có được mà do dự một chút, nói: "Thôi, mấy việc dệt hoa trên gấm, tôi liền không làm."
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc: Sắp tới không phải khu căn hộ Mẫu Đơn viên sẽ bắt đầu phiên giao dịch kỳ hai sao? Theo tôi đoán, cô ấy phỏng chừng là đang muốn mua một căn hộ, cậu đi lưu ý một chút, nếu cô ấy thực sự có ý mua, cho cô ấy mức chiết khấu thấp nhất."
"Vâng."
Như thế nào ông chủ lại biết Sở tiểu thư muốn mua phòng ở?
Từ sau khi tạm biệt ở Hương Giang, Sở Triều Dương và Đỗ Cảnh Minh vẫn luôn có liên hệ với nhau, hai người ngẫu nhiên sẽ nhắn tin nhắn nói chuyện phiếm, nói lại đi nơi nào chơi, tiểu Trừng Quang có biến hóa gì không, nói đến mức làm 'tiểu Minh' hâm mộ không thôi.
Cô nói muốn đến một chỗ, tiểu Minh liền trả lời một câu, hắn cũng muốn đi.
Cô nói nơi nào có cái gì ăn ngon, tiểu Minh liền trả lời một câu, hắn cũng muốn ăn.
Nói nhiều, cô liền nói: "Chờ chừng nào chân cẳng anh tiện di chuyển, tôi mang anh cùng đi."
Hắn trả lời lại một câu: "Được, thật chờ mong."
Câu tiếp theo cô gửi tới đây "Anh cứ như là một cái bao để tôi chia sẻ tâm sự ấy *mặt cười*"
Có thể nói Sở Triều Dương đúng chuẩn là một người lảm nhảm ẩn hình.
Tại sao lại nói cô là một người lảm nhảm ẩn hình? Bởi vì ngày thường cô rất ít nói, vẫn luôn nhớ rõ vạn lời nói vạn lời giải thích cũng không bằng trầm mặc thể hiện hành động, nhưng kỳ thật nội tâm cô lại là nhiệt tình mà mãnh liệt mênh mông, gặp được người nguyện ý nghe cô nói chuyện lại còn có thể luôn cầm điện thoại bên người, cô phá lệ mà nói chuyện liên hồi.
Chẳng qua từ trước đến nay cô vẫn luôn nhớ rõ, chính là không nên nói những lời không nên.
Ngày đó ngẫu nhiên cùng 'tiểu Minh' nói chuyện phòng ở, nói muốn phải cho tiểu Trừng Quang một hoàn cảnh sinh trưởng tốt, muốn mua một ngôi nhà tốt nhất mà ở chung quanh đều là phần tử trí thức, một địa phương nồng đậm bầu không khí học tập.
Trong khoảng thời gian này hắn đã đem toàn bộ tác phẩm điện ảnh trong quá khứ của cô ra xem lại một lần, hắn nhận ra, con người thật của cô cùng với hình tượng trong các tác phẩm điện ảnh là hoàn toàn bất đồng với nhau.
Ở tác phẩm điện ảnh, các trường hợp cô xuất hiện đều là mang biểu tình nhẹ nhàng thanh lãnh, nhưng con người thật của cô lại là kiểu phảng phất như từ trong ra ngoài đều đang phát ra ánh sáng, đem đến cho người ta cảm giác thật ấm áp.
Nói cô thanh lãnh…… Nhìn sau khi trở về nước cô chia sẻ các loại mong muốn cùng với các địa điểm vui chơi hay ho, rồi lại chia sẻ các sự kiện quan trọng khi tiểu Trừng Quang trưởng thành, rồi sự háo hức chờ mong tương lai của cô...
Hắn rất khó tưởng tượng, một con người nội tâm phảng phất như có thể tản ra sự nhiệt tình vô hạn như thế, nếu thanh lãnh lên sẽ là cái dạng gì.
Người trên TV kia và cô, hoàn toàn không giống như là cùng một con người.
Trương Thành Huy thất thần nhìn vé vào cửa buổi biểu diễn của Vô Danh hiện đang đặt ở trên bàn, trong lòng không khỏi nói thầm, đừng bảo mọi chuyện thật sự giống như suy luận của nhóm công nhân trong công ty chứ, ông chủ nhà mình thật sự là fans của Sở tiểu thư?
Chỉ có thể cho là như vậy.
Đương nhiên, còn có khả năng lớn nhất, chính là vì đứa bé kia.
Ông chủ nhà mình vì nhị thiếu mà rầu thúi ruột.
Có đôi khi hành vi điên cuồng của các fan vì idol nhà mình thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Vì có thể quan sát buổi biểu diễn của Vô Danh, fans nước ngoài ở trung tâm thủ đô nước Mỹ đã nhận thầu thuê một chiếc màn hình lớn tại đường chính chỉ để tuyên truyền thanh thế cho Vô Danh.
Mới ban đầu mọi người còn tưởng rằng là do tên nhà giàu có liên quan tới tập đoàn Trung Thịnh làm, nhưng xem ra là không phải, đây là hành vi tự phát của fans.
Tiếp theo ở thủ đô Nhật Bản cũng xuất hiện ra một hội tuyên truyền tạo thế như vậy, nhóm truyền thông nghe tin lập tức hành động, nhanh chóng chạy thẳng tới nơi phỏng vấn, xem xem có phải là người Hoa kiều làm hay không, không nghĩ tới, cư nhiên là do fans bản địa nước Nhật làm.
Buổi biểu diễn của Vô Danh còn chưa có bắt đầu đã rất oanh động.
Truyền thông sớm đã biết ở nước ngoài Vô Danh rất nổi tiếng, nhân khí rất cao, nhưng không nghĩ tới sẽ cao đến cái trình độ này a!
Bất luận là người trong nghề hay là người ngoài nghề đều biết Vô Danh thật sự rất nổi tiếng, ban tổ chức hợp tác với Hoàng Hiểu Tuyền cũng là một nơi có danh tiếng phi thường tốt trong vòng giải trí, thấy phòng bán vé của Vô Danh có lực kêu gọi mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng thập phần cao hứng, poster, hộp đèn quảng cáo, biển quảng cáo đầu đường, các tờ rơi thông báo dán khắp các cột điện..., các loại tuyên truyền cũng đều làm phi thường đúng chỗ.
Thời gian bán vé là 45 ngày nhưng các loại tuyên truyền kế tiếp đều không cần làm nữa, bởi vì vé đều đã bán hết.
Thời gian còn lại, chính là thời gian ban tổ chức chuẩn bị cho buổi biểu diễn, thời gian chuẩn bị càng dài, công tác chuẩn bị cũng càng sung túc.
Sở Triều Dương đây là lần đầu tiên biểu diễn sau khi ra mắt album thứ nhất, lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn, cho nên đối với chất lượng buổi biểu diễn phá lệ yêu cầu rất cao.
Việc chọn phòng ở vẫn luôn là do cha Sở tìm kiếm, nơi nào ông xem trọng ông sẽ chụp rồi mang về cho Sở Triều Dương xem, để cô lựa chọn.
Sở Triều Dương có ba yêu cầu đối với nơi ở mới.
Thứ nhất, tính tư mật phải cao, không phải paparazzi tùy tùy tiện tiện nào đó cũng có thể đi vào.
Thứ hai, lân cận quanh đó phải có một trường học chất lượng tốt, tốt nhất là phòng ở đó nằm trong khu vực giáo dục phồn thịnh, thuận tiện cho việc đọc sách về sau của tiểu Trừng Quang.
Thứ ba, người dân xung quanh phải có hoàn cảnh, nhân phẩm tốt.
Người xưa nói, Mạnh mẫu tam thiên*, có thể thấy được hoàn cảnh học tập tốt, hoàn cảnh gia đình có bao nhiêu quan trọng đối với sự lớn lên của trẻ nhỏ.
*Mạnh mẫu tam thiên: Điển tích về việc mẹ của Mạnh tử đã ba lần dời nhà để tìm cho con một hoàn cảnh sống tốt, lần thứ nhất ờ nghĩa địa, lần thứ hai gần chợ mua bán, lần thứ ba ở gần trường học.
Sở Triều Dương có lẽ không dời nhà ba lần được giống như Mạnh mẫu, nhưng cô cũng muốn tận lực vì tiểu Trừng Quang tạo ra hoàn cảnh học tập tốt nhất có thể.
Tầm quan trọng của thầy tốt bạn hiền, cô so với bất kỳ ai khác đều rõ ràng hơn, có đôi khi, điều đó có khả năng là sẽ ảnh hưởng tới cả một đời người, bất luận bản chất có tốt bao nhiêu, về sau cũng sẽ xấu.
Muốn đồng thời thỏa mãn ba điều kiện này của Sở Triều Dương, cho dù hiện tại mới là mười sáu năm về trước, giá nhà còn chưa có tăng tới chừng độ thái quá như vậy nhưng với Sở Triều Dương mà nói, điều đó vẫn là rất khó.
Cũng may sau khi doanh số của lần đi toàn cầu kia của cô được công bố, cô đã nhận được toàn bố số tiền còn dư lại từ doanh số album mà cô chưa nhận được, về sau chỉ cần đĩa nhạc còn thu được doanh số, cô sẽ vẫn luôn có thêm khoản thu vào.
Vốn dĩ cô cho rằng cái phòng ở này phải mất rất lâu mới có thể tìm được, không nghĩ tới chỉ một tuần, cha Sở đã tìm được một căn phòng có giá cả thích hợp, không chỉ có hoàn cảnh tốt, phòng ở mới mà giá cả cũng phi thường ưu đãi.
Theo lời người bán phòng nói, tiểu khu này là một tiểu khu mới được xây dựng, hiện tại đang có hoạt động ưu đãi, mức độ ưu đãi phi thường lớn, lại còn được trang hoàng rất đẹp đẽ, có thể nói đây chính là bìa cứng của một căn biệt thự.
Sau khi Sở Triều Dương nghe xong, không nói hai lời, cô lập tức quyết định mua căn nhà này.
Đừng đùa, cái tiểu khu này nằm ở chính giữa vườn công nghệ Kinh Thị cùng khu giáo dục cao đẳng Kinh Thị, người dân chung quanh đây tập trung đông là các giáo sư tiến sĩ lớn, không nói những cái khác, chỉ nguyên điểm này, cũng đủ làm cho Sở Triều Dương động tâm, càng đừng nói, lân cận xung quanh tiểu khu còn công viên rừng rậm quốc gia cùng với nhiều khu vui chơi phong cảnh đẹp.
Lại còn đã xây cất hoàn thiện xong xuôi rồi.
Bản thân Sở Triều Dương rất bận, cha Sở mẹ Sở mới ở Kinh Thị mấy tháng, trời xa đất lạ, một căn nhà được xây cất hoàn thiện sẽ làm giảm đi không biết bao nhiêu sự mệt nhọc của cô.
Đừng nhìn xuất thân cô như vậy mà vội phán đoán, một ít khuyết điểm người khác có thì cô cũng có.
Ví dụ như lười.
Ngày thường cần mẫn chủ yếu là do cô không có đủ tư bản để được lười biếng mà thôi.
Việc tốn thời gian tốn sức lại phí não như xây dựng và trang hoàng nhà cửa, cô thật sự không am hiểu.
Đối với giá cả ưu đãi như vậy, Sở Triều Dương cũng không có nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng cô nhanh tay mua sớm, hiện tại mới đầu thế kỷ, giá nhà chắc không có đắt bằng sau này.
Sau khi chốt hạ mua phòng ở xong, cô liền lập tức hoàn thành các loại thủ tục, tốc độ giải quyết bên kia cũng rất mau, chờ chuyện này giải quyết xong, Sở Triều Dương thật lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có căn nhà này, cho dù thân phận của cô có bị lôi ra ngay lúc này, cô cũng không sợ.
Từ sau khi Sở Triều Dương trở về nước, Đỗ Cảnh Khôn không hề gọi điện thoại hay là đi tìm Sở Triều Dương một lần nào.
Trước sau nội tâm hắn vẫn còn cho rằng, Sở Y Huyên không bỏ hắn được.
Cho dù biểu hiện của cô đối với hắn là bộ dáng không kiên nhẫn, nhưng hắn không cảm thấy thời gian ngắn ngủi mấy tháng là đủ để cho cô hoàn toàn quên được hắn.
Hắn không có gọi điện thoại cho cô, là đang đợi cô gọi điện thoại cho hắn.
Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, hết nhìn lại xem di dộng, lần lượt xác định di động có phải đã hỏng hay không.
Lần trước gọi điện thoại cho cô, cô đã kéo hắn vào danh sách đen, nếu bây giờ hắn đổi một dãy số khác để gọi cho cô thì quả thật quá mất mặt.
Suốt ba tháng thời gian, Đỗ Cảnh Khôn còn chưa thể quay lại với Sở Y Huyên làm cho nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu của hắn không khỏi bật cười: "Tôi bảo nha, Đỗ nhị thiếu, anh đã được chưa vậy? Đã trôi qua bao lâu rồi? Còn chưa có theo đuổi được à? Chiếc Aston Martin kia của tôi đã bị đi đến sắp cũ rồi, nếu anh không thành công thì nói một tiếng xem nào, anh em với nhau có thể bỏ qua nha?"
Đỗ Cảnh Khôn đen hẳn mặt đi, cười lạnh một tiếng: "Mày theo đuổi được thì theo đuổi xem nào!"
"Khó theo đuổi như vậy? Chẳng trách đến cả Đỗ nhị thiếu cũng trị không được." Mọi người đều cười vang lên.
"Theo đuổi thì không thành vấn đề, nhưng chung quy lại tôi vẫn phải cần biết địa chỉ đã chứ."
Đỗ Cảnh Khôn chắc điên mới có thể đem địa chỉ cho hắn.
Nhưng mà lời nhóm cẩu đảng của hắn lại như đang gợi ý cho hắn, gọi điện thoại cô không bắt máy, hắn có thể đi nhà cô tìm cô nha.
Hắn tà mị mà cười cười, đem rượu trong miệng uống một hơi cạn sạch: "Cô có thể không làm hòa thượng nhưng có thể chạy khỏi miếu thờ sao?"