“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật Tiểu
Quang của chúng ta, bảo bối, sinh nhật vui vẻ !” Sở Triều Dương nở nụ cười, hôn một cái lên mặt Tiểu Trừng Quang, nhưng mà bởi vì cô còn đang bôi son, nên cô cũng chỉ là làm bộ dáng, chưa chạm tới khuôn mặt cậu.
Tiểu Trừng Quang đang nghiêm túc ăn cơm ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.
Mẹ Sở cũng ôn nhu mà cười nói : “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật hai tuổi của Tiểu Quang nhà ta a.”
Sở Triều Dương nói : “Bảo bối, từ hôm nay trở đi con chính là một đứa trẻ hai tuổi rồi, không còn là một thằng nít ranh miệng chưa hôi sữa nữa nha !”
Mẹ Sở oán trách mà nhìn cô một cái : “Con cứ nói bậy, Tiểu Quang nhà ta có bao giờ không phải là một thằng nít ranh đâu, bây giờ nó mới hai tuổi đấy.”
Sở Triều Dương và cha Sở đều cười cười phụ họa.
Tiểu Trừng Quang ngây thơ hồn nhiên hoàn toàn không hề biết bọn họ đang cười cái gì mà chỉ chuyên chú ăn cơm.
“Mẹ, mẹ đã lấy bánh sinh nhật cho Tiểu Quang chưa đấy ?”
“Rồi, sáng nay cha con đã qua bên đó lấy bánh về rồi.” Mẹ Sở lại nói : “Nhà chúng ta đâu có mấy người, con cần gì đặt cái bánh gato to như vậy cơ chứ, đến cả tủ lạnh còn không nhét vừa, lúc đấy mẹ còn phải tháo cả khay chắn giữa các ngăn của tủ lạnh ra thì mới lọt vừa đấy.”
“Buổi chiều con có mời thêm cả bạn nữa, Trần Đan Ni và Cổ Duệ Chính thì chắc hẳn là sẽ đến, còn Hoàng Hiểu Tuyền thì con không biết có tới không, để con gọi điện hỏi một chút xem sao đã, nếu như bọn họ tới thì buổi tối nhà mình nhớ nấu thêm thức ăn mẹ nhé !” Sở Triều Dương lấy điện thoại di động ra.
Mẹ Sở đã từng gặp Trần Đan Ni nhưng bà lại chưa từng được gặp qua Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền.
Chờ đến buổi chiều thấy được hai người, con mắt mẹ Sở phạch một cái liền bật sáng lên, bà nhìn Cổ Duệ Chính một lúc rồi lại quay sang nhìn Hoàng Hiểu Tuyền một lúc, rất được, đều tốt, hai người này đều là những người trẻ tuổi* đoan chính.
*Có lẽ mọi người thắc mắc, đứa cháu của Hoàng Hiểu Tuyền mà nhắc tới ở đoạn trước chỉ là cháu họ mà thôi, ông vẫn chưa già đâu. Với cả mình xưng hô “ông” thay vì “hắn” là để cho dễ phân biệt.
Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền là cùng nhau đến đây, họ hẹn nhau ở dưới lầu rồi sau đó cùng nhau cầm quà tặng lên lầu.
Hoàng Hiểu Tuyền vẫn mặc bộ trang phục cán bộ kỳ cựu như trước, bên trêи là chiếc áo sơ mi màu xám đậm, hai cúc áo trêи không cài cúc, phía dưới mặc một chiếc quần âu phục, tóc chia theo tỉ lệ ba bảy sạch sẽ gọn gàng, không quá ngắn cũng không quá dài, trong tay có cầm theo một bộ đồ chơi xếp gỗ cùng với hai hộp xe ô tô đồ chơi.
Ông năm nay ba mươi tuổi, thân cao khoảng chừng một mét bảy, nhìn trái nhìn phải đều có thể thấy được ông là một người rất có giáo ɖu͙ƈ, trêи người mang theo một cỗ cảm giác… Nói dễ nghe một chút thì là văn nhã, còn nói khó nghe thì là thong dong, già dặn.
Còn Cổ Duệ Chính, khoảng thời gian này mỗi ngày Sở Triều Dương đều mang cơm và thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng cho hắn, bây giờ hắn cũng chỉ còn hơi gầy mà thôi.
Vóc dáng của hắn rất cao, ít nhất cũng phải đến một mét tám, lại còn gầy, lần đầu tiên Sở Triều Dương nhìn thấy hắn cô còn thấy hắn chẳng khác nào một cây sào gỗ, nhưng bây giờ thì đã khác nhiều, trêи người đã có thịt, mặt cũng trông khá no đủ, đầy đặn, tóc đã được cắt gọn gàng, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jean, nhìn nhàn nhã lại tùy ý.
Hắn rất đẹp, trêи người mang theo một loại khí chất u buồn, hào hoa phong nhã, hắn đẹp theo kiểu trầm mặc nội liễm, đẹp theo kiểu khó có thể diễn tả bằng lời.
Vừa nhìn thấy mẹ Sở, hắn tự nhiên mà cong môi lên nở ra một nụ cười thật tươi, cất lời : “Dì ơi, cho con hỏi đây là nhà của Sở Triều Dương đúng không ạ ?”
“A, đúng rồi, các con là Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền nhỉ ? Vừa mới nãy Dương Dương còn nhắc đến các con xong.” Mẹ Sở nhìn Cổ Duệ Chính, lại nhìn Hoàng Hiểu Tuyền một chút, nhiệt tình không tả nổi.
Hoàng Hiểu Tuyền thả lỏng hơn Cổ Duệ Chính rất nhiều, hắn đi tới phía trước tháo giầy ra, sau đó còn đi tới ban công đánh giá căn nhà của Sở Triều Dương một chút, hắn cầm món quà đi đến trước mặt Tiểu Trừng Quang rồi ngồi xổm xuống, đưa phần quà cho cậu : “Con mở ra thử xem có thích hay không nhé “
So với hắn, Cổ Duệ Chính ngoan ngoãn hơn nhiều, hắn yên tĩnh lại câu nệ mà ngồi trêи ghế salon, cầm đàn điện tử để qua một bên, hai tay hắn đặt ở trêи đùi, dáng vẻ không khác nào một học sinh trung học ngoan ngoãn nghe lời thầy cô.
Mẹ Sở vội vàng đi ra rót trà : “Nào, uống nước, uống nước đi.”
Cách mẹ Sở nhìn Cổ Duệ Chính làm cho cha Sở mạnh mẽ mà cảm nhận được dường như bà đang nghĩ : Ôi, cái người trẻ tuổi này trông thật đẹp trai quá đi ~ !
Thật ra bà nhìn Cổ Duệ Chính là bởi vì hắn trông khá gầy, nên khi đứng cùng Dương Dương nhà bà, hai đứa sẽ trông rất xứng đôi, tựa như là hai chiếc đũa dài ngắn khác nhau.
Nhưng thật ra cũng không đến mức đấy.
Vóc người nguyên chủ nhìn thì có vẻ rất gầy, nhưng khi cởi quần áo ra cô lại trông khá có thịt, gầy mà không xấu, có thể nói đây chính là loại vóc dáng tối thượng mà các nữ minh tinh đều muốn sở hữu.
Nguyên chủ là diễn viên, vì để lên hình đẹp nên cô mới theo đuổi phong cách gầy, do vậy cô mới trông khá đơn bạc.
Kiếp trước cô là một ca sĩ cũng khá nổi tiếng, nên lên hình cũng phải gầy, nhưng không giống như nguyên chủ ở chỗ, cô gầy nhưng cô vẫn rất khỏe mạnh, vẫn kiên trì rèn luyện thể ɖu͙ƈ thể thao.
Nguyên chủ còn trẻ chứ không như cô, do vậy cô mới không thể ép cân như nguyên chủ, cô không còn năng lượng tuổi trẻ để mà lãng phí nữa.
Cũng là do thói quen luyện tập thể ɖu͙ƈ thể thao hằng ngày đó nên khi xuyên tới đây, mỗi ngày cô đều dành ra ít nhất hai tiếng để rèn luyện thân thể.
So với mẹ Sở yêu thích Cổ Duệ Chính thì cha Sở lại yêu thích Hoàng Hiểu Tuyền hơn.
Bất luận tướng mạo hay khí chất của Hoàng Hiểu Tuyền, đều vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của cha Sở, vừa nhìn đã thấy thành thục, ổn trọng, đáng tin, ngồi tán ngẫu với hắn cũng giống như vừa được tắm mình trong gió xuân ấm áp, không giống như người kia, cứ ngồi im một chỗ chẳng chịu nói câu nào, khí chất quá mức u buồn, một tiểu tử như vậy, làm sao ông có thể yên lòng trao con gái cho đây ?
Sở Triều Dương chưa từng có ba mẹ, chưa từng bị người lớn thúc hôn, vì lẽ đó cô hoàn toàn không hiểu mặt mày cha Sở mẹ Sở đang trao đổi ngầm với nhau điều gì.
Một lát sau Trần Đan Ni cũng tới, cô mang theo một cuốn album, bên trong album đều là ảnh của Sở Triều Dương và Tiểu Trừng Quang mà cô chụp được trong thời gian này, ngoài ra còn có cả một video được cô chỉnh sửa hoàn chỉnh.
Nhìn đến món quà này, Sở Triều Dương liền ôm Trần Đan Ni, cảm kϊƈɦ mà nói : “Em quá có tâm đi mà.”
Cô đặc biệt thích món quà này, Tiểu Trừng Quang cũng phi thường thích, cậu an an tĩnh tĩnh ngồi một bên lật từng trang từng trang ra xem một.
Đến giờ bắt đầu, cô nói sẽ tổ chức lễ chọn đồ vật đoán tương lai, Hoàng Hiểu Tuyền liền đặc biệt cảm thấy kỳ quái : “Không phải Tiểu Trừng Quang đã hai tuổi rồi à ? Hai tuổi vẫn phải làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai ư ?” Chẳng lẽ do hắn ở nước ngoài lâu quá nên không còn hiểu phong tục dân tộc mình nữa rồi ?
Sở Triều Dương liền cười cười : “Muốn thì làm thôi, đương nhiên phải tổ chức cho Tiểu Trừng Quang nhà ta rồi.”
Cô đem tấm tơ lụa màu hồng trải lên trêи bàn trà, rồi đem đồ vật hôm trước đã chuẩn bị cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai bày biện lên trêи tấm tơ lụa, cha Sở đặt thêm một chiếc khóa vàng lên đó còn mẹ Sở thì để thêm một đôi vòng tay nhỏ.
Trần Đan Ni đã sớm bật máy quay phim, cô ở một bên hưng phấn mà ghi hình.
Trong camera hiện đang là hình ảnh đồ vật được bày biện gọn gàng trêи bàn.
Trần Đan Ni vừa ghi hình vừa hỏi : “Những đồ vật trêи bàn kia đều toàn là những đồ vật mang ý nghĩa chúc phúc, vậy tại sao lễ chọn đồ vật đoán tương lai ở trong mấy bữa tiệc cung đình hầu tước cổ đại lại còn bày cả hộp phấn ra được nhỉ ?”
Cái này Sở Triều Dương không hiểu, cô liền thuận miệng nói : “Lễ chọn đồ vật đoán tương lai của bọn họ to như vậy nên chắc hẳn phải bày biện nhiều đồ ra rồi.”
Sau khi bày biện đồ vật xong xuôi là có thể tiến đến lễ chọn đồ vật đoán tương lai.