Đây cũng chính là lý do mà sau khi Hoàng Hiểu Tuyền nghe qua giọng hát của Sở Triều Dương đồng thời biết được cô là Sở Y Huyên thì mới an tâm ký kết hợp đồng, rõ ràng là bởi vì ông biết bề ngoài của cô đánh vào thị lực của người khác rất sâu, mới có thể coi trọng cô như thế.
So với mỹ mạo của An Bội Bội và Mễ Kiều thì vẻ ngoài của Giang Cầm và Đồng Lâm Thanh kém cỏi hơn rất nhiều.
Nhưng mà, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này Cổ Duệ Chính cũng không để trong lòng, hắn thấy, tạm thời Sở Triều Dương đã vượt khá xa các tuyển thủ khác rồi, chờ đến khi kết thúc thi đấu, phát hành album, Sở Triều Dương chắc chắn sẽ dẫn đầu, đem lực chú ý của người ngoài đều dồn hết lên người cô, giúp sự nghiệp của cô ngày càng phát triển hơn.
Điểm này, hắn và Sở Triều Dương đều nhất trí.
Trong quãng thời gian này, mỗi lần Sở Triều Dương tới phòng làm việc của Cổ Duệ Chính luyện hát thì cô đều sẽ mang thêm cơm canh cho hắn, nên tuy rằng làn da của hắn vẫn trắng như trước, nhưng hắn không còn khí chất tái nhợt và bộ dáng gầy trơ xương như lần đầu cô gặp hắn nữa rồi.
Tuy hiện tại hắn vẫn ngủ không đủ giấc như cũ, làn da quá mức trắng trẻo làm bật lên quầng thâm đen ở mắt hắn, nhưng tóc hắn đã cắt rồi, nhìn qua có cảm giác thanh tân thoải mái hơn rất nhiều.
Phong cách ăn mặc của hắn vẫn là quần ở nhà thoải mái đi cùng với áo sơ mi trắng, dáng người cao gầy, hiện đôi chân của hắn đang tùy tiện mà bắt chéo lên nhau, khớp xương bàn tay nổi lên rõ ràn cũn đang tùy tiện mà cầm điều khiển từ xa, cả người lười biếng dựa trêи ghế sô pha nhưng ngược lại đôi mắt hắn rất chuyên chú mà nhìn băng ghi hình.
“Tôi nghe nói truyền thông Tinh Không đang chuẩn bị cho xuất đạo một nhóm nhạc nữ, nhóm trưởng là Mễ Kiều, album cũng đang trong giai đoạn chế tác rồi, phỏng chừng là bọn họ cũng đang tính toán thừa dịp sau khi thi đấu, nhân khí của các cô ấy bùng nổ cao thì sẽ cho ra album này.” Hoàng Hiểu Tuyền nói ra tình báo mà ông vừa thăm dò được.
“Ồ” Cổ Duệ Chính lên tiếng.
Ánh mắt Hoàng Hiểu Tuyền lại hướng về phía Sở Triều Dương, hy vọng cô có thể nói ra điều gì đó.
Sở Triều Dương : “Cho nên… ? Ông muốn tránh bọn họ hay sao ?”
Đôi mắt Cổ Duệ Chính có chút dao động mà chuyển tầm mắt ra khỏi băng ghi hình, nhìn về phía Hoàng Hiểu Tuyền.
Hoàng Hiểu Tuyền cười nói : “Chuyện kia thì cũng không có gì to tát, nhưng tôi lo là lo một việc khác.” Ông dừng một chút, ánh mắt rất có hứng thú mà nhìn về phía Cổ Duệ Chính : “Album của Lư Du Nhiên cũng dự định là sẽ ra mắt vào khoảng thời gian đó, đến lúc đấy, rất có khả năng là sẽ đụng phải nhau, cô ấy dù sao cũng đã là một tiểu thiên hậu thành danh, lực lượng fans rất mạnh mẽ, nếu như thời gian ra mắt album của cô ấy với chúng ta giống nhau, thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến doanh số của chúng ta.”
Việc ra mắt album thật ra cũng giống như việc phát hành phim điện ảnh vậy, thị trường sản xuất rất lớn, nếu như một bộ phim điện ảnh nhỏ bé đụng phải một bộ phim điện ảnh lớn được đầu tư thì nhất định là sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng bán vé của phim điện ảnh nhỏ.
Lư Du Nhiên hiện tại chính là bộ phim điện ảnh được đầu tư lớn kia, còn Sở Triều Dương chính là bộ phim điện ảnh nhỏ chưa được mấy ai biết tới.
Người đang chuyên tâm xem tư liệu ghi hình, Cổ Duệ Chính đột nhiên lạnh lùng mà phun ra hai chữ : “Không cần.”
Tư thế ngồi của hắn rõ ràng vẫn là tư thế cũ kia, nhưng cả người hắn lại tản ra một cỗ kiên quyết bức người.
“Ngươi nói không cần thì không cần.” Hoàng Hiểu Tuyền cười cười, ông rất thích kϊƈɦ thích ý chí chiến đấu sục sôi của hắn : “Nếu như thao tác của chúng ta nhanh một chút, phát ra album trước Lư Du Nhiên, thừa dịp vẫn còn nhiệt độ từ chương trình thi đấu, thì hẳn là có thể đọ được với cô ấy.” Ông chuyển hướng sang nói với Sở Triều Dương : “Hiện tại vừa kết thúc thi đấu khu vực, rất nhanh thôi là sẽ vào tới niên độ trận chung kết đấy, cô cố nắm chặt thời gian chuẩn bị MV nhé, còn có một số cảnh quay yêu cầu cô phải ra bờ biển chụp nữa, cố gắng xong tất cả mọi thứ nhanh nhất có thể.”
Bởi vì Sở Triều Dương vừa phải chuẩn bị thi đấu, vừa phải chuẩn bị đĩa nhạc, nên nữ chính trong hầu hết MV đều là mời người khác tới diễn, cô chỉ cần xuất hiện bổ sung thêm trong một số cảnh là được, chỉ cần mở khẩu hình ra giả vờ hát, nhưng cũng có một số MV là tự mình cô đảm nhận vai chính.
Thời điểm Hoàng Hiểu Tuyền nói chuyện với Sở Triều Dương, Cổ Duệ Chính cũng đã xem xong tư liệu về Sở Triều Dương được người ta sửa sang đưa tới, hắn ngáp một cái rồi ngay lập tức chui vào phòng ngủ.
Hoàng Hiểu Tuyền vội vàng kêu lên một tiếng : “A ! Ngươi không còn gì muốn bổ sung hả ?”
Mí mắt Cổ Duệ Chính hoang mang mà quay đầu lại : ” Còn cái gì nữa ?”
” Triều Dương cần phải chú ý những đối thủ, những kình địch nào ?”
Hắn lười nhác mà xoay người : “Không cần.”
**
Một MV chỉ có vài phút, nhưng cảnh quay còn phải biến hóa rất nhiều, trước khi quay chụp còn phải có thời gian để chuẩn bị dụng cụ, đồ đạc, khung hình hoặc thời điểm thích hợp nữa cho nên việc quay MV tốn không ít thời gian, nhanh thì hai ba tuần, chậm thì phải hơn tháng.
Sở Triều Dương đương nhiên là không có nhiều thời gian đi quay chụp MV như vậy, một phần cũng bởi vì thân phận Sở Y Huyên hiện tại của cô không thích hợp để phơi bày ra ánh sáng, cho nên thời điểm quay chụp MV cô đều mang các loại mặt nạ khác nhau, cũng may cô chỉ cần quay khung cảnh giả vờ hát, nếu không cô mà đảm nhiệm vai nữ chính thì chắc đạo diễn phát điên đến chết quá.
Tham gia quay chụp MV cho cô gồm hai đạo diễn, đều là các đạo diễn thành thạo, khá nổi danh trong nghề, một người là chuyên quay MV dưới yếu tố nội tâm nhân vật chính, mang hình thức tự thuật lại câu chuyện của mình, còn một người kia thì sẽ căn cứ các tố chất đặc biệt của ca sĩ mà quay chụp sao cho phù hợp, tuy tác phẩm của ông rất ít đề cập nội dung chính tác phẩm, nhưng thông qua các sắc thái cùng tạo hình khác nhau của nhân vật xuyên suốt tác phẩm, người xem sẽ cảm nhận được thông điệp mà tác phẩm muốn gửi đến.
Mấy MV chỉ cần quay nguyên đoạn khẩu hình giả hát của cô thì được quay khá mượt, nhưng với MV cô đóng vai chính thì nó lại là một mớ rắc rối bòng bong.
Đạo diễn kia mới chỉ nhìn đến chiếc mặt nạ thì ông liền đau răng, đặc biệt là khi cái mặt nạ mèo kia đã quá phá hư kết cấu hình ảnh của ông, rồi khi tạo hình thay đổi cho cô bằng một chiếc mặt nạ lông vũ diễm lệ thì Hoàng Hiểu Tuyền và Sở Triều Dương lại đều phản đối, cho rằng chiếc mặt nạ kia không thể che hết được khuôn mặt của cô, làm lộ quá nhiều.
What ?
Lộ quá nhiều ?
Thứ tôi làm lộ là mặt, chứ lại không phải là làm lộ ~ ~ ngực của cô ! Cô lại còn nói là tôi làm lộ quá nhiều ?
Đạo diễn Chu Kha tỏ vẻ mệt tâm.
Nếu không phải hợp đồng đã ký xong xuôi, thì ông quả thật muốn gào lên một câu ‘chụp, chụp, chụp, chụp, chụp cái quái gì, lão gia đây không chụp !”
Nhưng cuối cùng không còn biện pháp nào khác, ông đành phải từ Hoàng Hiểu Tuyền tìm một chiếc mặt nạ phù hợp mà che khuất đi hơn phân nửa khuôn mặt Sở Triều Dương, chỉ lộ ra đôi môi xinh xắn cùng chiếc cằm nhọn hoắt, thật sự chẳng khác với lúc quay khẩu hình hát giả vờ bao nhiêu.
Cũng may đôi mắt của cô rất đẹp, cũng rất có cảm xúc, cảm giác màn ảnh cũng rất mạnh, Chu đạo thấy vậy thì liền tập trung chụp ý cảnh đến từ ánh mắt của cô.
Mặt khác, khi chụp với đạo diễn kia thì cô lại quay chụp được khá nhiều.
Sau khi Hoàng Hiểu Tuyền đem bản mẫu cho đạo diễn kia nghe qua, linh cảm của vị đạo diễn như dường như tuôn trào, căn bản không cần biên kịch làm cái gì nữa cả, chỉ cần một mình ông cũng có thể xây dựng nên toàn bộ tình tiết.
Khi Sở Triều Dương quay bên vị đạo diễn này lại cực kỳ nhẹ nhàng.
**
“Thi đấu khu vực đã kết thúc rồi ?” ,Một tiếng nói phi thường thanh triệt sạch sẽ phát ra từ một nữ nhân đang ngồi trêи sàn nhà, chuyên chú mà cắt tỉa bó hoa của cô ấy.
Bận rộn một thời gian, rốt cuộc thì việc thu album mẫu của cô cũng đã xong, cô rốt cuộc cũng có tinh lực và thời gian rảnh để hỏi chuyện thi đấu [Siêu cấp tân tiếng ca].
“Vừa mới kết thúc.” Không cần cô phải nói nhiều lời, người đại diện cũng biết là cô đang hỏi cái gì.
“Quân quân Kinh Thị là ai ?”
“Là cô ấy.” Người đại diện nhàn nhạt gật đầu : “Bất quá, cô cũng không cần phải lo lắng, tuy rằng không ai biết cô ấy là ai, nhưng tư liệu đại khái đều tra ra, tổ tiết mục đã để lộ thông tin cô ấy hơn ba mươi tuổi ra rồi, hơn nữa còn đã kết hôn, có con nhỏ, đại khái hẳn là một tay hát quán bar nào đó.”
Lư Du Nhiên nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, mày không vui mà hơi chau lại : “Đại khái ư ?”
Nơi ở của cô là một biệt thự thanh u* phi thường xa hoa lộng lẫy, sau lưng đều là cửa sổ sát đất, cô chỉ hóa trang nhẹ, tóc tùy ý cột vào sau đầu, vài sợi tóc liền nhẹ nhàng từ trêи trán rơi xuống, trêи người cô mặc một bộ sơ mi trắng đơn bạc rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần ở nhà màu be thoải mái, trêи chân cô không đeo tất, chỉ mang một đôi dép mềm mại màu gạo ở nhà, trước mặt sàn là một mảnh hoa tươi hỗn độn rơi đầy đất, trong tay cô cầm kéo, hết sức chuyên chú mà tu bổ bó hoa, biểu tình phi thường nhu hòa, dịu dàng.
*Thanh tu : thanh tĩnh, u ám.
Người đại diện của cô đang cầm camera, toàn tâm toàn ý tìm góc chụp hộ cô, nghe vậy liền nói : “Nghe nói là ca sĩ khá có danh tiếng trong vòng, nhưng tư liệu mọi người đã tìm khắp nơi mà vẫn không thể tìm được ai có điều kiện phù hợp, cho nên cô ấy chắc chỉ có thể là một tay hát quán bar nào đó mà thôi, nghe nói Lưu Duệ cũng đang đi tìm thông tin về cô ấy.”
“Lưu Duệ à” Khóe môi cô lộ ra một nụ cười điềm đạm, khuôn mặt ngẩng lên làm lộ ra cần cổ thon dài mảnh khảnh, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất : “Duệ Chính vì một người như vậy mà chịu rời núi, tất nhiên là cô ấy sẽ có điểm bất đồng so với những người khác rồi.” Cô quay đầu, dưới ánh mặt trời, khí chất của cô vô cùng sạch sẽ : “Cô nói xem.. Sự tình đó cũng đã qua hai năm rồi, bây giờ tiếp tục an an tĩnh tĩnh như trước không phải là tốt sao ?”
Cô chỉ chính là Cổ Duệ Chính.
Người đại diện không nói gì.
“Có khả năng… Hắn trông đợi vào cô gái này có thể khắc phục được khó khăn hiện tại của hắn ?”
Cô cười nhìn người đại diện của chính mình : “Thù đều đã kết rồi, cô nghĩ tôi còn có thể cho hắn cơ hội ngóc đầu lại một lần nữa hay sao ?”
Động tác cắt tỉa hoa của cô vô cùng ưu nhã, thanh âm điềm tĩnh, ôn nhu : “Không phải nói là hắn tự mình làm album cho cô ta hay sao ? Phỏng chừng là đang muốn thừa dịp sau khi kết thúc thi đấu chung cuộc, nhân khí đang tăng cao thì cho ra album.” Cô đem những bông hoa đã được cắt tỉa xong xuôi cắm vào bình hoa, vừa lòng mà thưởng thức : “Cùng công ty nói qua một chút, ngày phát hành album của tôi… Sẽ ra trước trận chung kết một vòng.”