Sáng chủ nhật, Chu Lâm Phong theo thói quen rời giường lúc 6 giờ, hôm nay cô quyết định sẽ đi một vòng thành phố cho quen đường xá, một phần là vì lúc trước cô khá mù đường, lại còn phải tìm hiệu thuốc, hiệu sách...
Trái ngược với Chu Lâm Phong, Hứa Hàn Kinh vẫn nằm ì trên giường, thời gian ăn sáng của cậu chắc là gần 9 giờ sáng.
"Ting" Điện thoại Hứa Hàn Kinh xuất hiện thông báo mới. Là tin nhắn trong nhóm chat "Tam soái".
Ông Nội Tống của bọn mi: "Anh Hứa, tối nay 7 giờ ở 1991's. Rủ thêm crush của mày đi cùng đi!"
Miêu Miêu cua gái là số 1: "Mày hâm à, Thanh Thanh là con ngoan, dễ gì chịu đi đến chỗ đó? Mày làm như là Chu Lâm Phong chắc?"
Hứa Hàn Kinh vừa đánh răng vừa gõ chữ "ừ!" sau đó tắt điện thoại đi.
Chẳng lâu sau đó lại có người gọi đến, sáng chủ nhật mà đã phiền phức vậy rồi.
Người gọi là Hà Thanh Thanh.
"Alo, Hàn Kinh, hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta đi chơi được không?"
Hứa Hàn Kinh nhìn đồng hồ: "Xin lỗi nha hôm nay mình có việc rồi!"
Cuộc gọi diễn ra hết sức chóng vánh. Chẳng có việc gì bận, chỉ là cậu hơi lười.
Ấy mà lúc cậu đi vứt rác ở sọt rác trước nhà thì lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chu Lâm Phong với cây viết trên tay, đang vẽ vời gì đó vào cuốn sổ nhỏ, đành chịu thôi, học hành thì một khắc là nhớ ngay nhưng ba cái chuyện đường xá này phải vẽ lại may ra còn nhớ được.
Hứa Hàn Kinh âm thầm đi đến, Chu Lâm Phong đột nhiên quay lại, chạm mắt với Hứa Hàn Kinh thì suýt hoảng cả lên, may là cô không hay giật mình lộ liễu, chỉ có chút chột dạ, liền cất cuốn sổ đi.
"Sao sáng sớm lại đến đây thế? Nhớ tôi rồi sao, bạn gái cũ?"
Lại là bạn gái cũ, tên này bị hâm à? Mà bây giờ là sáng sớm à?
"Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu?"
"Cậu đứng trước nhà tôi mà bảo không liên quan đến tôi?"
Nhà của Hứa Hàn Kinh?
Ra là vậy, việc này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
"Chỉ là trùng hợp đi ngang!"
Hứa Hàn Kinh bật cười, miệng lưỡi cũng khéo léo thật.
"Cậu đi đâu?"
Chu Lâm Phong nhíu mày: "Sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Như đã đoán trước Chu Lâm Phong sẽ nói như vậy, Hứa Hàn Kinh thản nhiên đáp: "Nếu vậy thì thôi!"
Sau đó cậu vào nhà, Chu Lâm Phong thấy người đã đi liền nhanh chân chạy mất.
Hứa Hàn Kinh vào nhà thực chất là lấy áo khoác sau đó chạy ra ngoài, thấy cô đã chạy được một đoạn, liền dùng đôi chân dài của mình đuổi theo. Bạn gái cũ hình như rất thích chơi đuổi bắt.
Khi thấy Hứa Hàn Kinh chạy đến và đi song song với mình, Chu Lâm Phong bất lực không tả nổi.
"Này, chẳng phải lúc trước cậu nói muốn tôi tránh xa cậu à?"
Hứa Hàn Kinh tỏ vẻ vô tội: "Tôi nói sao? Khi nào? Ở đâu?"
Chu Lâm Phong thực sự muốn đánh người này.
"Cậu đi đâu?"
Chu Lâm Phong không trả lời.
"Ai nha bạn gái cũ hôm nay lại làm sao thế?"
Chu Lâm Phong lườm cậu, không tình nguyện phun ra hai chữ: "Hiệu sách".
Vốn nghĩ khi mình nói đến sách, cậu ta sẽ chán nản mà tự rời đi, ai mà ngờ cậu ta mặt dày theo cô vào hiệu sách đâu chứ.
Tạm gác qua một bên, hiệu sách này to quá đi mất! Đối với Chu Lâm Phong thì đây chính là thiên đường.
Hứa Hàn Kinh chú ý đến ánh mắt sáng như sao của Chu Lâm Phong, trong lòng đột nhiên hơi ngứa.
Chu Lâm Phong đi thẳng đến khu 13, nơi có bảng chữ to đùng: Toán học.
Cô cầm ngay cuốn "Một số phương pháp song song dạng Runge - Kutta - Nystrom giải bài toán không cương" là chủ đề nghiên cứu cô đang theo đuổi.
Hứa Hàn Kinh ngồi xuống ghế gần chỗ cô đứng, đột nhiên cảm thấy "sách" cũng thật kỳ diệu, mấy ngày nay cậu thấy cô luôn trong tình trạng phòng bị, khó gần, lạnh nhạt. Nhưng hôm nay cậu lại thấy một Chu Lâm Phong vui vẻ, mặc dù cô không cười nhưng qua ánh mắt, cậu thấy cô rất thích chỗ này. Cậu lại càng có thêm một cơ sở để khẳng định cái ý nghĩ điên rồ kia.
Thanh toán xong cả rồi, cả hai người đều rời khỏi hiệu sách. Tâm trạng của Chu Lâm Phong đang vô cùng tốt, lúc trước vì tìm quyển sách này mà cô đã lục tung cả thành phố nhưng không có, không ngờ ở đây lại dễ dàng như vậy.
Lúc đi ngang tiệm nước, cô quyết định nán lại mua một phần cà phê đen và một phần cacao nóng.
Chu Lâm Phong đưa ly cacao cho Hứa Hàn Kinh.
Vì màu sắc có phần giống nên Hứa Hàn Kinh chỉ cầm chứ vẫn chưa uống.
Chu Lâm Phong: "Của cậu là cacao, không phải cà phê!"
Hứa Hàn Kinh nhất thời ngạc nhiên. Chu Lâm Phong thấy biểu cảm của cậu thì hỏi: "Chẳng phải cậu không uống được cà phê sao?"
Cô nhớ khi đọc truyện có một chi tiết là Thanh Thanh mua cho cậu ly cà phê, vì cậu không muốn phụ lòng Thanh Thanh nên đã uống và sau đó bất tỉnh ở phòng y tế của trường.
Hứa Hàn Kinh cười như không cười, đưa lên miệng uống một hớp lớn, buổi sáng tháng 11 có hơi lạnh, sau khi uống một ngụm cacao nóng thì thấy ấm áp cả người.
"Hôm nay có vui không?" Hứa Hàn Kinh đột nhiên hỏi.
Chu Lâm Phong thản nhiên: "Vui!"
Thanh âm Hứa Hàn Kinh trầm trầm, như có như không: "Vậy thì tốt!"
Thật trùng hợp, Châu Tử Du và Hà Thanh Thanh đang ở quầy trà sữa phía sau bọn họ. Châu Tử Du thấy hai bóng dáng quen thuộc thì nhíu mày nhăn mặt.
"Không phải chứ? Hai người họ quay lại rồi sao?"
Hà Thanh Thanh có chút ủy khuất: "Chắc là tiện đường nên đi cùng thôi!"
Hứa Hàn Kinh và Chu Lâm Phong đi một đoạn thì Chu Lâm Phong dừng bước.
"Cậu về trước đi, tôi vào hiệu thuốc mua vài thứ.."
Hứa Hàn Kinh không nói gì, chỉ lại cây cột điện gần đó đứng chờ Chu Lâm Phong.
Bỗng từ đâu chui ra hai người đàn ông cao to lực lưỡng.
"Em trai, lâu quá không gặp!"
Nhìn thấy người trước mặt, mi tâm Hứa Hàn Kinh nhíu chặt, đến ánh mắt cũng tối lại.
Người đối diện chính là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu, Hứa Hàn Ngôn, theo sau chính là bạn thân của hắn.
"Mịa nó, có phải mày rảnh rỗi quá nên mới gây sự với tao phải không? Vợ chưa cưới của tao vì mày mà đã hủy hôn rồi, mày nói xem tao nên bẻ tay hay bẻ chân mày đây?"
Hứa Hàn Kinh cười khẩy: "Có giỏi thì giết tao đi, là mày lăng nhăng ở ngoài trước, vợ mày có biết, đó cũng là chuyện sớm muộn."
Thật ra cậu chính là muốn trả thù vì Hứa Hàn Ngôn đã từng gây chuyện với Tống Bằng và Bách Hải.
"Mày... hôm nay ông đây không đập chết mày thì thật hổ thẹn."
Cả hai người đàn ông đều lao đến đánh một thiếu niên, nhưng Hứa Hàn Kinh cũng chẳng vừa, cơ thể của cậu cũng phải nói là có tý cơ, đánh đấm cũng chẳng thua ai.
Nhưng một người sao bì được hai, hồi sau cậu cũng đuối sức nên bị ăn vài cú vào mặt, Chu Lâm Phong vừa thanh toán tiền thuốc, ra ngoài lại thấy cảnh tượng này. Bản năng nhắc nhở Chu Lâm Phong phải bình tĩnh, cô tìm một cái cây dài hơn 1m, "nhẹ nhàng" vung lên gáy hai người đàn ông, trong lúc hai người đó đang choáng váng vì bị "úp sọt" thì cô đã cầm lấy cổ tay của Hứa Hàn Kinh chạy đi.
Hai người họ dừng lại trong con hẻm nhỏ. Hứa Hàn Kinh mắc cười, bạn gái cũ của cậu vậy mà ra tay cũng ác thật, lãnh cú đó vào đầu chắc là sang chấn tâm lý luôn ấy chứ.
Chu Lâm Phong nhìn Hứa Hàn Kinh: "Không sao chứ?"
Ánh mắt của cô đáp trên vết thương ở má trái của cậu, hô hấp đột nhiên chậm lại, đầu óc có chút choáng váng.
"Máu.."
Cô gục xuống ôm lấy đầu của mình. Phải, là chứng sợ máu.
Hứa Hàn Kinh thấy loạt hành động của cô thì vô cùng lo lắng.
"Này, cậu sao thế?"
Chu Lâm Phong gắng gương đứng dậy, nói chẳng ra hơi: "Cậu che vết thương đi đã.."
Lúc này cậu mới hiểu ra, Chu Lâm Phong sợ máu. Hứa Hàn Kinh bất động, chẳng biết phải làm gì, bất giác lấy tay che vết thương mình lại.
Hai người tìm nhà vệ sinh công cộng, Chu Lâm Phong đưa cho cậu miếng keo cá nhân, cậu thì vào nhà vệ sinh sơ cứu rồi băng vết thương lại. Lúc cậu ra ngoài thì Chu Lâm Phong đã có vẻ ổn hơn, Hứa Hàn Kinh vẫn chưa chắc chắn nên đã kiểm tra lại một lần trong gương đến khi chắc chắn rằng trên người không có vết máu nào mới quyết định đi ra.
"Đỡ hơn chưa?"
Chu Lâm Phong gật đầu.
"Ngại quá, để cậu phải thấy cảnh này!" Hứa Hàn Kinh vừa quan sát gương mặt Chu Lâm Phong.
Thực ra trước nay bạn gái cũ của cậu rất rõ việc cậu hay đánh nhau, nhưng Chu Lâm Phong hiện vẫn không biết đến vì chi tiết cậu thường xuyên đánh nhau không được tác giả nhắc đến.
Chu Lâm Phong không nhìn cậu, chỉ nói một câu: "Cậu vẫn nên yêu thương bản thân một chút!"
Sau ngày hôm đó, Chu Lâm Phong gần như bị Hứa Hàn Kinh bám lấy, đây là đổi vế cho nhau sao? Không phải, Hứa Hàn Kinh chính là muốn thấy biểu cảm khó ở của Chu Lâm Phong, Hứa Hàn Kinh trêu đến mức đã vài lần cô suýt không kiềm được mà đánh cậu. Chẳng phải nô đùa bay nhảy mà là Hứa Hàn Kinh luôn thốt ra những lời không đứng đắn tý nào.
Khương Hạo Nhân thấy Chu Lâm Phong có vẻ phiền muộn, liền nhìn sang Hứa Hàn Kinh bên kia.
"Hai người thân nhau nhỉ?"
"Thân cái nỗi gì.. À phải rồi, hôm trước cô tiếng Anh phân công hai người cùng bàn làm về chủ đề tự chọn, cậu chọn nội dung gì?"
Khương Hạo Nhân nhún vai: "Cậu là con gái, tôi để cậu chọn!"
Chu Lâm Phong suy nghĩ: "Tôi muốn làm về 'Space', hoặc là 'Environment' cũng được!"
Khương Hạo Nhân gật đầu: "Thế thì Space đi, tôi cũng thích chủ đề đó!"
Chu Lâm Phong gật đầu: "Được!"
Buổi tối sau tiết tự học, Chu Lâm Phong ra về. Hôm nay Châu Tử Du cũng biết điều chẳng lại gần cô, nhưng cậu ta cùng những người bạn trong lớp như muốn cô lập cô vậy, cũng tốt, thế thì chẳng có ai phiền đến cô cả.
Tống Bằng vừa nhiều chuyện với lớp khác xong, thấy Chu Lâm Phong đang đi ở đằng trước liền dùng tấm thân béo của mình chạy lên.
"Chu Lâm Phong..."
Chu Lâm Phong xoay người, phía sau là Tống Bằng, Bách Hải và cả cái tên bám người kia nữa.
"Này, tôi vừa nghe mấy đứa lớp khác nói, hôm qua cậu và anh Hứa đánh người sao?"
Nghe giọng điệu đó, chắc là cậu ta đang cảm thán dữ lắm.
Chu Lâm Phong không ngờ sẽ có người nhìn thấy.
"Chỉ là tự vệ thôi!!"
Bách Hải cong mồm huýt sáo: "Woaa, đột nhiên biến hoá liền có sức mạnh kinh khủng nha. Cái tên đó chắc chắn sẽ u đầu mấy ngày lận đó"
Tống Bằng cười khẩy: "Phải có tao ở đó, tao cho tụi nó gặm cỏ rồi!"
Bách Hải mỉa mai: "Hahaha, mày thì chỉ có nước lấy thịt đè người chứ đánh được ai.."
Tống Bằng giận tím cả mặt: "Mịa mày ngon thì nói lại coi!"
Chu Lâm Phong "xì" một cái, đúng là trẻ con, mặc cho họ đang đùa giỡn ở đằng sau, cô quyết định đi trước. Hứa Hàn Kinh cũng mặc kệ hai họ, tiến tới đi song song với Chu Lâm Phong.
"Vẫn chưa nói cảm ơn cậu. Cảm ơn chuyện ngày hôm qua!"
Chu Lâm Phong bật cười, tên tiểu tử này mà cũng biết cảm ơn người khác sao?
Mấy ngày cô vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt của mình, đến hiệu sách cũng chỉ có chút vui, hôm nay cậu lại thấy nụ cười này, thật sự trong lòng cậu đang rất ngứa ngáy.
"Tôi chỉ là giúp một tay, không cần cảm ơn!"
Tốt với bản thân mình một chút.