Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 41: Song tu.



Giọng nói vừa cất lên, lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của đám tu sĩ.

Khi mọi người nhìn lại, phát hiện giọng nói đó phát ra từ xe ngựa của Lâm gia, không nhịn được bắt đầu bàn tán.

Lâm gia cũng đến từ thành Lăng Dương, vì vậy không có lý do gì phải nói dối ở đây?

Mặc dù vừa rồi có mấy tu sĩ đã nhìn thấy Thẩm Thanh Đường và Trần Đỉnh Nguyên nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ cách quá xa không nghe được nội dung trò chuyện của hai người, chẳng thể nhảy ra làm rõ sự thật.

Quan trọng nhất là có khá nhiều tu sĩ từ thành Lăng Dương đến đây, tất cả mọi người đều biết Thẩm Thanh Đường thực sự không thể tu luyện.

Ngay lập tức, những tiếng nói phản đối dâng lên như thủy triều.

Những lúc như thế này, không phải tất cả bọn họ đều ghen tị, có người thuần túy là ác tâm cố ý muốn xem náo nhiệt, cũng có người đơn giản là không thích Thẩm gia nên mượn gió bẻ măng, muốn Thẩm Thanh Đường mất đi cơ hội này.

Trần Đỉnh Nguyên không biết gì về tình hình trước đây của Thẩm Thanh Đường, nhưng vừa rồi ông ta đã thấy Thẩm Thanh Đường là Luyện Khí tầng ba, hơn nữa phẩm chất của linh căn dường như cũng không thấp.

Không ngờ lại có nhiều người phụ họa vu oan cho cậu như vậy?

Trần Đỉnh Nguyên sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Các ngươi câm miệng!”

Nhoáng cái, âm thanh ồn ào lập tức ngưng bặt, nhưng rõ ràng vẻ mặt của đám tu sĩ không hề cam tâm chút nào.

Ánh mắt của Trần Đỉnh Nguyên chuyển động, ông ta muốn Thẩm Thanh Đường ra mặt để đập tan nghi ngờ của mọi người.

Kết quả, một giọng nói bất bình đột nhiên vang lên: “Mọi người ở thành Lăng Dương đều biết Thẩm Thanh Đường không thể tu luyện, tại sao tiền bối không cho chúng ta nói? Hay là tiền bối đã nhận lợi ích từ Thẩm gia, cố ý muốn thiên vị Thẩm gia sao?!”

Trần Đỉnh Nguyên: ? !

Lời này vừa nói ra, hiện trường quả thực nổ tung rồi, lập tức có những tiếng la ó gây rối vang lên, cho rằng Trần Đỉnh Nguyên đang lừa dối dư luận vì lợi ích của mình.

Bây giờ, Trần Đỉnh Nguyên thực sự tức giận rồi.

Sắc mặt ông ta nhất thời thay đổi, không khỏi giơ tay lên, muốn trừng phạt đám tiểu bối khua môi múa mép nói năng xằng bậy này.

Đúng lúc này, giọng nói ấm áp mềm mỏng của Thẩm Thanh Đường khẽ vang lên: “Tiền bối bớt giận, chuyện này quả thật có ẩn tình, khó trách mọi người hiểu lầm.”

Giọng nói của Thẩm Thanh Đường vang lên giữa những tiếng ồn ào ghen tị và hả hê, giống như một dòng suối trong vắt, ngay lập tức làm dịu đi sự bồn chồn nóng nảy khó hiểu ở hiện trường.

Mọi người không kịp tranh cãi, liền theo bản năng nhìn về phía xe ngựa của Thẩm gia.

Thiếu niên bạch y điềm nhiên vén rèm xe bước xuống giữa bao ánh mắt dò xét, nghi ngờ, thậm chí là đố kị và ngấm ngầm oán hận của đám đông.

Bình thản và nhẹ nhàng, như làn gió xuân dịu dàng nhất.

Cho dù không nhìn tới gương mặt tú lệ của cậu, chỉ cần nhìn khí chất dịu dàng của cậu đã khiến người ta không khỏi sinh lòng thương yêu.

Đột nhiên, những người vừa rồi còn đang bàn tán đều trở nên im lặng.

Nhiều người thậm chí còn quên mất việc kiểm tra tu vi của Thẩm Thanh Đường, chỉ cần nhìn gương mặt của Thẩm Thanh Đường, họ đã cảm thấy có chút xấu hổ khi oan uổng cậu.

Cảm giác này khác với cảm giác không dám khinh nhờn khi đối mặt với Lâm Cẩn Du.

Đối mặt với Lâm Cẩn Du họ không dám, nhưng khi đối mặt với Thẩm Thanh Đường, họ lại không nỡ.

Với tính khí tốt của Trần Đỉnh Nguyên, vừa rồi ông ta tức giận đến mức định đánh ai đó, nhưng bây giờ ông ta nhìn thấy Thẩm Thanh Đường xuất hiện, tính khí nóng nảy của ông ta chợt tan biến mất.

Khi định thần lại, Trần Đỉnh Nguyên liếc nhìn vẻ mặt của đám tu sĩ, ngược lại có chút buồn cười, lại càng không thể tức giận được nữa.

Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường xuất hiện, Trần Đỉnh Nguyên vẫn nghiêm túc nói: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi nếu đã tới rồi, thì để mọi người xem xem rốt cuộc ngươi có tu luyện được hay không. Cũng miễn cho bọn họ nghi ngờ ta giúp ngươi đi cửa sau, làm nhục môn phong của Thanh Ngọc Kiếm Tông.”

Thẩm Thanh Đường khẽ cười: “Tiền bối nói phải.”

Nói xong, Thẩm Thanh Đường đảo mắt sang một bên, giơ tay trái lên, nhẹ nhàng giơ lên ​​không trung.

Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn khẽ động một cái, một tia sáng xanh đậm lóe lên, vô số dây leo mảnh khảnh và mềm mại màu xanh non mọc ra dọc theo đầu ngón tay của Thẩm Thanh Đường, lan ra tứ phía một cách chậm rãi nhưng vô cùng uyển chuyển, chẳng bao lâu nó đã kéo dài ra một khoảng gần nửa thước!

Ngay lập tức, ngoại trừ các tu sĩ ở thành Lăng Dương bày ra vẻ mặt ngạc nhiên và thắc mắc, họ tự hỏi liệu Thẩm Thanh Đường có phải trong thời gian ngắn này đã uống thuốc gì đó để thăng lên Luyện Khí tầng ba hay không, còn các tu sĩ khác thì không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

Điều khiến họ ngạc nhiên không phải là Luyện Khí tầng ba của Thẩm Thanh Đường, mà là cấp bậc linh căn của Thẩm Thanh Đường.

Tại sao linh căn của Thẩm Thanh Đường lại giống như là cấp bậc Thiên phẩm thế? !

Phải biết rằng giới tu chân phát triển bao nhiêu năm qua, đơn linh căn cũng dần dần phân chia cấp bậc.

Chia thành bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Đơn linh căn Hoàng phẩm là kém nhất, mà tốt nhất đương nhiên là Thiên phẩm.

Mà muốn phân biệt cấp bậc của Mộc linh căn, cách tốt nhất để phán đoán chính là nhìn vào hình dáng linh thực biến hóa từ thân thể tu sĩ.

Càng gần trạng thái tự nhiên của bản thân linh thực, phẩm cấp càng cao.

Những tu sĩ này xuất thân cũng không quá thấp, cũng từng nhìn thấy Mộc linh căn khác, nhưng linh thực do những tu sĩ đó chuyển hóa về cơ bản đều là dây leo không có sự sống, màu sắc cũng không đủ xanh, nào có xanh tươi và sống động như những dây leo do Thẩm Thanh Đường triệu hồi ra, như thể chúng mới mọc ra trong sân nhà mình vậy!



Mà tiếp theo, hành động của Thẩm Thanh Đường hoàn toàn khiến những tu sĩ ở thành Lăng Dương, những người nghi ngờ cậu không nói nên lời.

Cậu không chỉ triệu hồi dây leo mà còn nhanh chóng điều khiển dây leo leo lên một tảng đá cao nửa người bên cạnh một vách đá.

Những dây leo mềm yếu mạnh lên từng chút một, ánh sáng xanh lục lặng lẽ nhấp nháy, rất nhanh, trên tảng đá xuất hiện một vết nứt, không lâu sau, Thẩm Thanh Đường sắc mặt đã hơi tái nhợt, dùng dây leo bóp nát tảng đá kia dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, tảng đá khổng lồ vang lên một tiếng nổ ầm ầm rồi vỡ nát!

Tất cả mọi người đều chấn động!

Luyện Khí tầng ba mà khủng bố như vậy! Đây nhất định là Mộc linh căn Thiên phẩm!

Đừng nói đám tu sĩ phía dưới, ngay cả Trần Đỉnh Nguyên khi nhìn thấy một màn này cũng phải kinh hãi.

Thật là một tài năng đáng sợ!

Ông ta gần như chưa từng thấy qua.

Nhưng lúc này, Thẩm Thanh Đường thấy mọi người đã chấn kinh liền thu tay lại, chậm rãi thu hồi dây leo vào trong lòng bàn tay, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, sau đó nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Ta biết mọi người ở thành Lăng Dương đều rất hoài nghi về lai lịch tu vi của ta, vừa hay lần này ta sẽ giải thích rõ ràng..”

“Hai mươi ngày trước, phụ thân ta tiến giai Trúc Cơ liền truyền linh lực cho ta, lại tìm linh dược mới có thể giúp tu vi của ta đột nhiên tăng lên.”

“Chư vị cảm thấy lời giải thích này có hợp tình hợp lý không?”

Giọng Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng, lời nói cực kỳ mạch lạc, nhất thời những tu sĩ vừa rồi thảo luận cũng đều im bặt.

Thấy vậy, Trần Đỉnh Nguyên không khỏi vuốt râu và nở một nụ cười nhẹ——Thẩm Thanh Đường tuổi còn trẻ đã chững chạc như vậy, thiên phú lại cao, có thời gian thì tương lai vô hạn.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thẩm đạo hữu, ta không hoài nghi cảnh giới cùng thiên phú của ngươi. Ta chỉ muốn biết, đối với tu sĩ chưa từng tu luyện mà nói, phương pháp truyền linh lực chỉ có thể đạt đến Luyện Khí tầng hai là cùng. Bằng không, ngươi hoặc là sẽ nổ tung mà chết, hoặc là không thể tiếp tục rót linh khí vào nữa, nhưng ngươi làm sao có thể lập tức đạt tới tầng thứ ba Luyện Khí?”

Giọng điệu của người này nghe có vẻ thành khẩn, tự nhiên, không có vẻ gì là đang gây rối, mà có vẻ như hắn ta thực sự tò mò.

Tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời này, một số người quan tâm nhịn không được bắt đầu chất vấn.

Trái lại, sau khi nghe vị tu sĩ kia hỏi, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, cuối cùng mỉm cười đáp: “Chuyện này ta quả thực có che giấu một chút, nếu vị đạo hữu này muốn biết phương pháp, nói cho mọi người biết cũng không sao.”

Tu sĩ kia thực sự nói: “Thẩm đạo hữu, xin hãy nói cho ta biết.”

Một ý cười thoáng qua đôi mắt đen và long lanh của Thẩm Thanh Đường, đôi môi mỏng xinh đẹp của cậu khẽ thốt ra hai từ.

“Song tu.”

Lần này, không chỉ có vị tu sĩ kia sửng sốt, mà tất cả tu sĩ đều sửng sốt.

Cái mặt già của Trần Đỉnh Nguyên không khỏi đỏ lên, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.

Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn ở một bên nhìn Tần Di với vẻ mặt nghi ngờ và quỷ dị, hai chữ “cầm thú” gần như viết hết trên mặt họ.

Tần Di: …

Chỉ có Thẩm Thanh Đường lẳng lặng đứng đó, cực kỳ bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Cuối cùng, Trần Đỉnh Nguyên không thể chịu đựng được nữa, ông ta ho một tiếng, hắng giọng nghiêm túc nói: “Được rồi, còn có câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn, giải tán đi. Cuộc thi đấu hôm nay kết thúc tại đây.”

Lần này, hiện trường cực kỳ yên tĩnh, không có tu sĩ nào đưa ra nghi vấn, xe ngựa của Lâm gia lại càng yên lặng, giống như không phải vừa rồi bọn họ là người đầu tiên đưa ra nghi vấn.

Lúc này, Trần Đỉnh Nguyên lơ đãng liếc nhìn xe ngựa của Lâm gia, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Thanh Đường, ông ta cũng không nhiều lời.

Thôi vậy, ngày tháng tương lai còn dài, người có tính cách như thế cho dù vào được Thanh Ngọc Kiếm Tông, sống cũng chẳng dễ dàng.

Cần gì phải so đo với tiểu nhân?

· ·

Nơi ở của Trần Đỉnh Nguyên lần này là ở đại thành nơi Kỳ Trường Tinh sinh sống, vì vậy ông ta cũng tự nhiên quay trở lại đó.

Thẩm Thanh Đường rất muốn mời Trần Đỉnh Nguyên đến thành Lăng Dương, nhưng bị nhiều người theo dõi như vậy, Thẩm Thanh Đường vẫn không đi bước này.

Vì tránh hiềm nghi, đành thôi vậy, dù sao sau này bọn họ cùng tiến vào Thanh Ngọc Kiếm Tông, sẽ có cơ hội kết giao.

Nhưng điều quan trọng nhất là Thẩm Thanh Đường phát hiện hình như Tần Di giận rồi.

Phải nhanh đi dỗ dành mới được.

Trở về xe ngựa, Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn tự động đi ra phía sau, chen chúc lên xe ngựa cùng với người hầu của Thẩm gia, trước khi bước lên, hai người còn nháy mắt ra hiệu với Tần Di và Thẩm Thanh Đường.

Sắc mặt Tần Di càng thêm khó coi, nhưng trước mặt người ngoài, hắn không thể trực tiếp bộc phát, cách duy nhất để bộc lộ sự tức giận là hắn không đợi Thẩm Thanh Đường, tự mình lên xe ngựa không thèm quay đầu lại.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, sau đó lặng lẽ vén rèm bước vào.

Quả nhiên, Thẩm Thanh Đường vừa bước vào trong xe ngựa, Tần Di đã nắm lấy cổ tay cậu, ấn vào thành xe.

Hơi thở nóng bỏng quen thuộc trên người Tần Di đột nhiên xâm chiếm, Thẩm Thanh Đường không khỏi mở to mắt, liền đối diện với đôi mắt đỏ sậm giận hờn của Tần Di.

“Lời như thế sao có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy?”

Thẩm Thanh Đường bối rối chớp mắt, khẽ cười: “Nhưng em và Lan Đình là một đôi đạo lữ mà, song tu cũng đâu có gì không thích hợp.”



Tần Di nhíu mày, trầm giọng nói: “Như vậy cũng không được.”

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, có phần không hiểu Tần Di vì sao lại tức giận như vậy.

Nhưng cậu đã quen đánh bài chuồn với Tần Di, cho nên đột nhiên mím môi mỏng, nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lan Đình, chàng làm em đau quá…”

Sắc mặt Tần Di hơi đổi, hắn vô thức buông bàn tay đang nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường ra.

Tuy nhiên, ngay khi hắn buông ra, Tần Di phát hiện mình đã bị lừa.

Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường không có vết đỏ, đau ở đâu chứ?

Tần Di lấy lại tinh thần, càng muốn nổi giận, nhưng còn chưa kịp phát tác, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực hắn.

Giữa hương thơm dịu dàng quen thuộc, Thẩm Thanh Đường ôm lấy hắn, ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng nói: “Lan Đình, em sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Vừa dụ dỗ, cũng vừa lấy lệ, rõ ràng là đầy mùi của “Lần sau dám làm”.

Nhưng cố tình lại cực kỳ chọc người phải yêu thương, một chút cũng không hề xấu hổ.

Trên môi nở một nụ cười, Thẩm Thanh Đường áp làn da trắng nõn mỏng manh của mình vào thái dương của Tần Di, nhẹ nhàng cọ cọ giống như một con cáo nhỏ đáng yêu, sự đụng chạm mềm mại và ấm áp khiến Tần Di không thể nào bộc phát được sự tức giận vừa mới gom góp được.

Bàn tay đang giơ lên ​​của Tần Di cứng đờ trong không trung, nhất thời không biết nên kéo người xuống hay ôm lên.

Nhưng vừa do dự, hắn liền biết mình sắp thua rồi.

Cho nên do dự không bao lâu, Tần Di tự mình đầu hàng.

Bàn tay đang nâng lên ​​nặng nề giơ lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, đáp xuống vòng eo mảnh mai, ôm lấy.

Thẩm Thanh Đường cảm nhận được tâm tình của Tần Di thay đổi, khẽ mỉm cười, đột nhiên thổi khí nóng, ghé vào tai Tần Di thì thầm: “Lan Đình sẽ không phải vì chuyện song tu chưa thực hiện được mà tức giận với em chứ?”

Tần Di sắc mặt khẽ biến, sau một giây lát, trầm giọng phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”

“Em cũng nghĩ thế.”

Tần Di: ?

“Lan Đình sẽ không hẹp hòi như vậy đâu.”

Giọng nói của Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng mềm mỏng, mang theo ý cười bí ẩn.

Tần Di nghe vậy chợt giật mình, sau đó trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và cảm khái.

Thẩm Thanh Đường thực sự đã hoàn toàn nắm bắt được hắn.

Cậu biết rõ nhất phải nói gì để khiến hắn mềm lòng.

Thôi vậy, vấn đề này sẽ không nhắc đến nữa.

Dường như phát hiện ra Tần Di ngẩn người, Thẩm Thanh Đường đúng lúc hơi ngồi dậy, dùng đôi mắt trong veo xinh đẹp như nước lặng lẽ nhìn Tần Di, hỏi: “Lan Đình đang nghĩ gì vậy?”

Tần Di cúi đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường, ánh mắt có chút nhu hòa, nhưng lại thản nhiên nói: “Ta đang nghĩ, làm sao mới khiến em nói ra lời thật lòng đây?”

Thẩm Thanh Đường hơi ngạc nhiên: “Lan Đình muốn nghe lời thật lòng của em?”

Tần Di: “Đương nhiên.”

“Hôn em một cái, em sẽ nói cho chàng biết.” Thẩm Thanh Đường ngẩng mặt lên, cười trêu chọc Tần Di.

Trong mắt Tần Di thoáng lóe lên một tia nguy hiểm, lúc này hắn cau mày nhéo một bên mặt Thẩm Thanh Đường nói: “Sắp về tới nhà rồi, đừng có trêu ta.”

Kết quả câu này vừa nói xong, Thẩm Thanh Đường đã nhào tới, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.

Tần Di: !

Nhưng Tần Di còn chưa kịp hồi tưởng dư vị, Thẩm Thanh Đường đã nhanh chóng lùi lại, đồng thời trượt khỏi đùi Tần Di, ý đồ muốn trốn sang xe ngựa bên kia.

Tần Di: …

Cuối cùng, Tần Di băng giá đầy mặt giơ tay ra, tóm lấy Thẩm Thanh Đường, người đang định nhân cơ hội chạy trốn.

Đầu tiên là tiếng kinh hô trầm thấp của Thẩm Thanh Đường vang lên từ trong xe ngựa, sau đó là một tràng cố nén tiếng cười khe khẽ.

Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi đang ngồi trong xe ngựa phía sau hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Ngạn mặt không đổi sắc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc mũ giáp, đội cho Mộ Phi. “Con nít con nôi, phi lễ chớ nghe.”

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv