: Hoàng Kim Thảo thượng phẩm
Nhắm mắt lại xua tan đi những ý nghĩ kiều diễm trong đầu, khi Tần Di mở mắt ra lần nữa, lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh ban đầu.
Lúc này, hắn mới nhìn Thẩm Thanh Đường, nghiêm túc nói: "Hôm nay Tiểu Phi đến Mộ gia thăm dò một vài tin tức, ta nghĩ cần phải bàn bạc với em."
Thẩm Thanh Đường giật mình, lập tức trở nên nghiêm túc: "Tin tức gì?"
Tần Di sau đó nói với Thẩm Thanh Đường những gì Mộ Phi nghe được, nghe xong, Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc rồi khẽ mím môi.
Tần Di không rõ thái độ của Thẩm Thanh Đường nên chỉ yên lặng chờ đợi.
Thẩm Thanh Đường mím môi một lúc, sau đó nhàn nhạt cười, nhìn Tần Di nói: "Lan Đình, chàng bế em lên, em muốn ra xem linh điền một chút."
Tần Di:?
Tần Di lập tức cau mày nói: "Đã khuya rồi, gió lạnh nhiều sương, đừng lộn xộn."
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng nói: "Em có chuyện quan trọng cần xác nhận, càng sớm càng tốt."
Cậu phải mau chóng xác định xem phương pháp mà cậu nghĩ ra để trồng Hoàng Kim Thảo thượng phẩm có chính xác không.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Thẩm Thanh Đường ngày càng trở nên bức thiết hơn trong việc trồng Hoàng Kim Thảo thượng phẩm.
Cậu biết rất rõ trong cái thế giới mà sức mạnh là quan trọng nhất này, nếu không phải Thẩm gia mất quyền thế, Mộ Diệp tuyệt đối sẽ không dám hành động liều lĩnh như vậy.
Miễn là có thể trồng được Hoàng Kim Thảo thượng phẩm càng sớm càng tốt, thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Nhưng Tần Di vẫn do dự, vừa định hỏi có chuyện gì, Thẩm Thanh Đường không kịp giải thích cặn kẽ với Tần Di, đã chật vật ngồi dậy.
Thấy vậy, mắt Tần Di tối sầm lại, lập tức vươn tay ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh vươn tay choàng lấy cổ Tần Di, khẽ cười nói: "Đi thôi."
Tần Di:...
• •
Cứ như vậy, Tần Di lấy một chiếc lông cáo màu trắng rất dày và mềm, quấn chặt lấy Thẩm Thanh Đường, sau đó ôm Thẩm Thanh Đường trong lòng rời khỏi phòng.
Buổi tối trên núi thật sự rất lạnh, vừa đến trong sân, liền có một cơn gió lạnh thổi qua đầu ngọn cây, khiến đám lông cáo trắng muốt bên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường tung bay dữ dội.
Theo hướng dẫn của Thẩm Thanh Đường, Tần Di bế Thẩm Thanh Đường đến bên rìa hai mẫu linh điền nơi đang trồng Hoàng Kim Thảo.
Lúc này, Tần Di nhìn thoáng qua hai mẫu linh điền, lập tức chú ý tới, Hoàng Kim Thảo sinh trưởng trên hai mẫu linh điền không giống nhau.
Hắn khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: "Tại sao một mẫu trồng rải rác, một mẫu lại trồng chi chít với nhau? Em đang thí nghiệm gì sao?"
Thẩm Thanh Đường thấy Tần Di một câu đã nói đúng trọng điểm, không khỏi cười nói: "Đúng vậy, chỉ là thí nghiệm mà thôi."
Nói xong, Thẩm Thanh Đường lại nói: "Lan Đình, để em xuống trước."
Lúc này, Tần Di có lẽ đã đoán được kế hoạch của Thẩm Thanh Đường, từng chút một để Thẩm Thanh Đường xuống đất.
Sau khi Thẩm Thanh Đường đứng vững, cậu cúi đầu quan sát kỹ hơn sự phát triển của Hoàng Kim Thảo trong hai mẫu linh địa.
Nhìn mẫu linh điền trồng chi chít có nhiều Hoàng Kim Thảo bị khô héo, nhưng những cây Hoàng Kim Thảo còn lại thì sinh trưởng càng ngày càng tươi tốt, Thẩm Thanh Đường càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Nếu như lần này Tần Di không cắn cậu, có lẽ cậu cũng không nghĩ tới chuyện này.
Quy luật sinh tồn trong giới tu chân chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sinh ra đã có bản năng cướp bóc kẻ yếu.
Cuộc chiến giữa các Hoàng Kim Thảo với nhau chẳng phải là kẻ mạnh thì tồn tại, kẻ yếu thì bị đào thải sao? Chỉ sau khi tranh đấu khốc liệt, kẻ chiến thắng cuối cùng mới là ngọn Hoàng Kim Thảo tốt nhất.
Để xác minh suy đoán của mình, Thẩm Thanh Đường dời mắt, giơ tay thi triển một thuật sinh trưởng rồi thả vào linh điền.
Tần Di thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, vừa định ngăn cản, liền nghe Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng nói: "Lan Đình cứ mặc em, chuyện này liên quan đến Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, em nhất định phải mau chóng tìm hiểu rõ."
Nghe thấy mấy chữ "Hoàng Kim Thảo thượng phẩm ", Tần Di nhất thời giật mình, thật sự dừng động tác.
Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào Thẩm Thanh Đường, đôi môi mỏng mím thành một đường, thần sắc nghiêm nghị.
Và khi luồng khí màu xanh ngọc bích lưu chuyển và phân tán trong linh điền, Thẩm Thanh Đường và Tần Di lần đầu tiên chứng kiến sự "chém giết lẫn nhau" giữa những ngọn Hoàng Kim Thảo.
Bởi vì Hoàng Kim Thảo trong linh điền bây giờ đã sắp trưởng thành, chúng nó chỉ còn cách một bước nữa là hoàn toàn trưởng thành, cho nên sức sống của chúng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Những lá Hoàng Kim Thảo dày rộng kia theo năng lượng truyền vào của thuật sinh trưởng mà không ngừng kéo dài, chỉ cần đụng phải đồng loại, chúng sẽ bắt đầu điên cuồng hấp thu dinh dưỡng của đối phương.
Từng cây từng cây Hoàng Kim Thảo khô héo mà chết, còn ánh sáng vàng trên lá của cây Hoàng Kim Thảo còn lại lại càng thêm dồi dào.
Dần dần, xuất hiện Hoàng Kim Thảo cực phẩm.
Nhưng lúc này sắc mặt Thẩm Thanh Đường đã có chút tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay thi triển phép thuật cũng bắt đầu run rẩy, hiển nhiên là không còn sức lực.
Thấy vậy, Tần Di ở một bên không khỏi muốn vươn tay đỡ Thẩm Thanh Đường, lại nghe thấy Thẩm Thanh Đường thì thầm: "Nhẫn."
Tần Di sửng sốt một chút, lập tức hiểu lúc này Thẩm Thanh Đường đang tập trung làm phép, không thể phân tâm điều khiển nhẫn trữ vật, liền vươn tay nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn trữ vật của Thẩm Thanh Đường, hỏi: "Em muốn lấy cái gì, ta lấy cho em."
"Cây giống Tử Ngọc Tham."
Khi Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói muốn cây giống Tử Ngọc Tham, phản ứng đầu tiên của hắn là không hiểu, nhưng hắn đã nhanh chóng hành động lấy cây giống Tử Ngọc Tham từ trong nhẫn trữ vật ra.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười nhẹ: "Thả vào linh điền đi, những thứ này chắc đủ cho bọn chúng ăn rồi."
Lúc này Tần Di mới hiểu ra, lập tức ném những cây giống Tử Ngọc Tham được lấy ra lên một vài cây Hoàng Kim Thảo cực phẩm còn sót lại trong linh địa.
Nhìn thấy thuốc bổ dưỡng đến, Hoàng Kim Thảo cực phẩm lập tức xòe lá xông tới vồ lấy.
Trong tích tắc, những cây giống Tử Ngọc Tham bị chúng cuốn đi, sau đó, chúng lại bắt đầu"chém giết".
Lúc này, Thẩm Thanh Đường đã từ từ thu tay lại, ngừng sử dụng thuật sinh trưởng.
Bởi vì Chồi Nhỏ nói với cậu, đã đủ rồi.
Phần còn lại phụ thuộc vào vận may của những ngọn Hoàng Kim Thảo đó.
Nếu chiến đấu thất bại, có thể không còn một cây nào.
Nếu thành công, cây còn lại cuối cùng sẽ là Hoàng Kim Thảo thượng phẩm.
Thẩm Thanh Đường nghiêm túc nhìn tình hình ngoài sân bằng một đôi mắt trong veo, vẻ dịu dàng thường ngày lặng lẽ biến mất vào lúc này, trông cậu càng thanh tú và uy nghiêm hơn.
Tần Di ở phía sau nhìn thấy cảnh này, ánh mắt khẽ động, môi mỏng mím lại, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng quấn chiếc áo lông cáo lại cho Thẩm Thanh Đường chặt hơn một chút.
Thẩm Thanh Đường khẽ lắc đầu, quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di.
Cậu nhẹ mỉm cười: "Cám ơn Lan Đình."
Tần Di lắc đầu, không nói gì và lại đưa mắt về phía linh điền.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười hiểu ý, rồi nhìn theo.
• •
"Cuộc chiến" của Hoàng Kim Thảo kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, một cây Hoàng Kim Thảo thượng phẩm thân đầy vết thương hiên ngang đứng thẳng, xung quanh là những anh chị em đã bị nó hút khô.
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy cảnh này lẽ ra phải vui mừng, nhưng không biết vì sao lại mím môi, cảm thấy có chút không đành lòng.
Tần Di ở bên cạnh biết cậu đang suy nghĩ gì, lúc này ánh mắt vừa động, nói: "Linh dịch của Hoàng Kim Thảo thượng phẩm tăng cường dược hiệu của Trúc Cơ đan, ta cảm thấy cây này khá lớn, nên không cần nhổ cỏ nhổ tận gốc, lần lượt sử dụng một ít cũng đủ rồi."
Thẩm Thanh Đường bừng tỉnh, đột nhiên khẽ mỉm cười: "Lan Đình thật thông minh, là em hồ đồ rồi."
Hoàng Kim Thảo thượng phẩm trong linh điền:?
Lúc này, Tần Di nhìn thoáng qua cây Hoàng Kim Thảo thượng phẩm, vươn tay bình tĩnh ôm lấy bờ vai gầy của Thẩm Thanh Đường, đỡ lấy cậu một chút, thấp giọng hỏi: "Ta bây giờ báo tin cho nhạc phụ?"
Thẩm Thanh Đường giật mình, ngẩng đầu nhìn Tần Di, sau đó lại lắc đầu cười cười nói: "Không cần, chúng ta đợi bọn họ tới tìm chúng ta."
Tần Di cau mày.
Thẩm Thanh Đường chỉ nhìn hắn cười.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tần Di nhìn thấy nụ cười trong trẻo có chút ranh mãnh trong mắt Thẩm Thanh Đường, lập tức hiểu ra.
Phải rồi, lúc này truyền tin dễ đánh rắn động cỏ, họ phải ôm cây đợi thỏ mới đúng.
Chính là để cho mọi người cảm thấy, Thẩm Đình thật sự muốn lên núi làm phiền bọn họ, như vậy mới hạ thấp cảnh giác.
Nếu không, một khi tin tức về Hoàng Kim Thảo thượng phẩm bị rò rỉ, sẽ lại là một cuộc gió tanh mưa máu khác.
Vào thời điểm đó, liệu Hoàng Kim Thảo thượng phẩm có thể đến Thẩm gia một cách thuận lợi hay không vẫn chưa chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Tần Di không khỏi liếc nhìn Thẩm Thanh Đường.
Còn Thẩm Thanh Đường lúc này đang nhìn Hoàng Kim Thảo thượng phẩm mọc ở trung tâm linh điền, ánh trăng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, sau đó rơi lưa thưa giữa hàng mi dài như lông chim.
Nhân gian trìu mến, cũng chỉ như vậy thôi.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường quay đầu lại, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút mệt mỏi: "Lan Đình, em hơi mệt."
Tần Di lấy lại tinh thần, lập tức tự trách mình.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hành động của Thẩm Thanh Đường khiến Tần Di không có thời gian để tự trách nữa.
Thẩm Thanh Đường đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tần Di, cười dịu dàng nói: "Chàng đưa em về nhé?"
Được chứ, làm sao có thể không được?
Một ngàn một vạn lần được.
Ôm eo thân thể mềm mại gầy gò, Tần Di đi về phía căn phòng nằm dưới ánh trăng.
• •
Đêm nay, Tần Di không ngủ cùng Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường tiêu hao thể lực quá nhiều, bản thân còn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn sợ trong giấc ngủ sẽ không kiềm chế được uy áp trên người nên chỉ còn cách một mình ngủ trên ghế dài.
Lúc này Thẩm Thanh Đường đang dựa vào đầu giường, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tần Di đang cởi quần áo bên cạnh chiếc ghế dài, ánh mắt cậu thoáng cô đơn, chợt nhớ tới một chuyện.
Sau đó, cậu khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nói: "Lan Đình, hãy chuyển chiếc ghế dài qua đây."
Tần Di: "Cái gì?"
Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng nhắc lại.
Tần Di ngẩn ra.
Nhưng đề nghị này quá hấp dẫn.
Tần Di im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng không thể chống lại sự thuyết phục của Thẩm Thanh Đường, lẳng lặng khiêng chiếc ghế dài đến bên giường đặt xuống.
Chiếc ghế dài được kê ở đầu giường, Thẩm Thanh Đường nhìn một lượt, cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó, đèn và nến đều tắt, trong phòng tối om, nhưng ánh trăng trong veo xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống chiếc ghế dài nơi Tần Di đang nằm.
Sau khi Tần Di nằm xuống, mặt hướng lên trần nhà, đặt một tay lên bụng, vẫn còn chưa nhắm mắt.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Thanh Đường hơi nghiêng người, nhẹ nhàng nói về phía chiếc ghế dài: "Lan Đình, chàng ngủ chưa?"
Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó bất đắc dĩ chuyển ánh mắt: "Ngủ sớm một chút."
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười, trên môi có một lúm đồng tiền nhỏ, sau đó thò tay xuống gầm giường.
Tần Di khẽ nhíu mày: "Em làm gì vậy?"
"Lan Đình nắm tay em ngủ được không?" Giọng điệu có chút nũng nịu, hiển nhiên càng là tùy hứng.
Tần Di:...
Những ngón tay mảnh khảnh như sương trắng nhẹ nhàng đung đưa, treo ở một bên giường gỗ, dưới ánh trăng giống như ngọc bội tinh xảo nhất, dường như từng chút từng chút một cào vào trái tim Tần Di. Ngôn Tình Sắc
Tần Di nhìn có chút nóng mắt, vừa nghĩ tới thân thể của Thẩm Thanh Đường, tâm tình lại phức tạp, cuối cùng nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Đừng rộn, một mình ngủ đi."
Thẩm Thanh Đường không chịu từ bỏ.
Cậu bình thường không thích làm nũng, nhưng vừa rồi cậu đột nhiên trải qua quá nhiều chuyện, thực sự rất mệt mỏi, vì vậy cậu nhịn không được muốn tìm một người nào đó để dựa vào.
Cuối cùng, dưới thế tấn công dịu dàng ấy, Tần Di rơi vào tay giặc rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng không hoàn toàn thỏa hiệp.
Thở dài, Tần Di duỗi ngón tay út, nhẹ nhàng móc ngón tay út mềm mại của Thẩm Thanh Đường, nói: "Được rồi, ngủ đi."
Nếu hắn nắm tay Thẩm Thanh Đường, hắn thực sự sợ rằng mình sẽ hút hết chân khí của cậu trong trạng thái xuất thần vào lúc nửa đêm.
Thẩm Thanh Đường chăm chú nhìn Tần Di một lúc, từ vẻ mặt bất đắc dĩ của Tần Di, cậu nhìn ra đủ loại biểu cảm như nuông chiều, bao dung.
Thế là cậu mãn nguyện.
Khẽ móc ngón tay út của Tần Di, Thẩm Thanh Đường mỉm cười nằm xuống.
Lúc này, cậu lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, dùng chất giọng cực kỳ mềm mại dịu dàng thì thầm: "Lan Đình, ngủ ngon."
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đường nhận được hai chữ rất nhẹ nhàng cũng rất trúc trắc.
"Ngủ ngon."
Một nụ cười ngọt ngào hé nở trên đôi môi mỏng mềm mại.
Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhắm mắt lại.
Thật tốt, cậu hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng.