Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 115: Không qua cơn bĩ cực, làm sao đến hồi thái lai?



 

Uy thế của sấm sét vẫn tiếp tục duy trì, trong bán kính mười dặm bị chiếu sáng bởi sấm sét sáng chói và chớp tắt không ngừng, cho dù như vậy, cả Thẩm Thanh Đường và Cố Thanh Dung đều cảm nhận được khí tức cực kỳ ổn định và bình tĩnh trong tiếng sấm ầm vang ấy.

Là Tần Di.

Tần Di vẫn không sao, hơn nữa tinh thần lực của chàng ấy dường như còn mạnh hơn lúc đầu.

Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, vừa đau lòng lại vừa có chút vui mừng.

Bất quá, lúc này sự oanh tạc của mây giông đã sắp đến hồi kết, sức mạnh của sấm sét ẩn chứa trong mây giông cũng đã yếu đi rất nhiều, hẳn là sắp kết thúc rồi.

Nhưng đúng lúc này, phía trên mây giông dày đặc, bầu trời dần dần phát sinh dị tượng.

“Là nhật thực.” Cố Thanh Dung sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.

Cùng lúc đó, trong lòng Cố Thanh Dung càng thêm nghi hoặc —— rốt cục Tần Di đã làm chuyện gì mà đến nỗi trong lúc vượt lôi kiếp hóa rồng lại dẫn tới nhật thực?

Sự xuất hiện của nhật thực trong lúc độ kiếp gần như tương đương với một hình phạt.

Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Hơn nữa sau khi nhật thực xuất hiện, sức mạnh của sấm sét sắp cạn kiệt trong mây giông lại hồi sinh, uy thế cũng tăng lên.

Gần như trong nháy mắt lôi hỏa tăng thêm, bọn họ đều cảm giác được sự chấn động và căm phẫn trong thần hồn của Tần Di.

Rõ ràng sắp kết thúc rồi, lúc này lại làm như vậy chẳng phải là chơi xấu sao?

Nhưng Tần Di cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục cắn răng chịu đựng.

Thẩm Thanh Đường cảm nhận được thần hồn của Tần Di bị tổn thương, ngoài đau lòng ra, cậu cũng không khỏi liếc mắt nhìn mèo con.

Lúc này, mèo con ở bên cạnh cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh Đường, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy.

Nó nhìn lên trời kêu một tiếng, sau đó nhún người nhảy lên chạy về phía mặt trời đã bị che khuất hoàn toàn.

Thân hình trắng nõn của mèo con nhanh nhẹn linh động, khi nó phi nước đại, thân hình nhỏ bé ban đầu của nó cũng biến đổi.

Bốn cái chân từ từ dài ra, mọc ra một cái đuôi lớn đầy lông, thân thể đón gió mà lớn phồng lên, lớn gấp mấy chục lần kích thước ban đầu.

Trong quá trình biến đổi, giữa mi tâm của nó xuất hiện một vết giống như trăng lưỡi liềm.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường giật mình, cuối cùng cũng nhận ra thân phận thực sự của mèo con.

“Mèo con…là một con Thiên Cẩu sao.”

Cố Thanh Dung gật đầu: “Ừ.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường nhìn có chút kỳ lạ.

Thiên Cẩu là một tồn tại rất khó hiểu trong thần thoại và truyền thuyết, có người nói nó tốt, có người nói nó xấu.

Ai mà ngờ nó lại là Thần thú chứ.

Cố Thanh Dung cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Thẩm Thanh Đường, bèn nói: “Sở dĩ Thiên Cẩu có thể thay đổi thiên tượng là vì tiếng kêu của nó có thể khiến mặt trời và mặt trăng sợ hãi, ngoan ngoãn nghe theo lệnh của nó. Dù sao thì mặt trời là quạ vàng và mặt trăng là cóc ngọc, chúng đều sợ Thiên Cẩu. Tuy nhiên, Thiên Cẩu không hề cắn nuốt mặt trời và mặt trăng, đều là do một vài tu sĩ tâm thuật bất chính bị thiên tượng trừng phạt nên đã đổ tội danh lên đầu Thiên Cẩu.”

Nghe Cố Thanh Dung giải thích, Thẩm Thanh Đường không khỏi cười một tiếng: “Ta cũng nghĩ vậy. Nếu như những thứ như mặt trăng và mặt trời thật sự có thể ăn được, vậy thì chúng làm sao có thể lớn lên được?”

Cố Thanh Dung: ?

Ngay khi Cố Thanh Dung bị mạch não của Thẩm Thanh Đường làm cho hơi kinh ngạc thì mèo con trên bầu trời đã kêu lên nhao nhao.

Dù mèo con giờ đây đã to lớn và dũng mãnh hơn trước nhưng tiếng kêu vẫn cứ đáng yêu và kỳ lạ không hề thay đổi.

Tuy nhiên, nương theo tiếng kêu của mèo con, mặt trời chìm trong bóng tối dần hiện ra một đường viền sáng rực.

Nhưng điều kỳ lạ là, giống như đang giằng co, ánh sáng xuất hiện một chút, rồi lại yếu dần.



Cứ như thể ai đó đang đứng đằng sau khống chế mặt trời vậy.

Cố Thanh Dung vốn đang khá là bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán, nhất thời chấn động, nhìn chằm chằm thần sắc của mèo con càng ngày càng khẩn trương.

Mà mèo con lần đầu tiên xuất chiêu lại bị cản trở nên rất tức giận, lúc này nó cũng không làm màu nữa, nó nhún người nhảy lên cao hơn, bắt đầu sủa về phía mặt trời!

“Nhau nhau nhau nhau nhau!!!”

Lần này, đừng nói là mặt trời, ngay cả Thẩm Thanh Đường và Cố Thanh Dung cũng cảm nhận được khí tràng cường hãn khác thường từ trên người mèo con!

Tiếng kêu của mèo con vang vọng không dứt trên bầu trời, lúc này, mặt trời rốt cuộc cũng sợ hãi rồi, giống như té nhào mà cấp tốc chui ra khỏi bóng tối.

Trong nháy mắt, ánh mặt trời chói lóa chiếu rọi khắp mặt đất, lập tức, mây giông dày đặc bị ánh sáng làm yếu đi, sấm sét giáng xuống người Tần Di cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Dưới sức ép của mặt trời, mây giông từ từ tan biến, lộ ra một cái hố lớn bị đốt cháy đen thui ở dưới mặt đất.

Ngay sau đó, cả Thẩm Thanh Đường và Cố Thanh Dung đều nhìn thấy một khối thần hồn màu vàng đang lẳng lặng trôi nổi bên trên hố đen.

Bóng hình mơ hồ của thần hồn chính là dáng vẻ đang nhắm mắt của Tần Di.

Hắn cuối cùng cũng luyện hóa được xương máu của mình, chỉ còn chờ để biến thành một con rồng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, khối thần hồn màu vàng bỗng bay vút lên, bay thẳng lên trời cao, xuyên qua đám mây giông cuối cùng còn sót lại, tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ.

Cuồng phong gào thét, mặt trời chói lọi.

Dần dần, dưới ánh dương rực rỡ, trong những đám mây trắng xóa, hình rồng thon dài mạnh mẽ từ từ hiện ra trong kim quang rực sáng.

Đầu tiên là khung xương, sau đó là máu thịt, rồi đến lớp vảy bao phủ toàn thân…

Cho đến khoảnh khắc sừng rồng được sinh ra, một tiếng rồng ngâm trong trẻo chấn động thẳng lên chín tầng mây, uy phong lẫm liệt.

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, dù cho ánh nắng làm hai mắt cậu phát đau, nhưng cậu cũng không nỡ xê dịch ánh mắt.

Tim cậu đập như trống đánh, cả người giống như bị ngọn lửa hừng hực bao trùm lấy thiêu đốt.

Niềm vui và sự mong đợi gần như làm tan chảy toàn bộ cơ thể cậu.

Lan Đình của cậu, cuối cùng cũng hóa rồng thành công rồi!

·

Kim long uy vũ bay lượn trên bầu trời, gầm lên một tiếng lớn, nhất thời toàn bộ Thập Vạn Đại Hoang như chìm trong uy áp tươi sáng này.

Đám linh thực vật đều vui mừng khôn xiết, bọn chúng đều cảm nhận được khí tức không tầm thường này.

Cảm thấy vị Thần sẽ cứu vớt chúng cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Lúc này, Cố Thanh Dung ngẩng đầu nhìn bóng dáng của kim long trong tầng mây, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm: “Ngũ trảo kim long, vậy mà lại là ngũ trảo kim long.”

Hóa Long Thảo chỉ có thể biến yêu thú loại rắn hoặc giao long thành rồng, nhưng chất lượng của rồng biến ra cũng sẽ có phần khác biệt.

Trong ngũ hành long, kim long là chí tôn, hắc long là hạ đẳng, ngũ trảo kim long là chí tôn vương giả trong kim long.

Cho dù lần này có mèo con trợ giúp Tần Di, nhưng phần lớn kết quả cuối cùng đều là do cơ duyên của bản thân Tần Di.

Số phận của người được Thiên Mệnh chọn thật sự không thể ngăn cản như vậy sao?

Ban đầu, Cố Thanh Dung còn nghi ngờ lôi kiếp kép và nhật thực của Tần Di là do Tần Di đã làm chuyện xấu gì rồi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy sự ra đời của ngũ trảo kim long, anh mới nhận ra đây chỉ là điềm báo trước khi một cường giả xuất thế.

Không qua cơn bĩ cực, làm sao đến hồi thái lai?

Nhưng Thẩm Thanh Đường không quan tâm đến những thứ này, cậu không để tâm Tần Di có phải là ngũ trảo kim long hay không, chỉ cần Tần Di không sao, cậu đã yên tâm rồi.

Cứ như vậy, cậu tiến lên một bước, rồi chạy băng băng về phía kim long trên bầu trời.

Kim long dường như cũng cảm nhận được khí tức của Thẩm Thanh Đường, lúc này nó cúi đầu nhìn một chút, thân rồng vàng lượn xuống, nghênh đón Thẩm Thanh Đường.



Tiếng rít gào dần dần tăng lên, khi kim long tiến lại gần, Thẩm Thanh Đường được bao phủ bởi ánh sáng vàng và ánh mặt trời chói lọi.

Trong tiếng gió vù vù, Thẩm Thanh Đường nhún người nhảy lên.

Kim long cũng thuận theo cúi thấp đầu, cuộn tròn chiếc đuôi dài của mình.

Cuồng phong gào thét, bạch y tung bay.

Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường vững vàng đáp xuống sống lưng rồng kim quang lấp lánh, cậu cúi người ôm chặt lấy sừng rồng xinh đẹp, nở nụ cười áp khuôn mặt trắng trẻo của mình lên đó.

Kim long lúc này cũng gầm lên một tiếng trầm thấp, khép hờ đôi mắt rồng một cách dịu dàng và trìu mến, tùy ý Thẩm Thanh Đường ôm mình.

Thẩm Thanh Đường cười tủm tỉm lặng lẽ ôm lấy cổ kim long, ôm một hồi, cậu liền không kìm được lại dán vào sừng rồng, nhẹ giọng nói: “Dáng vẻ hóa rồng của Lan Đình thật là oai phong, em thích lắm.”

Kim long im lặng một lúc, có chút ngượng ngùng.

Nhưng đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến một tiếng “nhao nhao” cáu giận.

Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy mèo con khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa đang nhìn chằm chằm về phía bên này.

Mèo con lườm Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt như đang buộc tội Thẩm Thanh Đường đã quên giao ước giữa hai người họ.

Thẩm Thanh Đường ngây người một lúc, sau đó âm thầm cười một tiếng, rồi cậu cúi đầu, nhẹ nhàng tựa vào sừng rồng, trầm giọng nói: “Chúng ta đi xuống trước đi, Lan Đình mới vừa hóa rồng, cơ thể chàng vẫn cần được nghỉ ngơi điều dưỡng.”

Chuyện của mèo con, lát nữa cần phải giải thích rõ ràng, tốt xấu gì người ta cũng đã bận rộn một trận mà.

Đối với những lời của Thẩm Thanh Đường, Tần Di luôn luôn nói gì nghe nấy.

Lúc này, hắn vẫn là kim long khẽ gật đầu một cái, sau đó xoay mình ầm ầm lao xuống.

Không lâu sau, một luồng sáng vàng đáp xuống đất, cả người Thẩm Thanh Đường nhẹ bẫng, tim cậu đập loạn nhịp, tưởng rằng mình sẽ ngã xuống đất, kết quả trong nháy mắt đã lại rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.

Là Tần Di đã biến trở về hình người.

Có điều……

Vừa độ kiếp xong, quần áo của Tần Di đã bị tia chớp xé rách, lúc này hắn đang ôm Thẩm Thanh Đường, lồng ngực ấm áp dán sát vào người Thẩm Thanh Đường, khiến Thẩm Thanh Đường có chút đỏ mặt.

Nhưng Tần Di không hề cảm thấy xấu hổ, cũng không có ý định đặt Thẩm Thanh Đường xuống, chỉ búng tay một cái, cơ thể hắn liền được bao phủ bởi một bộ y phục không khác gì bộ quần áo đã bị xé rách, che đi thân hình cường tráng cân đối của hắn.

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, như ý thức được điều gì đó, liền vui vẻ nắm lấy cánh tay Tần Di, ngẩng đầu hỏi: “Lan Đình, bây giờ chàng đến cảnh giới nào rồi?”

Tần Di nhìn đôi mắt sáng ngời tươi cười của Thẩm Thanh Đường, bình tĩnh cười nói: “Hóa Thần đỉnh phong, khi thần hồn của ta ổn định rồi, hẳn là có thể tiến vào Luyện Hư rồi.”

Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường càng vui mừng hơn, vừa định nói gì đó, sau lưng liền truyền đến giọng nói chậm rãi của Cố Thanh Dung: “Hóa Thần đỉnh phong đã đủ rồi, tu sĩ bình thường không thể đánh đồng với cơ thể ngũ trảo kim long của ngươi, cho dù là tu sĩ Đại Thừa, ngươi hiện tại cũng có thể đánh một trận.”

Kiếp trước Tần Di cũng đã từng trải qua loại tình huống này, cho nên lúc này chỉ yên lặng gật đầu: “Tiền bối nói phải.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tần Di, Cố Thanh Dung càng thêm tán thưởng, vừa định nói Tần Di điều dưỡng mấy ngày rồi sẽ đưa hắn vào đền Thần, trên đỉnh đầu của bọn họ lại lần nữa truyền đến một tiếng rống giận.

“Nhao nhao nhao nhao nhao!!!”

Hóa ra mèo con bị ngó lơ đang nổi trận lôi đình, lúc này đã biến thành bộ dạng nhỏ nhắn thường ngày, từ trên không trung đáp xuống, giận dữ mắng Thẩm Thanh Đường và Tần Di.

Thẩm Thanh Đường câm nín.

Tần Di đã thành công hóa rồng, giao tiếp với mèo con cũng không gặp trở ngại gì, khi nghe mèo con tố cáo Thẩm Thanh Đường thất hứa, hắn không khỏi nhướng mày: “Em ấy đã hứa với mi chuyện gì?”

Mèo con nhìn Tần Di, rồi nhìn Thẩm Thanh Đường đang được Tần Di ôm trong lòng, mắt đảo một vòng, độ lượng kêu lên một tiếng: “Nhao nhao.”

Tần Di vốn đang muốn trút giận giùm Thẩm Thanh Đường:…?

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv