Sáng sớm, hành lang lầu hai vang lên ba tiếng "bang bang bang".
"Chờ đã... từ từ!" giọng nói có phần bối rối của Vân Ngạn truyền ra từ trong phòng.
Tối hôm qua sau khi Thẩm Sơ Hành rời khỏi, Vân Ngạn nằm trên giường trống không thể ngủ được, trằn trọc lăn qua lộn lại, trong đầu toàn là 108 cách cua Thẩm Sơ Hành.
Cậu có thể hiểu nỗi băn khoăn của Thẩm Sơ Hành, cũng đồng ý cho Thẩm Sơ Hành thời gian, nhưng thân thể cậu thì không nghe theo lý trí.
Bình thường Thẩm Sơ Hành lạnh lùng không có tình người, nhưng ngày hôm qua hắn đến xin lỗi cậu không ngờ lại mềm yếu ngây thơ đến vậy, nhớ đến bộ dáng đáng thương khó xử của hắn khi đứng trước mặt cậu, Vân Ngạn lập tức cảm thấy bản thân không xong rồi, hận không thể chạy ba vòng quanh trang viên lúc giữa đêm!
Chết mất thôi.
Vân Ngạn ôm chăn lăn qua lăn lại, cuối cùng không nhịn được nữa, ngẫm lại thì dù sao hiện tại không có theo dõi cũng không ai nghe tiếng cậu, cậu cứ thế "thả lỏng" trong ổ chăn.
Trong lúc "thả lỏng", cậu nghĩ việc nghe lén thật ra còn có chút cảm giác...
Không đúng, nghe lén người khác rất kích thích, nhưng người bị nghe lén thì không.
Vậy... hay là chọn lúc nào đó làm một màn điện thoại play?
... Sau khi giải tỏa xong, Vân Ngạn tự phỉ nhổ bản thân: Đầu toàn chất thải màu vàng*!!! Tiền đồ đâu hết rồi!!!
*Mấy thứ đen tối.
Vì vậy, Vân Ngạn, người thường ngủ sớm dậy sớm như người già, hôm nay dậy muộn hơn so với thường ngày.
Cậu đang đánh răng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đánh răng xong vội vàng rửa mặt.
Quầng thâm dưới mắt hằn rõ, không được không được, cậu nhanh chóng lấy lọ kem nền bình thường là thứ đồ vô dụng ra che quầng thâm.
Hình như trước đây cậu chưa từng để ý tới hình tượng của bản thân trước mặt Thẩm Sơ Hành, ngay cả lúc ốm yếu cũng không có, không biết hôm nay bị gì, trước khi gặp mặt chợt có chút lo lắng.
Chẳng lẽ là do... buổi hẹn hò đầu tiên?
Cái gọi là hẹn hò chẳng qua chỉ là cùng nhau tản bộ buổi sáng.
Vì vậy, khi Vân Ngạn xuất hiện trước mặt Thẩm Sơ Hành, cậu vẫn rạng rỡ như bình thường.
Hôm nay Thẩm Sơ Hành mặc quần áo đơn giản, áo sơ mi màu be, quần sẫm màu, trông rất tùy ý, so với lúc mặc bộ âu phục ngày hôm qua trẻ trung hơn rất nhiều, tựa như đây là một Thẩm Sơ Hành khác, không phải người đã từng ngồi trên xe lăn trước đây.
Rõ ràng hắn mặc bộ đồ rất thoải mái, nhưng dáng đứng cạnh cửa vẫn hơi cứng đờ, có lẽ do không quá quen với tư thế hiện tại.
"Chào buổi sáng!" Vân Ngạn vừa thấy hắn đã nhào tới, hôn lên má hắn một cái.
Thẩm Sơ Hành ôm cậu bằng một tay, tay còn lại chạm vào thái dương vẫn còn ướt của cậu, hôn trả.
Lần này là một nụ hôn sâu.
Thẩm Sơ Hành phát hiện, chỉ cần hắn ở bên cạnh Vân Ngạn, bản thân lập tức không nhịn được muốn chạm vào cậu.
Thẩm Sơ Hành lúc trước luôn ngồi trên xe lăn, duy trì khoảng cách tự nhiên với mọi người, hầu như không biết cảm giác ôm người khác, thân mật gần gũi là như thế nào, thậm chí là hồi bé, hắn cảm thấy quá xa đến nỗi hắn không thể nhớ lại.
Bác sĩ tâm lý từng nói với hắn, hắn cần người có quan hệ thân mật tới vá lỗ hổng trong lòng, khi đó hắn đã khinh thường lời này.
Từ trước đến nay hắn chỉ có một mình, không cần bất kỳ ai làm bạn, hắn cũng không biết cái gọi là "thân mật" là cảm giác gì.
Hiện tại, ham muốn được gần gũi với thân thể ấm áp trước mặt quá mạnh mẽ, hắn muốn chiếm lấy từng tấc da thịt của Vân Ngạn, hung hăng ôm chặt cậu vào ngực, muốn cùng cậu đi khắp chân trời góc biển.
Mới hôm qua, hắn suýt ghen khi nghe Vân Ngạn chạy ra ngoài chơi cái gì mà "dã chiến" với bạn bè.
Hắn biết, bản thân phải đứng lên mới có thể hoàn toàn chiếm được Vân Ngạn.
Không biết qua bao lâu, Vân Ngạn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi hắn: "Sáng sớm nay cùng nhau tản bộ mà? Anh tính... hôm nay ở trong phòng của em?"
Dù sao thì cậu không ngại, không ngại một chút nào hết!!!
Thẩm Sơ Hành: "..."
Buông Vân Ngạn ra, cứng đờ xoay người, Thẩm Sơ Hành đi hai bước mới nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên dừng lại, nắm lấy tay Vân Ngạn.
... mười ngón tay đan vào nhau.
Trái tim của Vân Ngạn mềm nhũn, ngẩng đầu liền thấy hai lỗ tai có hơi đỏ của Thẩm Sơ Hành.
Cố kiềm lại ý muốn vươn tay bóp, Vân Ngạn cười với hắn, nắm chặt tay hắn, sau đó hắn dắt cậu xuống lầu.
Đối với người hầu ở Thẩm gia mà nói, hôm nay là một ngày đầy bất ngờ.
Thẩm Sơ Hành nắm tay Vân Ngạn, lần này không đi thang máy, mà là từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Lúc hắn chuẩn bị bước tới giếng trời dưới lầu, một người làm bưng chậu nước đi qua.
Khi nhìn thấy ông chủ trong nhà, cô vốn nên cúi đầu đi ngang qua, nhưng lần này, cô hoàn toàn đứng ngốc tại chỗ, ngay cả quy tắc Thẩm Sơ Hành không thích bị người khác nhìn cũng quên mất.
- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, đây là Thẩm thiếu?! Thẩm thiếu đứng lên rồi?!
- Trời đất ơi, sao anh ấy vừa đẹp trai vừa dịu dàng quá vậy?!
- Còn có, đây là phu nhân? Vẻ mặt của ngài ấy vừa tinh nghịch vừa đáng yêu làm sao!
- Khoan đã, bọn họ nắm tay nhau?!
- Không phải mấy hôm trước còn đang cãi nhau hả? Mọi người trong trang viên không ai dám hó hé câu nào! Hôm nay sao lại nắm tay nhau rồi?!
- Họ yêu nhau ư? Đúng không? Đúng không???!
Chưa kịp định thần lại, cô đã bị quản gia đột nhiên xuất hiện lôi đi...
- Đừng kéo tôi! Để tôi đến nhìn lần nữa đi hu hu hu!!!
Mười phút sau, toàn bộ người làm của Thẩm gia chạy đến nói với nhau: Thiếu gia với phu nhân cuối cùng cũng nên duyên rồi!!!
Người giúp việc chạy vào bếp, ngồi ở bệ bếp, tay chống mặt, trong mắt viết đầy hai chữ cẩn thận: "Cháu biết ngay mà, hai người bọn họ rất đẹp đôi! Vừa nhìn đã thấy xứng!"
Mỗi ngày đi làm đều có thể gáy otp, cảm giác này quá tuyệt vời!
"Cần cháu nói?" Dì Dương oán trách xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Hai người họ vốn dĩ là chồng chồng!"
Oooooo! Chồng chồng cũng có thể cưới trước yêu sau mà!!!
Người giúp việc chạy đến cạnh cửa sổ, nhìn hai người đang tản bộ trên cỏ, đầu óc cô toàn là mấy cuốn tiểu thuyết trên cái app màu xanh.
Nếu không phải lúc trước đã ký hợp đồng bảo mật... Cái bánh ngọt nhỏ gắn tag cưới trước yêu sau này, cô viết được hẳn 300 chương!!!
Buổi sáng trời không nóng lắm, thời tiết bên ngoài cũng tốt, hai người chậm rãi đi dạo trên bãi cỏ.
Ánh nắng chiếu vào da thịt, có cảm giác ấm áp rõ ràng, lâu rồi Thẩm Sơ Hành không trải qua cảm giác này.
Hắn nhìn người bên cạnh cười rạng rỡ hơn cả mặt trời, nhớ tới lời khẳng định Mạc tiên sinh nói về hắn ngày hôm đó.
Bước qua nốt trầm của quá khứ, sống một cuộc sống mới.
Lúc đó khi nghe câu nói này, hắn cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn thấy buồn cười.
Quá khứ đen tối như địa ngục ấy, nào có nói thoát là thoát được, hơn mười mấy năm nay, trái tim của hắn đã sớm thối nát, ngay cả khi hắn biết bản thân thích Vân Ngạn, hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ bước khỏi màn đêm, ngược lại hắn sẽ kéo Vân Ngạn xuống nước.
Hắn thích Vân Ngạn, cái này không có gì để bàn cãi, nhưng khi đó, hắn không dám chủ động.
Hắn biết, những thứ quá tốt đẹp đều rất dễ vỡ, chúng không thể chịu đựng để hắn gia nhập và xé rách, có thể chúng sẽ vỡ nát ngay lập tức.
Khi đó, hắn nào nghĩ được đến ngày hôm nay?
Ngày thường Vân Ngạn đi rất nhanh, hôm nay đi cùng Thẩm Sơ Hành, cậu bước rất chậm.
"Chân còn lại của anh." Vân Ngạc liếc nhìn cái chân còn khá nguyên vẹn của Thẩm Sơ Hành, hỏi hắn: "Đi lại có khó chịu không?"
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Hành lập tức lộ ra chút chán ghét, hắn vội vàng che giấu: "Không khó chịu, chỉ là... khi đi nhanh, rất khó nhìn."
Nếu đi chậm một chút, hắn có thể khống chế tư thế đi của mình, nhưng nếu đi nhanh, khiếm khuyết của cái chân kia sẽ lộ rõ.
Vân Ngạn cho rằng cái chân còn lại của hắn vẫn ổn, chợt cảm thấy khó chịu.
Suy nghĩ nửa ngày, cậu lấy hết can đảm hỏi hắn: "Trước đây anh nói với em, anh muốn... cắt chân, hiện tại, còn suy xét đến không?"
Lông mi Thẩm Sơ Hành run run, dừng bước.
Hai người trở lại bầu không khí căng thẳng như lần đầu tiên nói về vấn đề này, im lặng hai giây, Vân Ngạn vội giải thích: "Thật ra em nghĩ xong rồi, cảm thấy y học hiện tại đã phát triển rất nhiều, nếu chuẩn bị tất cả cũng không phải không thể... Đây là lựa chọn của anh, em tin tưởng vào phán đoán của anh."
"Em chỉ..." Vân Ngạn dừng lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Em chỉ cảm thấy... rất đau, anh hiểu không?"
Thẩm Sơ Hành nhìn vào mắt cậu, hắn thấy trong đó nỗi đau khổ và lo lắng sâu sắc.
"Anh hiểu." Thẩm Sơ Hành nói.
Lúc trước Thẩm Sơ Hành không hiểu tại sao Vân Ngạn lại tức giận, thẳng cho đến buổi tối hôm đó, hắn ngã trên đất ôm Vân Ngạn đang run rẩy vì đau, hắn mới hiểu rõ cảm giác này, hóa ra khi người mình thích bị đau, bản thân cũng sẽ cảm thấy đau đớn y hệt.
Trước kia hắn muốn bản thân hơn người, khi nghiên cứu tiến triển đến một điểm nhất định, hắn còn nghĩ đến việc bản thân sẽ trở thành một người máy giống như trong phim khoa học viễn tưởng.
Cắt bỏ tay chân, đổi thành máy móc, trở thành một người mạnh hơn cả ma quỷ.
Nhưng hiện tại...
"Không cắt nữa." Thẩm Sơ Hành ôm Vân Ngạn, hôn nhẹ lên lông mày đang cau lại của cậu: "Hiện tại, anh muốn chạm vào em hơn."
Thiếu mất bất kỳ bộ phận nào, đều sẽ thấy không đủ.
....
Sáng hôm đó, Vân Ngạn thấy mình như đang phiêu.
- Anh ấy nói, so với việc "hoàn mỹ" hơn, anh ấy càng muốn chạm vào mình hơn.
Ha ha ha, he he he, hê hê hê.
Vân Ngạn nhào vào lòng hắn, trong lòng mềm nhũn: "Sao anh lại đáng yêu như vậy..."
"Đáng yêu?" Thẩm Sơ Hành có hơi bối rối, từ này sao có thể dùng để mô tả hắn được?
Vân Ngạn liên tục gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn cười: "Rất đáng yêu, hay là sau này em kêu anh là Hành Hành nha?"
Thẩm Sơ Hành cau mày: "Không được."
Sao lại gọi hắn y như gọi một đứa trẻ được?
Vân Ngạn cười xấu xa, dụi vào ngực hắn: "Hành Hành ơi, khi nào anh mới dẫn em đi mua quần áo?"
"...Bất cứ khi nào em muốn." Thẩm Sơ Hành trả lời xong, không được tự nhiên nói: "Không được gọi anh là Hành Hành."
"Hành Hành ơi, buổi tối em muốn ăn cay."
"..." Thẩm Sơ Hành bất lực thở dài: "Em ăn cá hầm ớt không?"
"!"
Vân Ngạn đột ngột ngẩng đầu lên: "Anh cũng biết làm cá hầm ớt?!"
Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Món này dễ làm hơn gà cay."
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Hành kiêu ngạo kiểu "tất cả mọi thứ nằm trong lòng bàn tay", khiến Vân Ngạn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Vân Ngạn "chao ôi" một tiếng nhích người lên, hung dữ nói: "Ăn anh trước!"
Hai người hôn hết nửa ngày vẫn không thấy mệt chút nào.
Sau khi tách ra, Vân Ngạn mới nhận ra, bản thân bị hôn đến nhũn cả chân...
Cậu thề là bản thân có nhìn thấy người làm ở trên lầu hai kéo màn lên nhìn lén!
Quả nhiên sắc đẹp khiến con người ta lầm đường lạc lối mà!
... Không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi a a a!
Thẩm Sơ Hành thấy Vân Ngạn đỏ mặt kéo hắn trở vào nhà, trong lòng thầm cười, mới chỉ hôn thôi đã ngại như này, sao em ấy có thể đáng yêu thế chứ nhỉ?
Kết quả đi chưa được hai bước, Vân Ngạn đã ngây ngẩn cả người.
Cậu che mặt lại, biết vậy chẳng làm...
Ông ngoại đến từ khi nào vậy a a a! Tại sao không ai nói cho cậu hết!!!
Thẩm Sơ Hành thấy cậu sụp đổ, nhưng vẫn lôi kéo hắn không thèm thương tiếc, đi về phía hành lang ông ngoại đang đứng.
Tới hành lang rồi, hai người mới phát hiện, hai mắt của ông ngoại đỏ bừng, dở khóc dở cười nhìn hai người lôi lôi kéo kéo.
"Ngoại, ông ngoại, ngài sao vậy ạ?" Vân Ngạn không rảnh lo việc thẹn hay thùng nữa, vội vàng bước lên hỏi.
Ông Thẩm dùng ánh mắt vui mừng nhìn cậu, rồi nhìn về Thẩm Sơ Hành phía sau cậu, khi thấy cháu ngoại đang đi về phía mình, liền bật khóc: "Tốt rồi, Tốt rồi! Cuối cùng Sơ Hành cũng nguyện ý đứng dậy, nguyện ý ra ngoài rồi!"
Ông Thẩm kích động nắm chặt tay Thẩm Sơ Hành, lại vỗ vỗ mu bàn tay Vân Ngạn, vui mừng nói: "Tiểu Ngạn à, đều là công của con hết."
Vân Ngạn vội vàng lắc đầu, cười cười với ông ngoại: "Là công của anh ấy."
Khi Thẩm Sơ Hành nghe được hai chữ "tiểu Ngạn", trái tim hắn chợt vỡ tung.
Du Lãng đã từng rất cố chấp gọi 'Vân Ngạn' là "tiểu Ngạn", chuyện này khiến Thẩm Sơ Hành rất bài xích xưng hô này.
Thậm chí gọi như vậy sẽ khiến hắn hoảng sợ.
Hắn chỉ sẵn lòng gọi Vân Ngạn là "Ngạn Ngạn"... Vậy thì, Vân Ngạn gọi hắn là "Hành Hành", không hẳn là không thể tiếp thu.
Đó chỉ là xưng hô thuộc về một mình hắn.
Đang miên man suy nghĩ, hắn lại nghe ông Thẩm nói: "Quả nhiên tiểu Ngạn là phúc tinh của nhà chúng ta! Sư phụ Mặc cao thâm thật, mấy lời sư phụ Mặc nói đều đúng hết!"
Thẩm Sơ Hành lại nhảy dựng trong lòng, hắn từng cảm thấy mấy lời đó toàn là vô căn cứ, hiện tại đều trở thành sự thật.
Hắn nhớ tới khi Mạc Lâm đoán mệnh cho Vân Ngạn có nói "Cậu đến đây...", Không lẽ, hắn ta thực sự nhìn ra Vân Ngạn không phải người của thế giới này? Nhưng những trắc trở mà Vân Ngạn phải trải qua trước đây, Mạc Lâm chưa hề tính tới, rốt cuộc là do Mạc Lâm tính chuẩn, hay do vuốt mông ngựa?
Cùng lúc đó, Vân Ngạn cũng nói thầm trong lòng.
Không nói thì mém chút cậu đã quên, cái tên Mạc Lâm kia là thế nào đây?
Còn có, Tại sao Thẩm Sơ Hành không hỏi lai lịch của cậu?
Chương 47Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com