Thẩm Sơ Hành nhìn chằm chằm vào miếng thịt hồi lâu, trong đầu hắn hiện ra cảnh Vân Ngạn đang khen món ăn này.
Hắn không thể nào hiểu nổi tại sao Vân Ngạn lại mê đồ ăn đến thế?
Nhờ đoạn đối thoại của Vân Ngạn với dì Dương hắn mới biết được vấn đề của bản thân nằm ở đâu, xác thật là hắn không có bất kỳ sở thích đặc biệt gì với việc ăn uống, bất kể là mỹ vị nào đặt trước mặt hắn, hắn cũng không thấy có mùi có vị gì. Bác sĩ nói có thể do hắn có chướng ngại tâm lý.
Nếm thử một chút.
...
... Có vẻ, ngon hơn những món trước đây một chút.
Bữa tiệc tối nay không tính là hoàn hảo, nhưng thêm một món ăn ngoài ý muốn lại làm tăng thêm sự bất ngờ cho mọi người, các vị khách mời đều rất hài lòng với hương vị của món thịt kho.
Sau khi tiễn khách, Thẩm Sơ Hành và mẹ Thẩm đang ở trong phòng khách nói chuyện với nhau thì thấy Vân Ngạn đi xuống.
Sau khi xuống Vân Ngạn mới biết mẹ Thẩm cũng ở đây, cậu đến chào bà một tiếng, tuy rằng không ăn cơm cùng nhau nhưng vẫn phải có lễ phép cơ bản.
Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con Thẩm gia có lẽ không phải bí mật gì, hai người thấy cậu đi đến cũng không tránh né, tiếp tục câu chuyện trước đó, mẹ Thẩm như nhớ ra điều gì đó, lấy ra hai văn kiện cho Thẩm Sơ Hành ký.
Vân Ngạn nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, nếu không phải cậu biết đây là mẹ của Thẩm Sơ Hành, cậu sẽ tin rằng người phụ nữ này là cấp dưới của hắn.
Bà đương nhiên có quan tâm Thẩm Sơ Hành, nhưng ở trước mặt hắn lại không có thái độ hay dáng vẻ mẹ con nào, hai mẹ con cũng không thân thiết.
Cậu đè xuống nghi hoặc trong lòng, chờ sau khi bọn họ nói xong, cậu cùng Thẩm Sơ Hành đưa mẹ Thẩm ra cửa.
"Ăn thịt kho?" Lúc quay vào nhà, Thẩm Sơ Hành biết rõ còn cố hỏi.
"Ừm." Vân Ngạn đi bên cạnh hắn, thầm nghĩ không phải hắn biết hết rồi sao? Còn cướp thịt của cậu nữa mà.
Thẩm Sơ Hành gật gật đầu: "Sau này muốn ăn cái gì thì nói cho quản gia, phòng bếp sẽ nấu cho cậu."
Vân Ngạn không ngờ hắn lại nói với cậu chuyện này, trêu chọc nói: "Sao hôm nay tốt vậy?"
Tốt sao?
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành bình thản: "Sợ cậu nói với ông ngoại tôi ngược đãi cậu."
"..." Nghẹn.
Tôi giống người thù vặt lắm hả?
Cậu chợt nhớ đến hôm cậu với Thẩm Sơ Hành giằng co với nhau, trái tim cậu bắt đầu đập thình thịch.
"Nghe nói hôm nay một mình cậu ăn hết một dĩa to." Thẩm Sơ Hành liếc mắt nhìn cậu: "No không?"
Đây là ghét bỏ cậu ăn nhiều đó hả?!
Vân Ngạn xoa xoa bụng, mạnh miệng nói: "Chưa no."
Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên ý cười: "Cậu là diễn viên, hãy chú trọng cân nặng của mình đi."
"Hơ." Vân Ngạn không phục: "Vậy anh không biết diễn viên bọn em đều là thể chất cao su à, muốn béo là béo muốn gầy là gầy... không phải chỉ ăn một dĩa thịt thôi sao, sáng mai em thức sớm tập tạ là xong."
Tiếc là cậu đang đứng sau lưng Thẩm Sơ Hành nên không thấy được hiểu cảm của người phía trước, người đó, ở góc độ mà cậu không nhìn thấy đang cong cong khóe miệng.
Thẩm Sơ Hành không phản bác, chỉ nói: "Ý tôi là, sau này muốn ăn gì cũng được, đừng tham lam, không tốt cho dạ dày đâu."
"..."
Đây có phải những lời Thẩm Sơ Hành sẽ nói không?
Vân Ngạn không quen nghe hắn nói những câu như này, thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai của mình.
... Hắn đang quan tâm cậu?
Vân Ngạn trong lòng do dự, nửa ngày sau mới đáp lại một chữ: "à"
Bầu không khí dường như nguội lạnh hẳn, Thẩm Sơ Hành không nói gì nữa, Vân Ngạn cũng không biết phải nói gì, hai người cứ thế an an tĩnh tĩnh bước vào thang máy.
Sau khi tới lầu hai, Vân Ngạn chợt nghĩ đến gì đó, do dự mở miệng: "Mà... có phải sắp đến sinh nhật của mẹ không? Chúng ta cần chuẩn bị quà hay không?"
Cậu nhớ đến tin tức được đề cập trên bảng tin, còn chưa đầy một tuần nữa là đến sinh nhật mẹ Thẩm.
Thẩm Sơ Hành bỗng nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, một lúc sau mới đáp: "Không cần."
Vân Ngạn nhìn bóng lưng cô độc của Thẩm Sơ Hành, trong lòng thở dài, với thái độ của hắn, quan hệ mẹ con họ sao có thể tốt hơn được?
Tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa phòng của Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành dừng lại.
Vân Ngạn xoay người thuận tiện vẫy vẫy tay với hắn: "Đi đây, ngủ ngon ~"
"Khoan đã."
Vân Ngạn dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình đạm như cũ: "Hôm đó cũng là ngày giỗ của ba tôi."
... Ngày giỗ?
Vân Ngạn ngây ngốc một lát mới ý thức được hắn đang nói cái gì, ngơ ngác mở to mắt.
"Hôm đó tôi với mẹ đi tảo mộ, cậu cũng đi cùng đi."
"...Ừm." Vân Ngạn cứng đờ gật gật đầu, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, nhưng cậu không biết nên nói gì nữa.
Nghẹn nữa ngày, mới nói tiếp: "...được."
Thẩm Sơ Hành gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Vân Ngạn đứng ngây người ở cửa một lúc lâu mới cất bước.
Năm đó, sau khi trưởng tử của Vương gia xảy ra chuyện, hình như tin tức không được truyền ra ngay lập tức, mãi sau này giới truyền thông mới bóc mẽ ra quá khứ của nhà họ Vương.
Hôm nay Vân Ngạn mới biết, thì ra hôm xảy ra tai nạn là sinh nhật của Thẩm Thanh Nhã.
Vân Ngạn nhớ tới buổi sáng hôm ấy, Thẩm Thanh Nhã nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lúc đó mẹ rất đau lòng nên không quan tâm đến cảm xúc của Sơ Hành."
Đến bây giờ cậu mới biết hai chữ "đau lòng" này đau đớn đến nhường nào.
Vân Ngạn xin phép đạo diễn cho nghỉ trước mấy ngày, đến ngày giỗ của ba Thẩm sơ Hành, sáng sớm đã chuẩn bị xuất phát.
Ngay từ sáng sớm, không khí ở Thẩm gia đã ngập tràn trang nghiêm.
Mặc dù bầu không khí mấy ngày thường cũng rất trầm, nhưng ngày này mọi người còn thận trọng hơn, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, ít nói ít cười, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, giống như đang hành tẩu trong khu rừng tối nguy hiểm, sợ âm thanh quá lớn sẽ kích động thú dữ trong rừng.
Xem ra năm nào cũng như vậy nên mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Sau hôn lễ, đây là lần đầu tiên Vân Ngạn thấy Thẩm Sơ Hành ra ngoài.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên mặt Thẩm Sơ Hành, làn da tái nhợt, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, giống như viên ngọc lạnh lẽo.
Vân Ngạn lẳng lặng đi theo phía sau hắn, tâm thái giống như chuẩn bị ra chiến trường.
Vân Ngạn theo sau Thẩm Sơ Hành lên một chiếc RV rộng rãi, theo sau là một chiếc BMW đen, trên xe đều là vệ sĩ.
Vân Ngạn không khỏi cảm thấy mỉa mai trong lòng.
Mọi người đều nói Thẩm Sơ Hành là đồ phế vật, nhưng thật ra hắn không thèm che giấu gì hết, chỉ không ai chú ý mà thôi.
Hắn chỉ ru rú trong nhà, rất ít khi thể hiện thực lực của bản thân.
Nhưng mọi người chỉ muốn tin vào những "sự thật" mà họ muốn, đối với những thứ được bọn họ xem là "phế vật", căn bản là không thèm nhìn lấy một cái.
Ba của Thẩm Sơ Hành được chôn cất trong một nghĩa trang bình thường, Vân Ngạn có chút khó hiểu, nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để hỏi mấy cái này.
Khi đoàn xe tới, hai bên đường của nghĩa trang đều là vệ sĩ mặc đồ đen, có vẻ trước đó đã có người sắp xếp qua rồi.
Vân Ngạn theo sau xuống xe, nhìn thấy nghĩa trang trống trải chỉ có vệ sĩ, không khỏi cảm thấy có chút khoa trương.
Nhưng nghĩ đến những gì Thẩm Sơ Hành đã trải qua, cậu cảm thấy cẩn thận như vậy cũng đúng, dù sao thì để lật đổ Vương thị cũng không dễ, sau lưng hắn không biết che giấu bao nhiêu bí mật.
Thẩm Thanh Nhã khoanh tay nhìn ngọn núi xanh cách đó không xa, dường như bà đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
"Mẹ." Thẩm Sơ Hành gọi bà.
Thẩm Thanh Nhã quay đầu, nhìn qua có hơi tiều tụy.
"Hai con tới đây." Bà cười cười, đi đến bên cạnh Thẩm Sơ Hành, sau đó vỗ vỗ vai vân Ngạn nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi vào."
Thẩm Sơ Hành điều khiển xe lăn đi tới, hỏi bà: "Sao hôm nay mẹ đến sớm vậy?"
"Không ngủ được." Vẻ mặt của Thẩm Thanh Nhã vẫn ôn nhu như cũ: "Nửa đêm trằn trọc, chưa đến 5 giờ đã tỉnh, nên mẹ đi sớm."
"Vậy sao mẹ không vào?" Thẩm Sơ Hành lại hỏi.
Thẩm Thanh Nhã cười rộ lên: "Mẹ vào sớm vậy làm gì, cha con có thể nói với mẹ câu nào đâu?"
Thẩm Sơ Hành không nói gì.
Nụ cười của Thẩm Thanh Nhã tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại cô đơn.
Vân Ngạn ở một bên lắng nghe, nhìn nụ cười hiếm hoi của Thẩm Thanh Nhã, cậu chỉ cảm thấy chua xót.
Sau bao nhiêu năm, trong lòng bà vẫn luôn nhớ nhung đến người đó.
Rất nhanh bọn họ đã tới bia mộ của ba Thẩm Sơ Hành.
Bia mộ cực kỳ đơn giản, giống với tất cả những người bình thường khác được chôn cất ở đây.
Trên bia mộ chỉ có một bức ảnh chụp đơn giản, phía dưới khắc dòng chữ "mộ của Vương Túc Lâm", nam nhân trong ảnh nở nụ cười ôn hòa, vừa anh tuấn lại có khí phách hăng hái.
Ngoài ra, không còn gì khác.
Thẩm Sơ Hành lớn lên rất giống ba, chỉ là khí chất của cả hai hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Thanh Nhã lấy bó hoa từ tay vệ sĩ đứng sau lưng, đặt trước mộ, nửa ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ra vuốt ve tấm ảnh.
Nàng chợt cười rộ lên, một nụ cười ngọt ngào, mọi nghiêm túc cao lãnh ngày thường đều biến mất, ngược lại có phần giống bộ dáng trong bức ảnh sinh nhật kia.
"Lại qua thêm một năm..." Bà xúc động nói: "Nếu anh đã chuyển kiếp chắc cũng đủ tuổi để qua lại với cô gái khác rồi."
Vân Ngạn có hơi kinh ngạc, thậm chí còn thấy buồn cười, nhưng bỗng nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của bà, mũi lại chua xót.
"Lần trước đến đây em nói với anh hai mẹ con em đã làm được một chuyện lớn... Lần này, bọn em lại làm được một chuyện lớn nữa." Bà hít hít mũi, tiếp tục nói: "Đứa con trai siêu khó nuôi của anh ấy, bây giờ đã có bạn đời rồi."
Vân Ngạn có hơi xấu hổ, vội vàng liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hành, phát hiện hắn vẫn là vẻ mặt vô cảm như ngày thường, dường như hắn đã quen với dáng vẻ hoàn toàn khác của mẹ khi ở trước mộ ba hắn.
Sau khi nói xong, bà xoay người lại, vẫy vẫy tay với hai người: "Các con tới đây."
Vân Ngạn đi theo Thẩm Sơ Hành.
Hai người cũng đem bó hoa trong ngực đặt trước mộ Vương Túc Lâm, sau đó Vân Ngạn đứng bên cạnh Thẩm Sơ Hành cảm thấy hơi lo lắng.
Thẩm Thanh Nhã đứng lên, kéo Vân Ngạn ngồi xổm xuống, giới thiệu với bia mộ: "Cậu ấy tên là Vân Ngạn, là bạn đời của Tiểu Lẫm, là người trước đây em đã nói với anh, con trai của Vân gia ấy."
Vân Ngạn nghe bà giới thiệu, cảm thấy hơi chột dạ, liếc mắt nhìn Thẩm Sơ Hành cầu cứu.
Mà Thẩm Sơ Hành chỉ nhìn chằm chằm vào bia mộ của ba hắn nên không thấy ánh mắt cầu cứu của cậu.
Nhưng kế tiếp, Vân Ngạn nghe thấy bà nói: "Khổ cho Tiểu Ngạn khi cưới phải con trai anh, nó ấy, biệt nữu y hệt anh năm đó, thích cái gì cũng không chịu nói toàn để người khác phải đoán thôi."
"..."
Một câu này của bà làm hai người phía sau cả kinh.
Vân Ngạn: .... Không phải, khoang đã, có phải có hiểu lầm gì đó ở đây không?
Thẩm Sơ Hành hít sâu một hơi, nhíu mày nói: "Mẹ..."
Thẩm Thanh Nhã vẫy vẫy tay với Thẩm Sơ Hành, sau đó nắm lấy tay Vân Ngạn ra hiệu cho cậu nhìn vào bia mộ, thân thiết nói: "Nào, gọi ba đi."
Vân Ngạn: "..."
Cậu không nhịn được nuốt nước bọt.
Chương 23.: 2