Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

Chương 18: Có mắt thì tự mà xem



Vân Ngạn hoài nghi liệu cậu có mắc hội chứng stockholm hay không.

Ngây người ở Thẩm gia hết mấy ngày, không được hưởng thụ đãi ngộ của "phu nhân", đầu bếp chưa bao giờ nấu ăn theo khẩu vị của cậu, kết quả là bây giờ vài cái cánh gà cay đã có thể khiến cậu cảm động đến mức này!

Không có tiền đồ!

Vân Ngạn vừa tự mắng bản thân vừa ăn cánh gà.

Cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, thịt gà mọng nước, mùi thơm cay nồng... siêu chữa lành!

Rõ ràng nói Thẩm Sơ Hành muốn ăn cánh gà nhưng Vân Ngạn lại không thấy hắn đâu.

Mặc dù trước khi đến nhà ăn Vân Ngạn đã tự xây dựng tâm lý cho bản thân, quyết định là lúc gặp Thẩm Sơ Hành phải bình tĩnh như ngày thường, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng thở phào khi không thấy Thẩm Sơ Hành ở đây.

Vân Ngạn không hỏi hắn đang ở đâu, không thấy hắn mới là chuyện bình thường.

Vân Ngạn vừa ăn vừa nghĩ: loại mỹ vị như này lúc ăn phải không có hình tượng mới ngon!

Nếu Thẩm Sơ Hành ở đây, hắn nhất định sẽ lạnh lùng dùng dao với nĩa cẩn thận chia cánh gà ra thành từng miếng, mà cậu nhất định sẽ rất câu nệ không thể vui vẻ mút tay.

Vân Ngạn vui vẻ ăn xong một cái cánh gà, mút mút đầu ngón tay, lại duỗi tay ra lấy cái tiếp theo.

...

Mà người nói muốn nhớ lại mỹ vị thời thơ ấu hiện tại một miếng cánh gà cũng không ăn, thay vào đó hắn đang ở trong phòng của mình nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát của nhà ăn, xem Vân Ngạn vui vẻ ăn cánh gà.

... Nó thật sự ngon vậy sao?

Đột nhiên điện thoại rung lên hai tiếng báo có tin nhắn đến: "Thẩm thiếu, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi."

Thẩm Sơ Hành nhìn nhìn thời gian, trả lời: "Gửi cho anh ta ngay đi."

Ánh mắt lại trở về màn hình theo dõi, ánh mắt Thẩm Sơ Hành chưa bao giờ nhu hòa như lúc này.

... Không nghĩ tới, cậu ấy dễ vui vẻ đến vậy.

Chín giờ tối, ăn cơm tối xong Vân Ngạn còn hứng thú bừng bừng lấy thêm 4 cái cánh gà, ợ một hơi rồi mới chậm rì rì trở về phòng.

Quả nhiên thức ăn có sức mạnh chữa lành cho nhân tâm, cái gì Nguyễn Tiểu Thanh, cái gì ghi âm, cái gì tư bản, tất cả đều là đi tìm chết! Bất cứ cái gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình sảng khoái của Vân thiếu gia sau khi ăn cánh gà xong!

Vân Ngạn nằm liệt trên giường, cậu cảm thấy mãn nguyện rồi, nhân sinh trọn vẹn.

... Sau đó cậu lặng lẽ lấy điện thoại ra đặt báo thức vào 6 giờ sáng ngày hôm sau.

Ai biết được cơ thể này có dễ bị béo hay không đâu?

Vì khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú này, sáng mai cậu sẽ chạy bộ một tiếng...

Thời tiết càng ngày càng nóng lên, rất sớm đã đến hừng đông, Vân Ngạn dựa theo phong cách làm việc của người già của mình kiếp trước, thức dậy lúc 6 giờ sáng, tắt chuông báo thức, không mang theo điện thoại, thay quần áo thể thao xong là ra ngoài.

Tầng một của biệt thự có phòng tập thể thao, đầy đủ các loại dụng cụ, còn có một ít loại được thiết kế riêng cho Thẩm Sơ Hành, chỉ không có máy chạy bộ, Vân Ngạn có thể hiểu được chuyện này, trùng hợp là cậu thích không khí trong lành bên ngoài hơn.

Phía sau biệt thự có một khoảng cỏ rộng lớn, các con đường mòn chỉnh tề chạy xuyên qua nó, dẫn ra ngoài trang viên, xa hơn nữa là khung cảnh sơn dã tươi mát.

Vân Ngạn chạy quanh trang viên dưới ánh nắng ban mai, chạy đến khi gần kiệt sức, mồ hôi chảy đầm đìa mới dừng lại, khi chuẩn bị bước vào nhà, cậu vô tình nhìn thấy mẹ của Thẩm Sơ Hành đang đứng dưới mái hiên nhà.

"Mẹ? Sao mẹ đến sớm vậy ạ?" Giọng nói của Vân Ngạn tràn ngập sức sống, cậu nhìn thời gian trên tháp chuông, vừa mới qua 7 giờ.

"Có một số chuyện cần tìm Sơ Hành, đã nói xong rồi." mẹ Thẩm nói.

Vân Ngạn tặc lưỡi, thì ra là có việc, mà cũng đâu cần đến sớm vậy đâu nhỉ?

"Mẹ vừa mới xuống, trùng hợp nhìn thấy con đang chạy bộ." mẹ Thẩm bình thản nhìn Vân Ngạn, vẫy vẫy tay với cậu: "Lại đây."

Vân Ngạn bước đến bên cạnh bà, nhưng vì cả người cậu toàn mồ hôi nên cậu không dám đến quá gần bà.

Cậu thấy mẹ Thẩm đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lát, rất nhanh cũng rất tinh tế, khiến cho cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên.



Nhưng ánh mắt của mẹ Thẩm nhanh chóng dời đi, sau đó bà ra hiệu cho cậu đi dạo với bà: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."

Vân Ngạn tiếp tục theo bà đi về phía trước, cho đến khi đi đến giữa bãi cỏ mẹ Thẩm mới nói: "Gần đây con có ổn không?"

"Con khá ổn." Vân Ngạn không biết tại sao bà lại hỏi như vậy, cậu chỉ biết cười nói tiếp: "Sờ Hành đối xử với con rất tốt."

"Phải không." Bà không mặn không nhạt nói một câu, không giống nghi ngờ cũng không giống tin tưởng.

Trong lòng Vân Ngạn có một loại khẩn trương không tên, hôm hôn lễ là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mẹ Thẩm, cậu lập tức cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.

Bà rất đẹp, dù cho năm tháng đã để lại không ít dấu vết trên mặt bà, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ kinh diễm khi bà còn trẻ, chỉ là khí chất cường thế lãnh đạm làm cho cảm giác kinh diễm bị giảm đi rất nhiều, nhưng lại tăng thêm loại mị lực khác.

Bà rất cao, dù cho không mang giày cao gót thì bà cũng cao khoảng 1m7, điểm này càng làm tăng thêm khí chất của bà.

Thẩm Sơ Hành rất giống mẹ. Vân Ngạn luôn nghĩ rằng nếu Thẩm Sơ Hành có thể đứng dậy, hắn nhất định sẽ là bộ dạng cao lớn tuấn lãng vô song, dễ dàng khiến cho vô số thiếu nam thiếu nữ đau lòng.

Đáng tiếc thật.

Nói nhiều thì sai nhiều, vì vậy Vân Ngạn chỉ im lặng đi theo bà.

Một lúc sau, bà mới nói tiếp: "Con cảm thấy Sơ Hành thế nào?"

"Anh ấy rất tốt." Vân Ngạn chớp chớp mắt, rất cẩn thận bày ra vẻ ngượng ngùng: "...So với con nghĩ còn tốt hơn."

Mẹ Thẩm mỉm cười gật đầu, nhưng từ nụ cười của bà Vân Ngạn không nhìn ra có mấy phần cao hứng.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, sau một lúc, mẹ Thẩm thở dài nói: "Có lẽ con đã nhận ra mẹ với Sơ Hành không thân thiết mấy."

Vân Ngạn ngoài ý muốn nhìn bà, không trả lời, xem như đồng ý.

"Từ nhỏ nó đã không thích nói chuyện, nhưng quan hệ mẹ con vẫn chưa tệ lắm... Nhưng sau này xảy ra chuyện, con biết đấy." mẹ Thẩm nhìn cậu, tiếp tục nói: "Khi đó mẹ cực kỳ đau lòng, bỏ qua cảm xúc của nó, chờ đến lúc mẹ ý thức được khoảng cách giữa mẹ con đã quá xa thì... thì đã muộn rồi, đây có lẽ là điều tiếc nuối nhất của mẹ."

Vân Ngạn nhớ lại nguyên tác, cậu biết bà nói "xảy ra chuyện" là chỉ lúc thiếu niên Thẩm Sơ Hành không may gặp tai nạn khiến hắn mất đi hai chân, và cả ba của hắn.

"Tính tình Sơ Hành quá lạnh lùng, không dễ ở chung, chuyện này mẹ biết." mẹ Thẩm lại nhìn cậu, như thể bà đã biết những gì cậu nói chưa hẳn đã là sự thật, nhưng bà không muốn phá vỡ lời nói dối ấy, bà nói tiếp: "Mẹ chỉ mong rằng có thể có một người nào đó nhẹ nhàng đi vào tim Sơ Hành."

"...Vâng ạ." Vân Ngạn hơi do dự rồi mới đáp lời.

"Con không cần câu nệ vậy đâu." bà nhìn Vân Ngạn rồi đột ngột mỉm cười: "Mẹ biết con cố kỵ Vân gia, nhưng mẹ hy vọng tình cảm mà con dành cho Sơ Hành không liên quan gì đến Vân gia."

Vân Ngạn nghĩ nghĩ nói: "Con có thể bảo đảm."

"Thật không?" mẹ Thẩm nhàn nhạt nói: "Nếu không suy xét đến nhà họ Vân, con sẽ chọn ở bên Sơ Hành sao?"

Vân Ngạn cảm thấy bà đang tự tra tấn linh hồn của chính mình.

Cậu nghe được quá nhiều sự chờ đợi và áy náy từ trong giọng nói của mẹ Thẩm, cho nên cậu không đành lòng diễn kịch lừa bà, nhưng cậu đã đáp ứng Thẩm Sơ Hành, đã diễn phải diễn cho đến cùng.

Câu nói tiếp theo của Thẩm mẫu đã cứu cậu khỏi đống rắc rối này.

"Con không cần trả lời mẹ vội, con suy nghĩ kỹ đi." bà quay đầu nhìn vào mắt Vân Ngạn: "Mẹ có thể cam đoan với con, số tiền đã hứa đưa cho Vân gia sẽ được đưa tới đầy đủ, mẹ chỉ yêu cầu con một chuyện, hãy thành thật."

Vân Ngạn cảm thấy xúc động không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn bà.

"Thời gian hai con ở bên nhau quá ngắn, không đủ để đưa ra phán đoán chính xác." bà nói tiếp: "Mẹ có thể cho con thời gian, ngược lại mẹ muốn con bảo đảm với mẹ, nếu con không thể yêu Sơ Hành thì đừng làm nó yêu con."

Vân Ngạn lẳng lặng nghe bà nói, hơi sững sờ.

"Nếu cuối cùng vẫn không thể yêu nhau." giọng nói mẹ Thẩm xưa nay chưa từng nghiêm túc như vậy: "Có thể ly hôn."

Nghe bà nói vậy Vân Ngạn gần như bị sốc.

Cậu không nghĩ mẹ Thẩm sẽ nói những điều này.

Cậu nhìn mẹ Thẩm, nhưng mẹ Thẩm không nhìn cậu nữa, tiếp tục đi về phía trước.



Vân Ngạn đi bên cạnh bà, trong lòng chất chứa muôn vàn suy nghĩ, đột nhiên cậu cảm thấy có khả năng cậu đã bị bà nhìn thấu, vì vậy cậu thu lại tất cả lớp ngụy trang, chỉ hỏi bà: "Lúc ấy tại sao mẹ lại đồng ý cuộc hôn nhân này?"

Mẹ Thẩm đột ngột dừng bước, giống như bà không nghĩ cậu sẽ hỏi như vậy.

"Con biết tổ tiên Thẩm gia với Vân gia có qua lại với nhau, nhưng đây nhất định không phải nguyên nhân để mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này, đúng không?" Vân Ngạn hỏi tiếp: "Vậy sao mẹ lại đồng ý?"

Mẹ Thẩm trầm mặc một lát, đáp lời: "Sơ Hành đồng ý, mẹ tôn trọng lựa chọn của nó."

Vân Ngạn nhìn vẻ mặt phức tạp của bà, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng hiển nhiên bà không muốn nói thêm nữa, Vân Ngạn chỉ có thể đem nghi vấn chôn ở đáy lòng.

"Được rồi." mẹ Thẩm không cho cậu cơ hội hỏi thêm câu nào, bà nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Cũng không còn sớm nữa, mau trở về đi, tôi cũng nên về rồi."

"Vâng."

"Đúng rồi." mẹ Thẩm giống như nhớ đến sự kiện nào đó nên xoay người lại nói với cậu: "Cần thủy quân khống bình giúp con không?"

Vân Ngạn hơi sửng sốt, trước đây cậu đơn độc chiến đấu, chưa từng nghĩ tới sẽ mượn lực từ nhà họ Thẩm.

Cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Tạm thời không cần, nếu cần con sẽ đi tìm mẹ, vậy được không ạ?"

Mẹ Thẩm gật gật đầu, mỉm cười với cậu rồi mới xoay người rời đi.

Nụ cười này dịu dàng hơn trước đây rất nhiều.

Đối với chuyện Nguyễn Tiểu Thanh, đúng là Vân Ngạn đã tự có những suy xét của riêng mình.

Lần này Nguyễn Tiểu Thanh khinh người quá đáng rồi, cách tốt nhất để trị cô ta là trực tiếp dùng thủy quân đáp trả lại, chiếm lấy lợi thế cho bản thân - có rất nhiều người giúp cậu thanh minh, cậu không thể nghẹn khuất mãi được.

Nhưng vấn đề là bây giờ cậu không có tiền.

Bản thân cậu không có tiền, Vân gia không có tiền, phía công ty cũng sẽ không cho cậu tiền.

Hiện tại Vân Ngạn không có giá trị để công ty nâng đỡ, cả người đầy hắc liệu, lại là người đã có gia đình, quan trọng hơn là nhìn từ phía công ty thì chồng của cậu chưa có bất kỳ dự định gì để nâng đỡ cậu, nhìn vào mọi phương diện, đầu tư cho cậu chính là một việc kinh doanh thua lỗ.

Mà hiện tại, cậu không muốn mượn sức của Thẩm gia. Cậu không muốn mắc nợ bọn họ. Huống chi, cậu còn có cách chiến đấu của riêng mình.

Trên đường đi tới đoàn làm phim, Vân Ngạn mở weibo ra, bỏ qua những thủy quân mắng cậu, tìm một vài bình luận hợp lý rồi chọn chuyển tiếp.

"Chúng mày có bị ngu không vậy, nếu chồng của Vân Ngạn lợi hại thế, cậu ta bị Nguyễn Tiểu Thanh khi dễ sao lại không dám hé răng nói câu nào, sao Nguyễn Tiểu Thanh dám trực tiếp ra vẻ với Vân Ngạn? Trừ khi cô ta không muốn sống nữa. Theo tao thấy nhất định Nguyễn Tiểu Thanh cũng có hậu đài, e rằng hậu đài của cô ta còn ngang ngửa với chồng của Vân Ngạn ấy."

"Chuyện này không đúng lắm, tại sao tất cả những người đứng ra bảo vệ Vân Ngạn đều bị gán cho cái danh là chó của tư bản? Từ trước đến giờ tao chưa thấy nhiều dân mạng nhất trí với nhau như thế bao giờ, đây là dấu hiệu rõ ràng cho thấy chuyện này bị tư bản thao túng, sau lưng Nguyễn Tiểu Thanh nhất định có hậu đài."

Ngoại trừ hai cái bình luận này, Vân Ngạn còn bấm thích thêm hai bình luận khác hình như... không có lợi cho cậu.

"Kỹ năng diễn của Vân Ngạn rất cay mắt, nhưng việc nào ra việc đó, chúng mày không thể dựa vào việc nó diễn dở rồi bảo đấy là động cơ để nó sửa kịch bản, khi dễ Nguyễn Tiểu Thanh, đấy là do thành kiến của chúng mày! Không có logic!"

"Chuyện này là chó cắn chó mà! Nguyễn Tiểu Thanh muốn mang tư bản vào đoàn phim, kết quả Vân Ngạn không hài lòng muốn đuổi cô ta đi, cô ta ghi hận trong lòng rồi đăng weibo, mấy cái này có gì mà bàn tán, đều không phải thứ tốt lành gì!"

Mấy bình luận này có rất nhiều lượt thích, nhưng sớm đã bị mấy bình luận của thủy quân cho ra chuồng gà, không có cơ hội lộ mặt, Vân Ngạn làm vậy, những người đang ăn dưa chuyện này đều sẽ chú ý đến mấy bình luận đó.

Phần bình luận dưới weibo của Vân Ngạn tăng nhanh, cậu không xem cái nào hết trực tiếp đăng weibo:

"Mấy ngày nay thủy quân tung hoành, tôi lười đôi co với mấy người, thay vì bỏ mấy trăm vạn mua thủy quân, đi ăn cái gì ngon còn hơn.

Dạo gần đây tôi bận quay phim, mặc mấy người muốn nói thế nào thì cứ nói thế đấy đi, tôi chỉ nằm yên cười thôi.

Không có sửa kịch bản, khi nào phim chiếu có mắt thì tự mà xem.

Cuối cùng, Nguyễn Tiểu Thanh, dùng nhiều tiền để xoát điểm* vậy, cảm ơn đã đem tôi lên hot search."

*Trong Cbiz sẽ có các bảng xếp hạng, bảng thống kê dựa trên số liệu của ngôi sao/ bộ phim/ nhân vật,... xoát điểm ở đây đại khái là tăng độ thảo luận cho ai đó hoặc vấn đề gì đó.

Trong một căn phòng cách đó vài km, Nguyễn Tiểu Thanh nhìn chằm chằm màn hình di động, vẻ mặt dữ tợn, tức đến mức sắp bong cả móng giả ra.

"Vân Ngạn!!!"

Chương 19Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv