George giật mình, bất an nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, nói: "Cổ phần của mấy công ty lớn nước H.”
George vô cùng bất ngờ, hắn thế nhưng lại muốn cái này? "Trách không được cậu cứ nhắm vào mấy cái mấy cái công ty kia mà xuống tay. Nhưng tôi cũng nói cho cậu biết, những cái kia đều có nguồn tiền tệ quốc tế đổ vào, cậu có lòng muốn ăn nhưng e rằng lần này không thể ăn được rồi. " . Truyện Quan Trường
Ông ta đương nhiên vô cùng đắc ý. Tề Thiệu ở bên này thầm khinh thường không thôi, ngoài miệng thì phủi sạch sẽ, nhưng sự thật là ông ta đã cùng các tổ chức kia câu thông với nhau từ lâu rồi.
“Vậy được, chúng ta tiếp tục chơi.”
Trực giác của George nói với ông ta rằng Tề Thiệu sẽ không dừng lại đơn giản như vậy. "Tôi hứa với cậu, tôi sẽ không đụng đến thị trường của HK. Nhưng đổi lại, cậu không được tranh với tôi món lợi này."
“Nhưng tôi không tin ông. Dù sao việc trở mặt vô tình mới là bản chất thật của ông. "Tề Thiệu một chữ cũng không tin, cúp máy.
Khốn kiếp.
Tề Thiệu để điện thoại xuống liền gọi trợ lý của mình tới, thần sắc nghiêm túc hạ lệnh: "Thả tin đồn, nói George muốn thu mua mấy công ty lớn của nước H sau đó phân chia ra, ông ta còn đang nghĩ biện pháp để đưa nó ra thị trường.”
“Vâng.”
"Đồng thời, dẫn dắt dư luận, hãy nói rằng George và IMF có một thỏa thuận bí mật, thông đồng với nhau, ngay cả cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á lần này cũng là âm mưu của bọn họ."
Ở nước H hiện tại đã gia tăng cảnh giác ở mức độ cao, nếu tin tức này truyền ra nhất định sẽ khiến cho dư luận dấy lên một làn sóng phản đối. Hắn phải tranh thủ thời cơ này quấy bể nước này càng đục càng tốt.
“Nhớ kỹ, không nên lấy danh nghĩa quỹ của chúng ta, làm bí mật một chút.”
“Vâng.”
Tề Thiệu phất phất tay, nói: "Đi làm việc đi.”
Trợ lý đi được hai bước, chần chờ một chút, nói: "Không gọi điện thoại cho tổ chức kia sao?”
“Tôi chờ bọn họ chủ động tới tìm tôi. "Bởi vậy, Tề Thiệu càng có nhiều quyền chủ động hơn.
Tề Thiệu nhìn chằm chằm mấy màn hình máy tính trên bàn, mặt trên là thị trường chứng khoán các quốc gia, thị trường nợ, giá thị trường hối đoái tức thời, đường cong phập phồng, tác động đến cả nền thị trường tài chính của toàn thế giới.
Hoàng hôn bốn phía khép lại, đèn đường dần dần sáng lên, đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn lúc này cũng đã vang lên. Tề Thiệu đưa tay ấn xuống, cầm lấy điện thoại di động lên.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, cả người hắn bỗng nhiên được thả lỏng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều. "Tiểu Khê, ăn cơm chưa?"” Lúc này chính là lúc Cố Vân Khê đang ăn cơm tối, ba bữa cơm của cô được sắp xếp vô cùng nghiêm khắc, đúng giờ trợ lý sẽ gọi cơm tới cho cô.
“Đang ăn đây. Hôm nay có đùi gà kho tàu, tôm luộc, mù tạt xào, canh trứng cà chua.” Mỗi bữa cơm Cố Vân Khê đều theo thói quen báo tên món ăn cho hắn biết. "Chân gà kho tàu rất ngon, đáng tiếc anh không ở đây, nếu không em đã có thể cho anh ăn thử.”
Khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, nói: "Nhớ anh sao?”
Mới tách ra một tuần, bọn họ lại có cảm giác như đã tách ra một tháng vậy, nỗi nhớ trong lòng cô hiện tại giống như cỏ dại không ngừng sinh trưởng lớn lên.
Kỳ quái thật, trước khi kết hôn bọn họ cũng thường xuyên ở xa nhau cũng không thấy nhớ như vậy. Nhưng sau khi kết hôn xong hình như cô không nhịn được luôn nhớ đến hắn.
“Rất nhớ nha, anh khi nào thì trở về?”
“Tối mai.”
Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, nhìn về phía cuốn lịch đang nằm trên bàn: "Tối mai?”
Cô hiện tại có rất ít ngày nghỉ, nên cô rất nhạy cảm với thời gian.
“Ngày mốt là ngày nghỉ, anh về với em.”
Cố Vân Khê mỉm cười, xem ra cô phải điều chỉnh lịch làm việc của mình lại một chút.
“Vậy anh mang thêm ít cá bống và mật vải đi, em muốn tặng một ít cho người ta.”
Nửa năm nay cô đều bị bọn họ mượn đến trung tâm hàng không vũ trụ, tổng phụ trách khối máy tính này. Cô cũng có kinh nghiệm liên quan, nên có thể nói hiện tại cô chính là lực lượng nòng cốt trong bộ phận kỹ thuật của trung tâm hàng không vũ trụ này.
Đương nhiên, công việc ở phòng thí nghiệm của cô cũng không dừng lại. Mỗi tuần cô đều sẽ dành một chút thời gian đi ra ngoài lập kế hoạch cùng giảng dạy, để cho các học viên dựa theo kế hoạch của cô lập ra để làm thí nghiệm. Cô thật sự rất bận, hiện tại trong tay cũng còn rất nhiều việc.
“Được.”
“Có trái cây lạnh cũng mang thêm cho em một ít, em cũng rất muốn ăn.”
Nghe giọng nói của cô, Tề Thiệu bỗng nhiên rất nhớ nhà, rất muốn về ngay trong đêm. "Được, mua thêm một ít điểm tâm sáng, chúng ta cùng nhau ăn.”
Cố Vân Khê nhẹ giọng hỏi: "Anh ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa, không có em bên cạnh, anh không có khẩu vị.”
Từ sau khi kết hôn, Cố Vân Khê phát hiện Tề Thiệu không chỉ dính người, mà còn rất thích làm nũng với cô, phải nói cái hình tượng nam thần cao lãnh lúc đầu trong lòng cô hiện tại không còn sót lại chút gì.