“Cậu nhất định sẽ gặp được một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ rất yêu câu.”
Cho nên, mau cắt đứt chút tâm tư nhỏ kia đi.
Gã mãi không hiểu nổi, tình thâm của Tề Tĩnh ở đâu ra, rõ ràng hai người bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc lâu dài.
Tề Tĩnh cười khổ một tiếng: “Chắc chắn là vậy rồi.”
Ngày mai người ta đã kết hôn rồi, y có không muốn cũng phải chặt đứt sợi tơ tình không nên xuất hiện này.
Y đổi đề tài: “Còn cậu? Tình huống thế nào?”
Lần này đến lượt Khương Nghị thở dài: “Đừng nói nữa, A Thải sống c.h.ế.t cũng không chịu quay lại với tôi…”
Một tiếng hô nhỏ vang lên: “Quay lại? Anh và chị gái của tôi? Tôi không nghe lầm chứ?”
Cố Hải Ba không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt mười phần khiếp sợ.
Khương Nghị nhào tới che miệng cậu lại: “Nhỏ giọng một chút.”
Cố Hải Ba giữ c.h.ặ.t t.a.y gã, hung hăng trừng mắt liếc một cái: “Cái tên họ Khương kia, ông đây coi anh là anh em tốt, còn anh lại muốn lên làm anh rể?”
“Còn lén lút yêu đương, cậu có ý gì? Không muốn để người khác biết ý đồ của cậu sao?”
Hắn càng nghĩ càng tức giận, thật muốn đánh người.
Khương Nghị mặt ủ mày chau nói: “Là ý của chị gái cậu.”
“Hừ, vậy chắc chắn cậu đã làm chuyện không xứng đáng với chị của tôi.”
Khương Nghị liên tục kêu oan: “Tôi không có.”
Cố Hải Ba đánh giá gã từ trên xuống dưới: “Vậy tại sao hai người lại chia tay?”
“Là cô ấy nói trước.” Khương Nghị thở dài.
Cố Hải Ba cười ha hả: “Việc nào cũng có lý do của nó.”
“Nói tôi thường xuyên ra ngoài xã giao, mắt chỉ toàn tiền…” Khương Nghị muốn nói lại thôi. “Hải Ba, đời này tôi chỉ thích duy nhất một nữ sinh, đó chính là chị của cậu, cậu giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi.”
“Cô gái dịu dàng như chị của tôi sẽ không sai, người sai nhất định là cậu, chia tay rất tốt.” Cố Hải Ba cười rất vui vẻ. “Ha ha ha, đáng bị đá.”
Khương Nghị cảm thấy mình thật ngây thơ, không nên trông cậy vào Cố Hải Ba.
Tiếng chuông vang lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía điện thoại di động của mình.
“Tề Tĩnh, là di động của cậu đang đổ chuông.” Tề Tĩnh nhận điện thoại: “Alo, cho hỏi là ai đang gọi đến?”
“Cậu là Tề Tĩnh?” Một giọng nói xa lạ vang lên ở đầu dây bên kia.
Bây giờ Tề Tĩnh cũng đang làm ăn, thường xuyên nhận được các cuộc điện thoại xa lạ, đều đã quen. “Vâng, xin hỏi ngài là ai?”
“Anh có biết một cô gái tên Cố Như không?”
Cố Như? Sắc mặt Tề Tĩnh trầm xuống, “Không biết.”
Nói xong hắn trực tiếp cúp điện thoại, thấy mọi người quan tâm nhìn hắn, hắn thuận miệng nói: "Người lạ gọi nhầm số thôi.”
Tất cả mọi người không để việc này trong lòng.
Mùng một Tết chính là ngày vui của Cố Vân Khê và Tề Thiệu.
Dưới sự trợ giúp của nhân sĩ chuyên nghiệp, Cố Vân Khê đã thay mũ phượng khăn quàng vai, da thịt trắng hơn tuyết, tuyệt diễm vô song, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Tề Thiệu đến đón dâu, bị nhan sắc của cô làm kinh ngạc: “Tiểu Khê, em đẹp quá.”
Mỉm cười rất khuynh thành.
Tầng hai của khách sạn Hữu Nghị được bao trọn, bố trí thành hiện trường hôn lễ lãng mạn hoa mỹ.
Hương hoa ám động, cây xanh tươi tốt, hoa tươi kiều diễm ướt át, làm vô số người phải dừng chân quan sát.
“Đang là mùa đông sao có thể có hoa tươi?”
“Hoa này được vận chuyển từ Quảng Thành bằng máy bay đến đây, nhà trai là con trai út của gia tộc giàu có nhất Thâm Thành, là người kế thừa tương lai của nhà bọn họ, chút tiền này có tính là gì.” Đây là Lương phu nhân, đối tác làm ăn của nhà họ Tề, biết một chút về tình hình của nhà họ.
Khách tham dự nghe xong líu lưỡi:
“Đúng là rất chịu chi, cô dâu thật may mắn, vừa gả vào liền trở thành thiếu phu nhân hào môn, cái gì cũng có. Đúng rồi, xuất thân của nhà gái có tốt không?”
“Chuyện này tôi không rõ lắm, chỉ nghe nói là một giáo viên bình thường.” Lương phu nhân bỗng nhiên giơ tay lên. “Minh Châu, cháu đã từng gặp cô dâu chưa? Là người như thế nào? Người thân trong nhà làm gì? Dáng vẻ ra sao?”
Tề Minh Châu mặc một bộ sườn xám lộng lẫy, tôn lên vẻ đẹp xinh đẹp trẻ trung khiến không ít đàn ông trẻ tuổi có mặt trong đại sảnh phải ngoái lại nhìn.
Cô ta đi thong thả qua từng tốp người, nụ cười như hoa, rất là rêu rao.
Nghe Lương phu nhân nói như thế, cô ta mấp máy miệng: “Gia đình cũng chỉ có thể xem là bậc trung lưu, gia thế cũng bình thường, nhưng ai bảo cô ta là người chú nhỏ của cháu thích chứ?”
Không ngờ Cố Vân Khê lại trở thành thím của cô, nghĩ tới là thấy... nghẹn ngào, thật ra cô không muốn nhìn thấy Cố Vân Khê chút nào.
Nhưng không ai quan tâm suy nghĩ của cô, ông Tề vui vẻ đến điên rồi, dùng quy cách đón dâu cao nhất để tổ chức hôn lễ.
Lương phu nhân đã gặp Tề Thiệu vài lần, ấn tượng rất sâu sắc: “Tôi nhớ chú nhỏ của cháu rất tuấn tú, thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, có vẻ càng lớn càng đẹp trai hơn, sao cậu ấy lại thích một cô gái bình thường chứ? Cháu gái của tôi lớn lên rất xinh, có bằng cấp cao, còn rất dịu dàng.”