Hoàng Tiềm:... Đồ chó này!
Nếu như không phải bảo anh trai hắn đi dẫn đội, hắn sẽ không tiết lộ tin tức này cho bọn họ có đúng không? Thật sự là muốn ăn đòn mà.
Nếu nói hắn không thông minh cũng không đúng, hắn còn biết lưu lại đường lui cho mình. Nhưng nếu hắn thông minh, thì hắn sẽ không làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy.
Triệu Kim Minh nhìn về phía Cố Vân Khê, nói: "Cô…... cô giúp anh hai tôi đi, tôi…” Hốc mắt cậu ta bỗng đỏ lên: "Làm ơn.”
Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Người có thể giúp anh ta, cũng chỉ có mình cậu. Chúng tôi chỉ hi vọng cậu cũng đừng có cuốn vào không sâu vào, nếu không đến ngay cả thần tiên cũng cứu không được hắn."
Rất nhanh quân bên trên đã điều thêm người xuống, bọn họ chia làm hai đường.
Cố Vân Khê cũng không quan tâm, cô nhanh chóng đi ngủ, chờ buổi sáng sau khi cô tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Cửa tứ hợp viện vừa mở ra, người đang đứng bên ngoài đột nhiên xông vào.
Đôi mắt thâm quầng của Tề Thiệu hiện lên rất rõ ràng trước mặt cô: "Tiểu Khê, em không sao chứ?”
Cố Vân Khê nhìn vành mắt thâm quầng của hắn, đau lòng nói: "Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao? Đã nói rồi mà, người bên em mặc dù chỉ một phân đội nhỏ thôi, nhưng sức chiến đấu của bọn họ có thể chống đỡ được cả một trung đoàn.”
“Nhưng anh vẫn không yên tâm. "Tề Thiệu vẫn ở trong khách sạn.
“Tiểu Khê.”
Cố Vân Khê quay đầu nhìn về phía sau Tề Thiệu, cười tươi nói: "Anh, Minh Duyệt, hoan nghênh trở về.”
Kỳ thật, Cố Hải Ba còn nửa năm nữa là tốt nghiệp về nước, vốn cô cũng không muốn để cho cậu cứ đi qua đi lại như vậy, nhưng cậu vẫn kiên trì muốn trở về một chuyến nhìn xem, cô cũng không cản được.
“Hôn lễ của em gái sao anh có thể vắng mặt được chứ? Anh và anh cả sẽ cùng nhau đưa em xuất giá.”
Cậu lấy ra mấy cái hộp tinh xảo, nói: "Đây là quà cưới của giáo sư Miller và mấy anh chị em tặng cho em.”
Cố Vân Khê cũng gửi thiệp mời cho bọn họ, nhưng bọn họ đều không rảnh tới tham gia hôn lễ cô. Cô đúng là có chút tiếc nuối nha. “Mọi người ăn sáng hết chưa? Chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Trong lúc Cố Vân Khê chuyên tâm ăn uống, chị Triệu nhẹ giọng báo cáo lại với cô: "Tối hôm qua một lưới bắt hết bọn chủ mưu kia, A Siêu cũng bị sa lưới, tất cả văn vật bị mất đều đã được tìm về.”
Rất trùng hợp chính là, tối hôm qua, A Siêu cùng thủ hạ của hắn đều có mặt tại cái căn cứ bí mật kia.” Bọn họ còn cho rằng không ai biết, rất an toàn, lại không nghĩ tới có một lão Lục âm thầm theo dõi bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên châm chọc những tên đó như thế nào nữa.
Năng lực của những học sinh này vẫn rất mạnh, phân công hợp tác, trong một đêm liền phá được án.
Cố Vân Khê chỉ muốn biết cái này, về phần những học sinh kia nổi tiếng bao nhiêu, khả năng chấp hành mạnh bao nhiêu, cô đã sớm biết.
Biểu tình của chị Triệu vô cùng đặc sắc, nói: "A Siêu kia coi trọng tứ hợp viện này, cách Cố Cung chỉ có một bức tường, xem như là khu vực tốt nhất. Lại nói, nơi đây được chính phủ bảo tồn tốt đến như vậy, cho dù có tiền cũng không mua được. Lúc trước khi hắn rảnh rỗi, hắn ta cũng thường xuyên lén lẻn vào đây nghỉ ngơi.”
Toàn trường khiếp sợ vạn phần, đây là ai vậy?
Cố Vân Khê phun sữa.
“Anh ta có biết chữ lịch sử viết sao không vậy?”
Chị Triệu cũng rất kinh ngạc, nói: "Có thể hắn đã ngầm coi cái tứ hợp viện này là của mình, nên khi thấy có người vào ở, có chút không cam lòng. Lại nói, vốn nhóm văn vật này được giấu rất kỹ, nhưng hắn tạm thời quyết định lấy ra hai món...để hãm hại cô..."
“Có bệnh à.” Cố Vân Khê hoàn toàn hết chỗ nói, cô nghe nói qua chuyện ác bá cưỡng ép chiếm đoạt bất động sản, nhưng không nghĩ nó lại xảy ra với mình. “Chỉ cần em bị bắt, hắn ta sẽ nghĩ chút biện pháp, đem căn nhà này vào trong tay. Về phần văn vật, hắn ta có thể thông qua Triệu Kim Minh lấy lại một lần nữa. "Chị Triệu xoa xoa mi tâm, âm mưu của người này tuy đơn giản thô bạo, nhưng hoàn toàn có khả năng thực hiện được.
Tứ hợp viện và văn vật hắn đều muốn, nhưng mấu chốt là hắn đã tính toán sai.
Cố Vân Khê không phải người bình thường, tìm cô phiền toái chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lại nói, căn nhà này cũng không phải cô tự mua, mà là quà lãnh đạo tặng cho cô. Ai biết mọi thứ không theo kịch bản của hắn, hắn liền trực tiếp phái người tới lấy đồ đi chứ?
Triệu Kim Minh chính là một quân cờ vô cùng tốt của hắn, dù sao cậu ta gia thế tốt, đầu óc lại đơn giản, dễ dàng bị hắn mê hoặc, có thể đem ra làm bia đỡ đạn cho hắn.
Mọi người cảm thấy rất thần kỳ, vì một tứ hợp viện mà liều mạng như vậy sao? Cố Vân Khê đối với vấn đề này cũng không có gì bất ngờ, trên đời này đúng là có rất nhiều tên biến thái như vậy.