Nhà hàng, Cố Vân Khê từng ngụm từng ngụm gặm thịt bò pho mát pizza, vô cùng tùy ý, phối hợp với diện mạo xinh đẹp nhu nhược của cô, đúng thật là cảnh đẹp ý vui.
Hugo bình tĩnh nhìn cô, hắn đối với diện mạo của những người phụ nữ Châu Á da vàng mắt đen có chút xa lạ, vì thế hắn chỉ có thể nhìn kỹ cô thêm vài lần, để cho mình nhớ rõ mặt cô hơn.
Tránh cho lần sau gặp lại, nếu vẫn không nhận ra được cô thì như thế rất mất mặt, dù sao tốt xấu gì thì người tiểu sư muội này cũng đã gửi rất nhiều quà đến cho hắn.
“Mike đã gọi điện thoại cho tôi, nói em còn đang tìm cơ hội đến đây tham quan một chút, thật không ngờ tới em lại đến nhanh như vậy.”
Trong lời nói của hắn có hàm ý thăm dò, Cố Vân Khê chỉ coi như không nghe ra, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Đàn anh, em muốn hỏi anh một vấn đề rất nghiêm túc, anh có thể thành thật nói cho em biết được không?"
Hugo nhướng mày, không ngừng dự đoán những lời mà cô sắp nói ra: "Em cứ nói đi.” Nói thật thì đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nên vẫn còn rất xa lạ.
Cố Vân Khê vẻ mặt đau khổ, nói: "Thầy có phải là người thích phân biệt đối xử với mỗi một học trò của mình hay không?”
Hugo đã dự đoán vô số loại câu hỏi mà cô có khả năng hỏi hắn, nhưng hắn là trăm triệu lần không nghĩ tới cô lại hỏi vấn đề này, nên có chút giật mình: "A?”
Theo hắn được biết, thầy của hắn đối với học trò của mình vô cùng nghiêm khắc, nhưng nếu nói về phân biệt đối xử thì hắn chưa từng nghe nói qua.
Cố Vân Khê buồn rầu nói: "Tiêu chuẩn tốt nghiệp năm đó của anh là gì vậy?”
Hugo không nhịn được hồi tưởng lại thời sinh viên bị các loại luận văn kia bức điên, nhíu mày, nói: "Mười bài tạp chí khoa học cao cấp, có ba hạng mục là thành quả nghiên cứu.”
Tạp chí khoa học cao cấp không phải cứ muốn đưa lên là có thể lên, yêu cầu với nó thường rất cao, mỗi một lần nghiên cứu đến nó đều đau khổ như bị lột một lớp da vậy. Nhưng cũng chính vì vậy hắn mới có thể đi tới địa vị ngày hôm nay.
Vì thế, hắn vẫn luôn rất biết ơn đối với sự nghiêm khắc của thầy mình trong những năm trước kia, khi còn dạy dỗ hắn.
“Thầy ấy quả thật là thiên vị. "Cố Vân Khê cả người đều không tốt, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng than thở với hắn. " Thầy ấy muốn em phải làm đến mười tám bài luận văn!”
Hugo:...Thầy của hắn là điên rồi sao?
Đây không chỉ là nghiêm khắc, mà là quá nghiêm khắc rồi đi!! Rốt cuộc thầy của hắn đối với người học trò này của mình có bao nhiêu kỳ vọng vậy? "Em đã hoàn thành bao nhiêu rồi?"
“Một nửa. "Cố Vân Khê trút giận cắn một miếng pizza, nói:" Càng về sau càng khó, em có cảm giác như cả đời này mình cũng không thể tốt nghiệp được.”
Hugo không biết vì sao khi nghe cô nói như vậy thì lại muốn cười. "Ha ha ha, tiểu sư muội cố lên, tôi sẽ cố gắng ủng hộ em về mặt tinh thần.”
Cũng nhờ nụ cười này mà quan hệ xa lạ của hai người ngay lập tức đã được kéo gần lại. Bọn họ lại có rất nhiều đề tài chung để trò chuyện, nào là về trường mình học và cả thầy của mình, nên rất nhanh đã trở nên thân thiết.
"Cho tôi xem mấy tờ giấy em viết đi."
Cố Vân Khê uống một ngụm cà phê, có chút ghét bỏ nhíu mày, nói: "Được, em sẽ gửi vào hòm thư cho anh, anh có hòm thư không?"
“Có, tôi đăng ký hòm thư của em rồi. "Hugo nói tới đây, không khỏi giơ ngón cái lên, nói: " Em là người ‘dùng tri thức vận dụng vào thực tiễn’ nhanh nhất mà tôi từng gặp.”
Cũng chỉ mới khoảng hai năm, cô đã thành công kiếm được năm trăm triệu đô la Mỹ, trở thành truyền thuyết trong giới nghiên cứu khoa học này.
Lấy kỹ thuật của bọn họ mà nói, không phải không làm được, mà là không nghĩ ra các loại phương hướng, ý tưởng như thế này.
Cố Vân Khê nhịn không được cười, nói: "Anh cũng biết việc này sao?” . Đam Mỹ Sắc
“Làm sao có thể không biết được? Thầy đã nhắc đến rất nhiều lần, còn khen em không dứt miệng. Lại nói, rất nhiều nhân viên trong trung tâm chúng tôi cũng dùng email trên trang web của em, nó dùng đặc biệt tốt. "Lời của Hugo dừng một chút, có chút hàm ý, nói: " Thầy ấy không phải thiên vị, mà là kỳ vọng vào em cao hơn bọn tôi.”
Cố Vân Khê vội lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần đừng nên như vậy, dù sao thì tương lai sau này em có thể sẽ dấn thân vào giới tài chính, đi kiếm thật nhiều tiền nha.”
Hugo hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. “Một nhân tài kỹ thuật như em mà lại muốn đi kiếm tiền? Em đây là bị bệnh sao?”
“Đúng vậy, em vô cùng coi trọng tương lai của Internet, cách đây không lâu em còn có một cuộc hẹn mười năm với ông chủ Uy Nhuyễn. "Cố Vân Khê giải thích đơn giản về cuộc cá cược của hai người.
Nghe xong Hugo không khỏi trợn mắt há hốc mồm, nói: “Xem ra gan của em cũng rất lớn." Nói gì thì nói, nhưng vụ cá nược này quả thật rất mê người.
Cố Vân Khê nói chuyện vô cùng tùy ý: "Ai lại không hy vọng mình sẽ trở thành người có địa vị tiền tài cao như ông chủ của Uy Nhuyễn chứ?”